Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lê Hiểu Mạn nhìn hai bàn tay không an phận trước ngực, buông dao ra, đưa tay chuẩn bị đẩy tay anh ra, Long Tư Hạo liền xoay người cô qua, cúi đầu vồ lấy môi cô.

Hai tay Lê Hiểu Mạn chống trước ngực anh, hôn mấy giây, muốn đẩy anh ra.

Nhận ra hành động của cô, Long Tư Hạo thuận thế bắt hai tay cô quấn quanh bên hông anh, sau đó đưa tay nâng mặt cô, cố định trước mắt anh, phủ lên môi cô, không ngừng làm nụ hôn sâu hơn.

Lê Hiểu Mạn luôn không thể chống lại nụ hôn bá đạo cuồng dã của anh, cô nhanh chóng nóng như lửa và bị kéo theo, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

Long Tư Hạo kịch liệt hôn cô, đồng thời áp thân thể cô vào tường, một tay anh ôm eo cô, một tay khác bơi lượn trên người cô.

Nhiệt độ cơ thể hai người đều đang tăng lên, nhất là Long Tư Hạo, thân thể nóng bỏng dọa người.

Chỉ hôn cô như vậy, đương nhiên Long Tư Hạo không đủ thỏa mãn.

Anh ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Hiểu Hiểu, chúng ta đi lên lầu.”

Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, thở hổn hển, ánh mắt mê ly nhìn anh: “Em còn phải làm cơm.”

“Không làm, bây giờ anh trừ em, không muốn ăn gì.” Long Tư Hạo khàn giọng nói xong, lại cúi đầu phủ lên môi cô.

“Ừm… Nhưng em đói, em… ừm… muốn… ừm… ăn cơm.” Vì môi bị Long Tư Hạo chiếm lấy, cô nói đứt quãng.

Long Tư Hạo rời khỏi môi cô, trong mắt trào ra ý cười: “Đi lên lầu ăn món khai vị trước, lát nữa chồng làm mấy món em thích nhất cho em.”

Dứt lời, anh khom người bế cô lên, rảo bước đi ra phòng bếp.

“Tư Hạo, để em xuống.”

Lê Hiểu Mạn ở trong ngực Long Tư Hạo ngượng ngùng, nào có nấu cơm được một nửa lại chạy về phòng ngủ.

“Không muốn thả.” Long Tư Hạo nhìn gò má đỏ ửng, lông mi dài khẽ run của cô, ánh mắt nóng bỏng tựa như muốn đốt cháy cô.

Trở lại phòng ngủ lầu ba, Long Tư Hạo liền áp cô xuống giường, vừa hôn cô vừa vội vàng cởi quần áo.

Lê Hiểu Mạn hoàn toàn thua anh, phương diện kia anh rất cường hãn, buổi tối dày vò cô, ban ngày còn không buông tha cô.

Mặc dù ban ngày hai người ở trong phòng ngủ thân thiết rất ngượng ngùng, nhưng cô vẫn đưa tay cởi quần áo giúp anh.

Từ một khắc biết tất cả mọi chuyện, cô liền hạ quyết tâm phải làm vợ tốt của anh, phải yêu anh thật tốt.

Sau khi cảm xúc mạnh mẽ rút đi, Long Tư Hạo vẫn chưa lui ra, đôi mắt nhuộm đầy tình dục nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Vợ, có hài lòng biểu hiện vừa rồi của chồng không?”

Lê Hiểu Mạn ôm chặt cổ anh, môi mỏng kề sát bên tai, khàn giọng nói: “Em tới nay chưa từng từng thất vọng về chồng.”

Ý nói, cô vẫn luôn rất hài lòng.

“Ha ha…” Long Tư Hạo vì lời tán dương của cô mà cười sảng khoái, trong mắt nồng đậm thâm tình đối với cô.

Trán hai người kề sát nhau: “Hiểu Hiểu, vợ tốt, em làm chồng yêu em đến tận xương rồi.”

Hơi thở của anh còn hơi gấp, lúc nói chuyện, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên mặt Lê Hiểu Mạn.

Cảm giác nhột nhột khiến lòng cô run rẩy.

Mặt càng đỏ hơn.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt thâm tình nhu hòa nhìn anh: “Ăn món khai vị xong rồi, bây giờ nên đi nấu cơm.”

Long Tư Hạo nhìn cô, cúi đầu hôn lên môi cô, liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Anh bưng nước ra, dọn dẹp thay cô, thay quần áo cho cô xong, anh mới đi xuống lầu.

Anh vừa bước ra ngoài, Tiểu Nghiên Nghiên liền đi vào.

Bé ngẩng mặt, nhíu mày nhỏ, tay sờ bụng: “Mẹ, con đói.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang nhíu mày, trong mắt thoáng qua đau lòng, ánh mắt ôn nhu nhìn bé: “Bảo bối, daddy đi nấu cơm, rất nhanh là có thể ăn.”

Tiểu Nghiên Nghiên đi tới ngồi xuống mép giường, quan sát mẹ một hồi lâu mới hỏi: “Mẹ, không phải mẹ đang nấu cơm sao? Sao chạy lên giường rồi?”

Lê Hiểu Mạn nghĩ tới vừa rồi cô và Long Tư Hạo không tự kiềm chế được, mặt lại đỏ ửng, cô rũ mắt, đưa tay vén sợi tóc che gò má ra sau tai, không được tự nhiên: “Mẹ không thoải mái, nên lên đây nằm.”

Tiểu Nghiên Nghiên trợn to mắt nhìn cô, mếu máo: “Con thấy mẹ không giống lắm.”

Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cô chằm chằm, lên tiếng dời chủ đề: “Hôm nay từ khu vui chơi về, con và daddy lên phòng nói gì?”

Lời cô thành công dời chú ý của Tiểu Nghiên Nghiên.

Bé nhìn mẹ bé ngọt ngào cười: “Không có gì, con hỏi daddy tại sao hôm nay dẫn con đi khu vui chơi.”

Vấn đề này Lê Hiểu Mạn cũng rất muốn biết, cô còn chưa kịp hỏi Long Tư Hạo.

“Vậy bảo bối mau nói cho mẹ, tại sao daddy phải dẫn con đi khu vui chơi?”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, hạ thấp giọng, dáng vẻ thần thần bí bí: “Mẹ, con nói cho mẹ, mẹ không được nói cho daddy nha!”

Lê Hiểu Mạn cười nhìn bé: “Nói đi.”

“Thật ra hôm nay daddy đi khu vui chơi là bị chị Tiểu Na lừa đi, chú Lăng và chú Lạc cũng vậy.”

Lê Hiểu Mạn nghe “chị Tiểu Na”, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Chị Tiểu Na của con có đi không?”

“Có nha.” Tiểu Nghiên Nghiên nhướng mày: “Nhưng mà mẹ cũng biết chị Tiểu Na thích daddy, cho nên mẹ chính là tình địch của chị Tiểu Na, chị Tiểu Na thấy mẹ tới, rất không vui nên về trước.”

Lê Hiểu Mạn không tin lắm, hỏi bé: “Thật không?”

“Dĩ nhiên, không tin thì lát nữa mẹ hỏi daddy, con phải đi coi daddy nấu cơm.”

Lê Hiểu Mạn nhìn bóng lưng nhỏ của bé: “Nghiên Nghiên, bây giờ con đi tìm daddy, rất dễ làm mẹ cho rằng con đi thương lượng với daddy.”

Tiểu Nghiên Nghiên dừng chân, xoay người nhìn mẹ bé, cong mi cười: “Mẹ, con từng nói bất luận khi nào đều tin tưởng daddy, cho nên mẹ cũng phải vậy, daddy thật sự rất yếu rất yêu mẹ, con hy vọng mẹ vĩnh viễn không tức giận với daddy.”

Mặc dù bé nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện không biết, nhưng bé cảm giác được, daddy của bé rất yêu rất yêu mẹ bé, rất sợ mẹ bé tức giận, nên daddy không dám nói chuyện về anh trai kia cho mẹ.

Daddy vừa nói với bé, anh muốn chắc chắn 100% anh trai kia là anh ruột bé, mới nói cho mẹ bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK