Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn đi về liền gọi cho Lâm Mạch Mạch.

Lúc nhận được điện thoại của Lê Hiểu Mạn, Lâm Mạch Mạch đang ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện khác chăm sóc Lăng Hàn Dạ bị thương đầu.

Lăng Hàn Dạ nửa nằm trên giường, trên đầu quấn vải trắng, nhưng khí sắc nhìn cũng không tệ lắm.

Anh liếc Lâm Mạch Mạch đang nghe điện thoại, giọng không kiên nhẫn: “Lâm tiểu thư, có thể nói chuyện điện thoại nhanh lên một chút không? Tôi khát.”

“Được, mình biết rồi, mình nhất định đến.”

Cúp điện thoại, Lâm Mạch Mạch đi tới trước giường bệnh Lăng Hàn Dạ, đặt một ly nước cạnh giường bệnh anh.

Lăng Hàn Dạ không nhận lấy ly nước, mà há miệng: “Đút tôi.”

Lâm Mạch Mạch nể tình anh bị thương, đưa ly thủy tinh đến bên mép anh, Lăng Hàn Dạ nghiêng đầu tránh, ánh mắt không vui liếc cô: “Lâm tiểu thư, em biết chăm sóc người bệnh không? Dùng miệng em đút cho tôi, ok?”

Lâm Mạch Mạch thật muốn tát nước lên mặt anh, cô đặt ly nước qua một bên, cười hí mắt nhìn anh: “Lăng đại thiếu, tối nay tôi có một cuộc hẹn quan trọng, bây giờ tôi phải đi về trang điểm mặc đẹp, không có…”

Cô còn chưa nói hết lời đã bị Lăng Hàn Dạ kéo lên giường bệnh anh, cô đè trên người anh.

Anh nheo mắt, khuôn mặt tà mị phóng đại trước mắt cô: “Có hẹn? Cùng Ngụy Tử Đình?”

Lâm Mạch Mạch bị anh giữ chặt hai vai, cô vùng vẫy, cười quyến rũ: “Không phải anh ấy, còn có thể là ai?”

“Hai người ở dưới một mái nhà, còn cần hẹn hò?” Lăng Hàn Dạ cố ý liếm môi cô, cố ý phả hơi thở nóng bỏng lên mặt cô, câu môi cười như một yêu nghiệt: “Mấy ngày em không về, có phải nên cho anh ta một món quà hay không?”

Lâm Mạch Mạch đang muốn hỏi anh quà gì, Lăng Hàn Dạ đưa tay kéo áo trước ngực cô, cúi đấu để lại dấu răng trên ngực tuyết trắng của cô.

Ngực truyền tới đau đớn, Lâm Mạch Mạch hét lên, ý tá ngoài phòng bệnh nghe tiếng, lập tức đẩy cửa đi vào.

Thấy Lăng Hàn Dạ quỳ trên người Lâm Mạch Mạch, vùi đầu vào ngực cô, cô ta trợn to mắt.

Nhận ra có người tiến vào, Lăng Hàn Dạ ngẩng đầu lên, nhìn y tá kinh ngạc trợn to mắt, tà mị cong môi: “Chưa từng thấy người khác thân thiết sao? Muốn nhìn thì lăn vào, nhớ, là lăn vào.”

Ý tá thấy anh cười tà mị đẹp mắt, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cô ta lúng túng nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi, hai người tiếp tục.”

Dứt lời, y tá đi ra ngoài, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa phòng bệnh.

Lăng Hàn Dạ quay đầu cười nhìn Lâm Mạch Mạch, hai tay đè lại cô: “Muốn tiếp tục hay không?”

Lâm Mạch Mạch trợn mắt nhìn anh: “Lăng Hàn Dạ, tôi đã có vị hôn phu.”

“Bổn thiếu gia thích cắm sừng người khác nhất.” Lăng Hàn Dạ nhìn dấu răng trước ngực cô: “Một dấu dường như không đủ.”

Sau đó đôi môi nóng bỏng của anh rơi xuống ngực tuyết trắng của cô lần nữa, nhưng lần này không có cắn, mà là hôn, thân mật hôn, môi lưỡi của anh lướt qua đều để lại dấu đỏ thẫm.

Lâm Mạch Mạch ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể ngăn cản Lăng Hàn Dạ in dấu thuộc về anh trên người cô.

Lăng Hàn Dạ nhìn dấu hôn anh lưu lại trên da thịt trắng tuyết của cô, hài lòng cười, mới bỏ qua cho cô.

Lâm Mạch Mạch nhìn dấu hôn trước ngực cô bị Lăng Hàn Dạ cưỡng ép lưu lại, trong mắt đầy tức giận, nếu không phải vì anh bị thương, cô đã thật sự đánh anh một trận.

Lăng Hàn Dạ thấy cô nén giận không bộc phát, anh nhếch môi cười, đưa tay vỗ ngực mình: “Không phục cứ hôn lại.”

Lâm Mạch Mạch giương mắt, đè nén tức giận, cười cực kỳ quyến rũ: “Chó cắn tôi, tôi cắn lại, không phải tôi thành chó sao?”

Cô cố gắng thuyết phục chính mình, chỉ bị chó cắn, không có gì, không phải trước kia chưa từng bị chó cắn.

Lăng Hàn Dạ nheo mắt: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem em làm sao gặp Ngụy Tử Đình.”

Lâm Mạch Mạch không đáp lời anh, cầm túi xách đi ra ngoài.

Sau khi cô rời đi, Lăng Hàn Dạ ngồi tại chỗ, đến khi điện thoại sau lưng anh reo.

Thủy Lộ.

Vì tối nay muốn mời Lăng Hàn Dạ, Lăng Dinal, Tô Dịch, Lạc Thụy, Lâm Mạch Mạch tới biệt thự tụ họp, nên sau khi gọi cho Lâm Mạch Mạch, Lê Hiểu Mạn về nhà bận rộn.

Mặc dù trong biệt thự có đầu bếp, nhưng rất nhiều chuyện cô đều tự làm.

Lăng Dinal đến sớm nhất, vẫn chưa tới tám giờ tối, cô đã tới rồi, hơn nữa còn là quản gia chú Thành đi đón cô.

Cô chơi cùng Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập trong phòng chơi trước.

Đúng tám giờ tối, Lăng Hàn Dạ quấn vải thưa trên đầu, Tô Dịch đều đến.

Hai người bọn họ tiến vào phòng khách cùng Long Tư Hạo, còn Lạc Thụy phụng mệnh Lê Hiểu Mạn đi đón Lâm Mạch Mạch.

Lê Hiểu Mạn không biết Lăng Hàn Dạ bị thương, lúc thấy anh, dĩ nhiên vô cùng kinh ngạc.

Cô đưa tay chỉ đầu Lăng Hàn Dạ: “Lăng Hàn Dạ, sao đầu anh bị thương?”

Lăng Hàn Dạ liếc nhìn Tô Dịch và Long Tư Hạo cùng đi vào phòng khách bên cạnh, mặt sao cũng được, cười nói: “Bị một phụ nữ ngang tàng đả thương, nhưng không sao, còn chưa chết.”

“Phụ nữ ngang tàng?”

Lê Hiểu Mạn đang muốn híp mắt, đang muốn hỏi phụ nữ ngang tàng có phải là Lâm Mạch Mạch hay không, khóe mắt liền liếc thấy Lâm Mạch Mạch dắt Tiểu Vũ Bân đi vào, Lạc Thụy đi sau.

Lần đầu tiên Lâm Mạch Mạch tới biệt thự Thủy Lộ, vừa vào nơi này, cô liền bị biệt thự sang trọng và to lớn này làm kinh sợ.

“Mạch Mạch.” Lê Hiểu Mạn đã đợi lâu, thấy Lâm Mạch Mạch dắt Ngụy Vũ Bân đi vào, cô cười nghênh đón.

Ngụy Vũ Bân thấy cô, liền lễ phép chào hỏi trước: “Chào dì Lê ạ.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Bân Bân, ôn nhu cười: “Bân Bân ngoan.”

Lâm Mạch Mạch nhìn phòng khách sang trọng, thấy Lăng Hàn Dạ cũng ở đây, cô kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra mặt.

Sau đó cô trực tiếp xem nhẹ Lăng Hàn Dạ, quay đầu, mắt đầy nụ cười nhìn Lê Hiểu Mạn, dùng thanh âm cô có thể nghe được nói: “Mạn Mạn, không nghĩ tới nhà nam thần lớn, sang trọng như vậy, chúc mừng cậu, gả cho con nhà giàu đẹp trai chân chính.”

Lê Hiểu Mạn bị cô nói, có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng vẫn rất hạnh phúc, không thể chối, cô thật sự gả cho một người có tiền có quyền tốt với cô, một người chồng lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

Lúc này, một giọng nói kiều mỵ vang lên: “Anh Tư Hạo, sao anh bây giờ mới về? Em cũng chờ anh rất lâu rồi, mấy ngày em không gặp anh, em nhớ anh muốn chết.”

Vừa nghe giọng nói này, Lê Hiểu Mạn biết là Lăng Dinal, sau khi cô tới biệt thự luôn chơi cùng Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập ở trên lầu, lúc này xuống lầu, chắc biết bọn họ đến.

Long Tư Hạo nghe lời Lăng Dinal, cau mày, nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô không để ý, anh mới nở nụ cười vui mừng, may là bây giờ Hiểu Hiểu rất tin tưởng anh.

Sau đó anh nhìn Lăng Hàn Dạ, trầm mặt: “Đến lúc anh nên tìm một lang quân như ý cho em gái anh rồi.”

Lăng Hàn Dạ dáng vẻ lực bất tòng tâm: “Long thiếu, xin lỗi, chuyện này tôi không quản được, anh cũng biết tính cách Đại Na, trừ anh ra, thật sự không có mấy người có thể làm em ấy chịu nghe lời.”

_Huyên Huyên có lời_

Đến tụ họp, ngày mai sẽ say rượu, chờ xem Long thiếu say thật hay say giả? Xem có phải anh đang thử thăm dò gì không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK