Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo nhíu mày nhìn tư thế có chút bất nhã của cô, ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại, nghiêng người đến gần cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Anh cố chấp như vậy đó. Ai bảo em không chọn đường khác mà đi mà nhào đúng lòng anh, em đã lấp trọn trái tim anh. Còn cướp đi lần đầu tiên quý báu rồi cả lần thứ hai, lần thứ ba nữa...Em nói thử xem, sao anh có thể bỏ qua cho em được? Hiểu Hiểu, anh cho phép em đi vào thế giới của anh nhưng tuyệt đối không cho phép em rời khỏi nó. Cả đời này, em chỉ có thể sống trong phạm vi kiểm soát của anh mà thôi!”

Lời tỏ tình đầy bá đạo này của anh khiến Lê Hiểu Mạn có chút run sợ. Nếu nói trong lòng không có chút xúc động thì đó là giả.

Cả chân và tay cô vẫn dính sát trên cửa, trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi cũng không phải thiếu nữ 17, 18 tuổi mới biết yêu lần đầu. Anh đừng nói những lời này nữa, tôi sẽ không theo anh đâu!”

Nghe vậy, Long Tư Hạo buông cánh tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt hơi nheo lại, có chút hài hước nhìn cô, cong môi cười: “Anh thay đổi ý định rồi, anh không định để em đi cùng anh nữa!”

Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn anh. Vừa rồi còn nói tuyệt đối sẽ không từ bỏ vậy mà nhanh như thế đã thay đổi quyết định rồi.

Đàn ông đúng là không thể tin được.

Thà tin trên thế giới này có quỷ cũng không nên tin miệng lưỡi đàn ông.

Cô rõ ràng hi vọng anh rời đi nhưng khi anh nói thay đổi quyết định, trong lòng cô lại có chút thất vọng, khổ sở. Chẳng lẽ cô cũng mắc căn bệnh chung của phụ nữ, nói một đặng nghĩ một nẻo sao?

Long Tư Hạo thấy cô hơi nhíu mày, ánh mắt còn có chút mất mát. Trong con ngươi anh có chút ý cười.

Anh đột nhiên nghiêng người, bế cô lên.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn anh: “Anh...anh định làm gì?”

Long Tư Hạo hơi liếc mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhếch nụ cười mê hoặc, giọng nói trầm thấp, dịu dàng: “Anh không muốn để em đi cùng anh nữa mà quyết định bế em! Hửm?”

Dứt lời, anh đóng cửa phòng căn hộ của Lâm Mạch Mạch lại, ôm Lê Hiểu Mạn rời đi.

Mà Lê Hiểu Mạn chính vì những lời này của anh, sửng sốt một chút mới hiểu được, cô bị anh trêu chọc.

Hơn nữa, không chỉ có anh trêu đùa cô mà còn cả Lâm Mạch Mạch. Nhất định hai người họ đã thông đồng với nhau. Lâm Mạch Mạch nói có việc cần ra ngoài kết quả là một đi không trở lại.

Rời khỏi căn hộ của Lâm Mạch Mạch, Lê Hiểu Mạn bị Long Tư Hạo nhét vào trong xe, không để cô có cơ hội chạy thoát, anh đã chốt cửa kính và cửa xe lại.

Nếu như Lê Hiểu Mạn muốn xuống chỉ còn cách đập vỡ cửa kính.

Cô liếc mắt nhìn người đàn ông tuấn mĩ, đôi mắt trong suốt hơi nheo lại: “Long Tư Hạo, anh có thể đừng bá đạo như vậy được không hả? Tôi muốn xuống xe, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Long Tư Hạo nhíu mày liếc nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng và cưng chiều, cong môi cười: “Phụ nữ là chúa nói một đằng nghĩ một nẻo, thật sự không muốn gặp lại anh hay không? Hiểu Hiểu, có lẽ em chưa yêu anh nhưng anh có thể chắc chắn một điều, ít nhất em rất quan tâm đến anh!”

Thấy anh tự tin như vậy, Lê Hiểu Mạn giống như mèo bị đạp trúng đuôi, cô thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh bớt tự tin đi! Tôi mới không thèm quan tâm đến anh, một chút cũng không!”

Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh nhạt liếc nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của cô. Đôi môi mỏng nở nụ cười: “Đúng đúng, em chẳng hề quan tâm tí nào. Là anh quan tâm, là anh tự mình đa tình đi yêu một người phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẻo. Đúng là đáng đời không được nghe lời ngọt!”

Dứt lời, anh nghiêng người tới gần. Lê Hiểu Mạn nín thở nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở mát lạnh chỉ thuộc riêng về anh. Khi thấy khuôn mặt tuấn mĩ dần áp sát, theo bản năng, cô nhắm tịt hai mắt lại.

Cô nghĩ anh định hôn cô nhưng chỉ nghe ‘Cạch’ một tiếng. Long Tư Hạo thắt dây an toàn cho cô rồi ngồi về vị trí, chuyên tâm lái xe.

Lê Hiểu Mạn cảm thấy cô nghĩ quá nhiều, khóe môi hơi co rút, chỉ cảm thấy thẹn không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi nóng lên.

Cô nheo mắt lại, trợn mắt nhìn anh, cố gắng áp chết lửa giận trong lòng: “Anh định đưa tôi đi đâu?”

Long Tư Hạo thản nhiên liếc nhìn cô một cái, dịu giọng nói: “Cứ đi rồi em sẽ biết!”

——

Sau khi xuống xe, Lê Hiểu Mạn mới biết Long Tư Hạo dẫn cô đến ‘Ngự Yến lâu’.

Ở thành phố K, nhà hàng đẳng cấp tám sao phục vụ đồ ăn Trung Tây, khó đặt bàn nhất chính là nơi này. Đồ ăn ở đây có thể ngang ngửa với ngự thiện trong hoàng cung, người có thể tới đây đều là nhân vật có tiếng tăm.

Lê Hiểu Mạn kinh ngạc ngước mắt nhìn anh: “Anh đi mua đồ ăn?”

lth để tay lên eo nhỏ của cô, ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn, môi mỏng hơi nhếch lên: “Đi vào trước đã!”

Lê Hiểu Mạn dùng sức tách bàn tay của Long Tư Hạo ra, ánh mắt sắc bén liếc nhìn anh: “Long Tư Hạo, tôi cũng không nói muốn ăn cơm với anh, thả tôi ra!”

Bàn tay Long Tư Hạo lại như kìm sắt giữ thật chặt eo cô, không cho cô cơ hội đây ra, nhẹ nhàng cúi đầu hôn môi cô, cười một tiếng: “Anh cũng đâu nói chúng ta đến đây ăn cơm?”

Nhân viên phục vụ đứng hai bên thấy Long Tư Hạo đi vào, lễ phép cúi người: “Long tổng...”

Ngay sau đó, vội vàng kéo cửa cho hai người họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK