Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Người thần bí không giống như những người bình thường khác, hắthân thủ của anh ta có thể sánh ngang với anh, vì vậy, vào giờ phút quan trọng này, anh không thể phân tâm chút nào, nhất định phải dẫn dắt được sự chú ý của người thần bí, rồi mới nghĩ biện pháp cứu Hiểu Hiểu của anh.

Bây giờ anh phải giữ được sự tỉnh táo.

Anh đi vào nhà gỗ, tốc độ không nhanh không chậm, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía người thần bí: “Tôi tới rồi, cậu mau thả Hiểu Hiểu ra.”

Giọng của anh rất bình tĩnh, khiến cho người nghe không cảm nhận được bất cứ cảm xúc không ổn định nào trong anh.

Người thần bí thấy Long Tư Hạo không khẩn trương và lo âu quá độ, anh ta cong môi cười nói: “Tôi không dễ dàng thả cô ta ra như vậy đâu.”

Long Tư Hạo nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ quỷ mà anh ta đang đeo: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Anh giương súng trong tay lên, ngắm thẳng họng súng về phía người thân bí: “Cậu đã làm Hiểu Hiểu tổn thương hết lần này tới lần khác, hôm nay nên có kết thúc rồi.”

Người thần bí thấy Long Tư Hạo chĩa họng súng về phía mình, anh ta khẽ cau mày lại, cười phá lên, nói: “Ha ha...Tôi không ngờ rằng có một ngày anh sẽ chĩa súng về phía tôi.”

Đôi mắt của Long Tư Hạo đỏ thẫm như máu, anh lạnh lùng nhìn người thần bí, nói: “Từ lúc cậu phản bội tôi, làm tổn thương Hiểu Hiểu, đáng lẽ cậu đã phải ngờ đến ngày này rồi.”

Mấy câu này đều là mấy câu anh nói cho người thần bí nghe, ngụ ý là anh đã biết anh ta là ai, mà người thần bí tự nhiên cũng đã hiểu.

Súng trong tay người thần bí vẫn để ở mi tâm của Lê Hiểu Mạn, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Long Tư Hạo, anh ta khẽ cười nói: “Xem ra tôi đoán không lầm, quả nhiên là anh đang hoài nghi thân phận của tôi.”

Dứt lời, người thần bí nhân dùng bàn tay không cầm súng kia tháo mặt nạ quỷ trên mặt mình xuống.

Khi mặt nạ quỷ rơi xuống đất, rốt cuộc thì Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cũng thấy rõ khuôn mặt không xa lạ gì của người thần bí kia.

“Tô Dịch, thật sự là anh?” Lê Hiểu Mạn đã sớm có hoài nghi người thần bí chính là Tô Dịch, lúc này thấy quả nhiên là anh ta, cô có sự kinh ngạc nho nhỏ, nhưng càng nhiều hơn chính là không dám tin cùng với căm hận.

Người thần bí là Tô Dịch, vậy mẹ Lê Tố Phương của cô chính là do Tô Dịch giết.

Người làm hại mẹ con cô và tiểu Long Dập tách ra năm năm, gặp nhau mà không nhận ra nhau cũng chính là anh ta.

Cô siết chặt hai tay, minh triệt nước trong con ngươi súc mãn hận ý: “Tô Dịch, tôi và anh không thù không oán, tại sao anh lại giết chết mẹ tôi? Tại sao?”

“Ha a....” Tô Dịch lại khẽ mỉm cười, sau đó anh ta nhìn về phía Long Tư Hạo.

Mặc dù Long Tư Hạo đã sớm đoán được người thần bí chính là Tô Dịch, nhưng khi anh ta tháo mặt nạ xuống, khoảng khắc khi anh nhìn thấy rõ mặt của anh ta, anh vẫn cảm thấy bị đả kích không nhẹ.

Bị người anh em vào sinh ra tử mười lăm năm hãm hại và phản bội, dù là ai thì cũng sẽ bị đả kích, không thể tránh khỏi cảm giác khó chịu trong lòng.

Đôi mắt đỏ ngầu của Long Tư Hạo nhìn về phía Tô Dịch, ánh mắt tràn đầy lửa giận và hận thù, ánh mắt cực kỳ dọa người người: “Lý do của cậu là gì? Tại sao cậu lại làm tổn thương Hiểu Hiểu? Cậu biết rõ cô ấy còn quan trọng hơn so với sinh mạng của tôi mà, tại sao cậu phải làm cô ấy tổn thương?”

Tô Dịch bình thản nói: “Bởi vì tôi là người của Knox, ông ta để cho tôi ở lại bên cạnh anh, là vì muốn tôi thay ông ta giám sát nhất cử nhất động của anh, bao gồm cả chuyện ngăn cản anh chung một chỗ với những người phụ nữ khác, bởi vì ông ta muốn anh trở thành con rể của ông ta, sau đó thuận lý thành chương thừa kế gia tộc Knox.”

Long Tư Hạo cười nhạt: “Chỉ vì lý do này, mà cậu đã làm ra nhiều chuyện tổn thương đến Hiểu Hiểu như vậy?”

Người thần bí giương mắt nhìn anh thật sâu, anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự như quá khứ: “Đúng, cũng chỉ vì lý do này.”

Ánh mắt Long Tư Hạo nhìn anh ta càng ngày càng trở nên sắc bén và rét lạnh: “Lê Tố Phương là do cậu tự tay giết, người hủy video giám sát là cậu, người trộm con trai của tôi và Hiểu Hiểu rồi làm chuyện trộm long tráo phụng là cậu, Trần Lan, Lý Tuyết, Trương Hồng đều là người mà cậu sắp xếp ở trong biệt thự.”

Dù Long Tư Hạo hỏi anh ta, nhưng anh dùng giọng khẳng định để nói.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh bao phủ bời lớp sương mù và băng giá, nhưng đáy lòng của anh thật sự không dễ chịu chút nào.

Anh vẫn luôn coi Tô Dịch là anh em vào sinh ra tử để đối đãi, thế nhưng anh ta lại muốn đẩy Hiểu Hiểu của anh vào chỗ chết hết lần này đến lần khác.

Anh ta bị Knox thu mua, anh có thể không giết anh ta chuyện anh ta phản bội anh, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chuyện anh ta làm thương tổn đến Hiểu Hiểu của anh đâu.

Tô Dịch nhíu mày lại, anh ta thu hồi tất cả cảm xúc trong mắt lại, ánh mắt dần trở nên sâu không lường được: “Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều là do tôi làm, Lý Tuyết, Trần Lan, Trương Hồng đều là người do tôi sắp xếp, tất cả những chuyện mà bọn họ làm ở trong biệt thự kia đều là do tôi ra lệnh cho bọn họ làm, Lê Tố Phương là do tôi tự tay giết, sau đó giá họa cho anh, mục đích chính là vì để cho Lê Hiểu Mạn hiểu lầm anh, chẳng qua là tôi không nghĩ tới, cô ta lại lựa chọn tin tưởng anh.”

Nghe anh ta nói anh ta đã tự tay giết chết Lê Tố Phương, hận ý trong lòng Lê Hiểu Mạn với anh ta càng dâng trào mãnh liệt hơn, cô nở nụ cười nhạt: “Anh tự cho rằng kế hoạch của anh không chê vào đâu được, nhưng thật ra thì lại đầy rẫy sơ hở, vì đạt được mục đích của mình, anh nhẫn tâm sát hại người vô tội, mẹ tôi và anh không thù không oán, nhưng anh lại giết chết bà ấy, rốt cuộc thì anh có còn nhân tính hay không?”

Tô Dịch thờ ơ nhìn Lê Hiểu Mạn đang tràn đầy hận ý với anh ta, anh ta trực tiếp bỏ qua câu hỏi anh ta có còn nhân tính không của cô, nhìn cô hỏi: “Cô nói sơ hở là ở chỗ nào?”

Anh ta vẫn luôn không nghĩ ra được điểm sơ hở đó ở đâu, anh ta cảm thấy kế hoạch của anh ta đủ thiên y vô phùng(*), nhưng Lê Hiểu Mạn lại không trúng kế coi Long Tư Hạo là kẻ thù giết hại mẹ cô.

(*)天衣無縫 Thiên Y Vô Phùng

Nghĩa đen là áo tiên không một đường may.

Nghĩa bóng là những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể.

Lê Hiểu Mạn cười nhạt: “Chỗ sơ hở lớn nhất chính là đoạn video kia, nếu anh không để lại kia đoạn video Tư Hạo bóp cổ mẹ tôi, có lẽ tôi sẽ không nhìn ra được sơ hở, dùng câu thông minh quá sẽ bị thông minh hại ở trên người anh là thích hợp nhất, nếu như Tư Hạo thật sự là hung thủ, anh ấy sẽ xóa bỏ toàn bộ đoạn video, chứ sao có thể sẽ chỉ giữ lại mỗi đoạn video anh ấy bóp cổ mẹ tôi để tôi hiểu lầm anh ấy? Điều này nói rõ là có người đang cố ý hãm hại anh ấy, video bị hủy không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà bởi vì, người phá hủy nó mới thật sự là hung thủ giết người, cũng chính là Tô Dịch anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK