Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi thấy Tiểu Nghiên Nghiên vào phòng ngủ, Lê Hiểu Mạn định vào phòng tắm rửa mặt chải đầu thì nghe thấy giọng Lê Chấn Hoa vang lên.

“Mạn Mạn, hôm nay con và Nghiên Nghiên mấy giờ về thành phố H? Để cậu gọi điện cho Văn Bác về đưa các con đi.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn Lê Chấn Hoa, nhíu mày cười cười: “Cậu, anh Văn Bác ở công ty rất bận, không phải phiền đến anh ấy đâu.”

Dứt lời, cô liền vào phòng tắm.

Từ thành phố K đến thành phố H, đi máy bay mất khoảng hơn một tiếng, vé máy bay cũng rất dễ mua.

Ăn bữa sáng xong, cô liền đưa Tiểu Nghiên Nghiên về thà phố H.

Bởi vì trước triển lãm một ngày có tiệc, cho nên cô đưa Tiểu Nghiên Nghiên lên phi cơ riêng của Hàn Cẩn Hi đến Newyork trước một ngày.

Bữa tiệc được tổ chức ở Manhattan, một khách sạn năm sao ở Newyork, nắt đầu từ năm giờ chiều.

Triển lãm lần này có danh nhân ở tất cả các giới, nổi tiếng khắp trong ngoài nước, các nhà kinh tế, doanh nhân, danh nhân văn hóa, nghệ sĩ minh tinh...

Lê Hiểu Mạn mang theo Tiểu Nghiên Nghiên và Hàn Cẩn Hi cố ý đi theo hộ tống xuất phát từ lúc 4 giờ rưỡi ở khác sạn bọn họ nghỉ ngơi.

Lúc đến nơi vân chưa đến năm giờ, nhưng các thương khách đã bắt đầu tập hợp rồi.

Lần triển lãm này là mang tầm vóc quốc tế, vô cùng trang trọng, có rất nhiều thủ tục phải thực hiện.

Bởi vì từ cửa khác sạn chỗ đỗ xe đã trải thảm đỏ cho nên mỗi khách quý tham dự đều được đi trên đó.

Tiểu Nghiên Nghiên xuống xe, một tay năm tay Lê Hiểu Mạn, một tay nắm tay Hàn Cẩn Hi, cười ngọt ngào: “Oaa...! Có thảm đỏ kìa...! Ba, mẹ, đi lên thảm đỏ đi.”

Lập tức bé nhếch miệng, hát khúc hành quân: “Một hai... Một hai... Một hai ba...”

Nghe tiếng ca non nớt của Tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn hé môi, lườm bé một cái: “Nghiên Nghiên, không được nghịch.”

Tiểu Nghiên Nghiên quay đầu nghịch ngợm lè lưỡi với cô, đang định lên tiếng thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nhìn rõ mấy bóng dáng quen thuộc kia, bé hơi kinh ngạc, lập tức buông lỏng tay mẹ mình ra, chỉ ra đằng sau, non nớt nói: “Mẹ, chúng ta và mấy chú đó có duyên quá...!”

Tiểu Nghiên Nghiên cũng không nói rõ là mấy chú nào nên Lê Hiểu Mạn tò mò quay đầu lại, nhìn thấy mấy người Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch và Quý Vũ Tình.

Long Tư Hạo mặc tây trang cao cấp được làm thủ công, khí chất tao nhã, cao quý bất phàm.

Đi... song song với anh là Quý Vũ Tình mặc lê phục màu vàng nhạt.

Cô ta khoác chiếc áo choàng màu đen, vẻ mặt thản nhiên ung dung, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thanh nhã, khiến người ta cảm thấy dịu dàng thuần khiết.

Cổ cô ta đeo chiếc vòng được thiết kế độc đáo, khiến cô cảm thấy cực kỳ quen mắt, phong cách thiết kế chiếc vòng đó rất giống phong cách của cô.

Cô hơi hơi nhíu mày, dời mắt khỏi Quý Vũ Tình, cố ý không nhìn tới Long Tư Hạo, làm như không phát hiện gì quay đầu lại, nắm tay Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào đại sảnh.

Bữa tiệc triển lãm này có bố trí chỗ kí tên riêng, khách quý trình diện xong sẽ lên ký tên bằng bút vàng.

Trước khi tiệc tối bắt đầu là tiệc cocktail nên sau khi ký tên, khách quý đến khu vực được chuẩn bị trước để tham gia, hưởng thụ nhưng ly rượu đặc sắc và nhưng món điểm tâm ngọt.

Lúc này Lê Hiểu Mạn đang ở khu vực tiệc cocktail, mà Hàn Cẩn Hi vừa vào đã gặp người quen, ở một ben nói chuyện.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình đứng trước bàn đồ ăn thì chu môi, trừng mắt, giọng nói non nớt hỏi: “Mẹ, mẹ rất đói sao? Nhưng hôm nay mẹ đã an nhiều lắm rồi mà...! Cẩn thận béo phì, không ai muốn nữa đâu.”

Tiểu Nghiên Nghiên vừa ngừng, giọng Lạc Thụy đã vang lên sau lưng.

“Bé con, dù mẹ cháu có béo nữa cũng có người muốn.”

Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn khẽ giật mình, xoay người thấy Lạc Thụy đẹp trai ngời ngời, mặc tây trang xanh đang đứng sau lưng mình, khuôn mặt ấy đang ngập tràn ý cười.

“Trợ lý Lạc...” Cô hơi hơi nhíu mày, đôi mắt trong suốt vo thức liếc ra sau anh ta, không thấy Long Tư Hạo thì thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng có chút mất mác.

Lạc Thụy nhíu mày nhìn Lê Hiểu Mạn càng ngày càng đẹp, nhếch môi cười: “Năm năm không gặp, Lê tiểu thư đúng là càng ngày càng đẹp.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy khách sáo cười, khí chất tao nhã mê người: “Trợ lý Lạc cũng càng ngày càng đẹp trai đấy.”

Lúc này, giọng nói non nớt ngọt ngào của Tiểu Nghiên Nghiên vang lên: “Cũng càng ngày càng già rồi.”

Nghe vậy, môi Lạc Thụy giật giật, vẻ mặt đau thương, bị đả kích tâm lý.

Anh ta híp mắt nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, lấy lòng hỏi: “Bé con, nói cho chú, cháu tên gì?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn nhìn Lạc Thụy, lại nhìn về phía mẹ mình, cảm thấy mẹ mình và chú trước mặt nhất định có quen biết, sau khi suy nghĩ một lúc thì ngảng mặt, nhìn Lạc Thụy định nói tên mình thì bị Lê Hiểu Mạn cắt ngang.

“Nghiên Nghiên, đi ra chỗ ba con đi, mẹ có chuyện muốn nói với chú đây.”

Tiểu Nghiên Nghiên luôn cực kỳ nghe lời mẹ mình, thấy Lê Hiểu Mạn nói vậy thì cười ngọt ngào, đồng ý: “Vậy con ra chỗ ba nhé, không quấy rầy mẹ và chú càng ngày càng già này nói chuyện nữa...!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK