Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lạc Thụy mặc áo sơ mi màu xanh da trời, phối hợp với bộ âu phục màu tím đậm, quần màu xanh da trời đi ra từ trong phòng rửa tay, vừa vặn nghe thấy lời của tiểu Nghiên Nghiên.

Anh ta vừa nhìn Long Tư Hạo, lại vừa tò mò nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên.

Nhưng lúc ánh mắt của anh ta rơi vào trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của tiểu Nghiên Nghiên, anh ta cũng ngẩn người ra, sau đó thì trợn to hai mắt, đưa tay chỉ vào tiểu Nghiên Nghiên, khoa trương há to mồm: “Tổng giám đốc, tiểu tiểu tiểu... tiểu nha đầu này nhìn rất quen, cô cô cô bé này giống ai… ai đây.”

Tiểu Nghiên Nghiên thấy hai chú trước mắt đều mặt đầy khiếp sợ nhìn bé, bé khẽ nhíu mày nhỏ lại, nâng cao cằm nhỏ, ngọt ngào cười nói với Lạc Thụy: “Đương nhiên là giống mommy của cháu.”

Lạc Thụy liếc mắt nhìn Long Tư Hạo vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của tiểu Nghiên Nghiên, rồi anh ta lại nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên, anh ta cười híp mắt lại thành một đường chỉ: “Tiểu bất điểm à, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có thể tiết lộ được gì? Cháu tên là gì, có thể tiết lộ cho chú được không?”

tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp đôi mắt nhỏ, bé giơ ngón tay út lên quơ trái phải, rồi ngọt ngào cười với Lạc Thụy, cất giọng nói non nớt: “Chú, mẹ cháu nói không thể tùy tiện nói chuyện với người xa lạ, cũng không thể tùy tiện nói tên của mình cho người xa lạ, vì vậy cháu không tiện tiết lộ. Còn tuổi tác của nữ sinh thì… đây là bí mật lớn, càng không tiện tiết lộ, chú tùy tiện hỏi tuổi của bé gái như vậy là muốn làm gì?”

Lạc Thụy vẫn mỉm cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Tiểu bất điểm à, chú không làm gì cả, cháu thoáng tiết lộ một chút xíu được không, cha mẹ cháu tên là gì? Rốt cuộc thì cháu mấy tuổi? Tên cháu là gì?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Lạc Thụy lắc đầu: “No, cháu không tiện tiết lộ, chú, chú đã một bó tuổi rồi, sao có thể cứ một mực truy hỏi tiểu tuổi tác và tên của bé gái vậy?”

“Một bó tuổi?” Lạc Thụy giật giật khóe miệng, anh ta sờ sờ mặt mình, rồi lập tức cầm lấy điện thoại ra nhìn màn hình, cau mày nói: “Nhìn không ra một bó tuổi à, một cái nếp nhăn cũng không có, da cũng đẹp, bảo dưỡng rất tốt à! Nơi nào nhìn ra một bó tuổi?”

Sau đó, anh ta ngờ vực nhìn Long Tư Hạo vẫn luôn đứng bên cạnh không lên tiếng: “Tổng giám đốc, anh tới nhìn gương mặt của tôi xem, có phải là tôi có nếp nhăn ở chỗ nào hay không? Tôi nhìn thế nào không thấy à?”

Dứt lời, anh ta lại nheo mắt lại nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên, anh ta làm vẻ mặt như đưa đám nói: “Tiểu nha đầu, nhìn tuổi tác của chú rất lớn sao?”

Anh ta cảm thấy anh ta bảo dưỡng vô cùng tốt mà, nhìn thế nào cũng thấy là mặt của chàng trai mới hai mươi mấy tuổi đầu thôi!

Tiểu nha đầu này thật sự đã làm tổn thương lòng tự ái của mình à!

Tiểu Nghiên Nghiên thấy Lạc Thụy lấy điện thoại di động thay gương để soi mặt mình, vẻ mặt của anh ta lại như đưa đám, bé nhìn anh bằng đôi mắt sáng như sao, ngọt ngào cười với anh ta, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Chú, cháu đùa giỡn với chú thôi, nhìn tuổi tác của chú thế nào cũng không lớn, rất đẹp trai!”

Lạc Thụy nghe thấy lời này của tiểu Nghiên Nghiên, anh ta đang muốn cười nói cái này còn không sai biệt lắm, tiểu Nghiên Nghiên đã tiếp tục nhướn mày nói: “Tuy nhiên, so với chú siêu cấp đẹp trai ở bên cạnh chú kia, thì chú già hơn nhiều, cũng không đẹp trai bằng.”

Lời của bé khiến Lạc Thụy giật giật khóe miệng, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ cứng đờ, sau đó anh ta cau mày nhìn về phía Long Tư Hạo bên cạnh, mặt đầy ủy khuất nói: “Tổng giám đốc, tính cách của tiểu nha đầu này rất giống anh, sau khi đả kích người ta thì lại cho người ta một chiếc kẹo, còn chưa bỏ được kẹo vào trong miệng, đã lại đả kích tiếp, cô bé này phúc hắc y như anh vậy, tổng giám đốc anh nói thật đi, có phải anh trộm cùng ai sinh ra tiểu nha đầu này hay không? Tuy nhiên, tôi nhìn tiểu nha đầu này rất giống Lê tiểu thư, không biết là...”

Lạc Thụy đang muốn nói tiểu Nghiên Nghiên là đứa con của Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, nhưng đang nói được một nửa thì anh ta thay đổi suy nghĩ, lại cảm thấy không thể nào.

Cái này nhất định là trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp.

Năm năm trước, sau khi tổng giám đốc của bọn họ và Lê tiểu thư chia tay thì không còn chung một chỗ nữa. Vì vậy, sao Lê tiểu thư có thể mang thai con gái của tổng giám đốc bọn họ được?

Chắc tính cách của tiểu nha đầu này hơi giống tổng giám đốc của bọn họ, là do trùng hợp thôi?

huyên huyên có lời ——

Bảo bối hãy tin tưởng Long thiếu, anh ấy sẽ đoán ra được tiểu Nghiên Nghiên là con gái của anh ấy, dĩ nhiên đây là cả một quá trình, tuy nhiên quá trình này sẽ rất ngắn.

Mà năm năm qua, tổng giám đốc của bọn họ vẫn luôn điều trị ở trong bệnh viện, còn hôn mê một đoạn thời gian rất dài, suýt chút nữa là không tỉnh lại, cũng may là cuối cùng thì bệnh của tổng giám đốc bọn họ cũng đã được chữa khỏi.

Tiểu Nghiên Nghiên nghe thấy Lạc Thụy nói đến ba chữ “Lê tiểu thư”, bé đang muốn hỏi Lê tiểu thư mà bọn họ nói là ai, thì điện thoại di động trong tay nhỏ của bé bỗng vang lên.

Thấy là mẹ mình Lê Hiểu Mạn gọi tới, bé lập tức nghe điện thoại, bé ngọt ngào trả lời: “Mommy ——!”

Vừa nghe điện thoại xong, tiểu Nghiên Nghiên đã đi về phía trước.

Long Tư Hạo vẫn luôn không lên tiếng, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thân ảnh nho nhỏ của tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt không dời khỏi thân ảnh của bé giây phút nào, giống như là muốn nhìn ra đầu mối gì đó từ thân ảnh nho nhỏ của bé.

Anh càng nhìn bé thì lại càng cảm thấy bé giống Hiểu Hiểu của anh.

Bởi vì nghĩ đến Lê Hiểu Mạn mà trái tim của anh lại nhói đau, cả người chìm đắm trong bi thương không cách nào tự kềm chế được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK