Vệ Lạc lập tức rõ ý hắn.
Ngay sau đó, đang lúc một nhóm thị tỳ ngang qua trước mặt nàng, Vệ Lạc liền thoáng dời tháp kỷ của mình đi, để cho nửa người đều khuất sau bóng công tử Kính Lăng.
Khi mọi người lần nữa nhìn về phía Vệ Lạc thì đột nhiên phát hiện muốn thấy tiểu nhi cực kỳ tuấn mỹ kia, trước tiên phải nhìn về phía công tử Kính Lăng. Tuy rằng công tử Kính Lăng tính ra cũng tuấn mỹ, còn hơi thắng Vệ Lạc, nhưng tất cả mọi người đều co rúm lại, ánh mắt đồng loạt thành thật không ít.
Chỉ chốc lát, đám thị tỳ đã dọn xong rượu thịt, trước kỷ Vệ Lạc cũng được bày một đống rượu thịt thật cao, trong đống thịt này có thịt dê, còn có một ít thịt thú hoang không biết tên. Ngô nấu thành canh, thơm bay một mùi hương thoang thoảng, trong đó cũng không biết là thêm gia vị gì nữa.
Vệ Lạc mắt tha thiết nhìn chằm chằm đồ ăn.
Bấy giờ trên đại điện áo giày toả hương, ca cơ tà mây tung bay, sênh vu thanh âm đưa đẩy, đều đã chẳng can chi đến nàng.
Trong mắt nàng, chỉ còn những mỹ thực này mà thôi.
Liên tục nuốt nước miếng mấy lần, Vệ Lạc lén nhìn về phía mọi người, thấy hầu như không người nào động đũa, không khỏi có hơi do dự.
Trong tiếng ca múa, đột nhiên vang lên một âm thanh trầm mạnh, chỉ thấy một quý nhân chừng ba mươi khuôn mặt gầy ngựa xọm vàng đứng lên, hắn chắp tay nói với công tử Kính Lăng: "Công tử mở hoan yến thế này, có rượu có nhạc, há có thể không đánh cược?"
Tiếng của hắn ta đặc biệt trầm mạnh, quả thực là như chung cổ(chuông trống) vang vọng. Hắn vừa mở miệng, tiếng bàn tán khắp điện đều bị đ è xuống.
Trong sự chú ý của mọi người, hắn vù một tiếng, rút ra bội kiếm khảm đầy châu ngọc bên hông đặt trước kỷ, cao giọng: "Kiếm này của ta, chính là đại tông sư Xử Phu đúc ra!"
Hắn nói tới đây, giơ bội kiếm lên thật cao, vù một tiếng rút ra vỏ kiếm chạm song long. Vỏ kiếm vừa kéo khỏi, một lưỡi kiếm tỏa ra ánh vàng bạc nhàn nhạt xuất hiện trước mặt mọi người.
Kiếm này, tỏa ánh vàng bạc cực kỳ thanh khiết, trong suốt tựa thu thủy, thân kiếm bóng đến nỗi có thể soi gương, khiến người ta có cảm giác đó là một lợi khí tuyệt thế.
Quý nhân mặt ngựa kéo một sợi tóc từ trên đầu xuống, búng về phía lưỡi kiếm. Trong một mảnh yên lặng như tờ, sợi tóc bay về phía thanh kiếm rồi hạ xuống.
Sợi tóc vừa chạm thân kiếm, liền vô thanh vô tức đứt thành hai đoạn!
Rào một tiếng, đám người náo động!
Vô số tiếng reo hò cùng lúc vang lên, thậm chí cả nhóm kiếm sư ngồi trên tháp phía sau cũng đứng dậy nhìn qua.
"Đích thực là bảo vật tuyệt thế!"
"Xử Phu này chính là người theo đạo tu đúc kiếm mà thành tông sư kiếm thuật, bội kiếm mà ông ta đúc ra há lại tầm thường?"
"Thật là bảo vật vô giá!"
Quý nhân thời này, thường ngày không có việc cần cũng đều thích đeo bên hông một thanh kiếm hoa lệ, rất nhiều khi, nó vỏn vẹn chỉ là công cụ biểu hiện vũ dũng của người đương thời.
Không ai nghĩ rằng, Kinh Bất Ly xưa nay chẳng hề gây sự chú ý, lại đeo bên người một bảo vật như thế!
Trong tiếng bàn luận xôn xao của mọi người, chỉ thấy Kinh Bất Ly đắc ý ưỡn thẳng bụng, trên mặt ngựa lộ ra một tia hí hửng. Giọng hắn hơi kéo dài, oang oang nói: "Hôm nay, ta lấy tác phẩm "Hàn Sương" đại tông sư Xử Phu tâm đắc làm giá cược, muốn cùng đánh cá với công tử, chẳng hay có được không?"
Hắn trực tiếp mở miệng đòi đánh cược với công tử Kính Lăng.
Vệ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu.
So với vẻ kinh ngạc của nàng, các quý nhân khắp điện đều tràn đầy phấn khởi. Xem ra, loại đánh cược thế này trong giới quý nhân là chuyện bình thường.
Công tử Kính Lăng nhấc mắt, hắn yên lặng nhìn chăm chằm Kinh Bất Ly, chỉ hơi trầm ngâm, liền mở miệng hỏi: "Lấy gì đánh cược?"
Kinh Bất Ly đối diện tầm mắt của công tử Kính Lăng, mặt ngựa nở nụ cười, để lộ hàm răng vàng đáp: "Bất Ly muốn lấy người sau lưng công tử làm giá cược!"
Người sau lưng công tử!
Vèo vèo vèo!
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía sau công tử Kính Lăng. Sau lưng hắn ngoại trừ vài kiếm khách đứng trong góc điện, chỉ có một người, người đó chính là Vệ Lạc trong tuấn mỹ văn tú lộ ra quý khí!
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy trăm cặp mắt đều tụ lại trên người, trên mặt Vệ Lạc.
Vệ Lạc ngẩng phắt đầu, cặp mắt tựa mặc ngọc của nàng, lúc đón nhận ánh nhìn chăm chú của mấy trăm người thì chẳng hề khiếp sợ. Trong sự chú ý của mọi người, Vệ Lạc nhìn chằm chằm Kinh Bất Ly đánh giá một hồi, chớp mắt, quay đầu nhìn về phía công tử Kính Lăng.
Có điều, bấy giờ nàng đang ngồi sau công tử Kính Lăng, hắn không quay đầu, Vệ Lạc căn bản không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Trong đại điện lại vang lên tiếng bàn luận không dứt.
Trong những ánh nhìn đánh giá Vệ Lạc kia, có không ít lộ vẻ tỉnh ngộ, mơ hồ, Vệ Lạc nghe được một ít âm thanh truyền đến, "Lấy danh kiếm đổi giai nhân?"
"Hoang đường! Kiếm của đại tông sư Xử Phu quý giá bực nào, chỉ một mỹ thiếu niên sao đáng giá?"
"Thiếu niên này tuấn mỹ thanh quý, mắt như mặc ngọc, lại có tiếng nhanh trí, có lẽ đáng cược đây!"
"Dào! Đời có người mê kiếm! Đời có kẻ háo sắc! Kẻ háo sắc lấy kiếm đổi sắc, đạt thành ước nguyện, sao lại không đáng?"
Vệ Lạc chẳng hề để những lời nghị luận này trong lòng, nàng chỉ đang đánh giá Kinh Bất Ly nọ. Đối diện cặp mắt thanh lạnh tựa mặc ngọc của nàng, ánh mắt của Kinh Bất Ly dường như cũng không có vẻ sắc dục là bao! Tại sao hắn muốn có được mình chứ?
Đoàn người nước Việt cũng sắc mặt khác nhau nhìn chòng chọc Vệ Lạc, vốn bọn họ cho rằng yến hội tối nay Việt công chúa mới là trung tâm chú ý của mọi người, tuyệt không ngờ rằng, nhân vật chính lại đổi thành tiểu nhi Vệ Lạc này.
Song đối với nàng, người Việt thật sự không phản cảm gì cả, chỉ là trên mặt có chút suy nghĩ.
Kinh Bất Ly chờ cho mọi người yên lặng một chút, mặt ngựa lần thứ hai nở nụ cười, khiến những nếp nhăn kéo dài trên quai hàm dúm dó lại, sau đó hắn cao giọng rằng: "Bất Ly đánh cược, chính là sai một thiếu niên so kiếm với Vệ Lạc sau lưng công tử. Nếu Vệ Lạc thua, sau khi yến tan, hắn chính là người của ta. Nếu Vệ Lạc thắng, kiếm này về tay hắn. Công tử nghĩ thế nào?"
Kinh Bất Ly nói tới đây, lại híp cặp mắt vàng đục bổ sung: "Nếu công tử cảm thấy cuộc đánh cược này quá trẻ con, cũng có thể tăng thêm trù mã."
Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn công tử Kính Lăng, tất cả đều đang đợi quyết định của hắn.
Công tử Kính Lăng lười nhác đối diện với ánh mắt của Kinh Bất Ly, trong con ngươi thâm sâu như màn đêm loé sáng, ngón trỏ tay phải của hắn chốc chốc lại gõ lên mặt kỷ.
Hiển nhiên, hắn đang suy tư.
Vệ Lạc cũng đang suy tư.
Nàng và công tử Kính Lăng đều tin rằng hết thảy sự tình sẽ không vô duyên vô cớ như thế.
Trong sự chú ý của mọi người, Vệ Lạc để ý thấy, ngón trỏ đang gõ trên mặt kỷ của công tử Kính Lăng hơi thẳng. Ừm, chính là cong đến mức không tự nhiên.
Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu, chậm rãi đứng dậy.
Nàng vừa đứng lên, mấy trăm cặp mắt mang theo mọi thứ tâm tình, lần thứ hai không hề chớp đóng cứng trên người nàng.
Nhất thời, tiếng hô kinh ngạc của một số quý nữ phía cánh phải truyền đến, "Mỹ thiếu niên được đấy!"
"Dung nhan như ngọc, hai mắt như mực, thực khiến người thương!"
"Chao ôi! Ta cũng muốn đánh cược hắn."
"Dung sắc như ngọc, tóc huyền tựa mây, sáng trong thanh khiết, đẹp lòng thiếp thay."
Câu cuối cùng vừa xướng lên, chúng quý nữ đồng thời ngậm miệng. Các nàng quay đầu về phía thiếu phụ đầy đặn diễm lệ tuổi chừng mười tám mười chín vừa mở miệng kia, môi bặm lại, lộ ra vài phần xem thường và buồn bực. Thiếu nữ lúc trước nói Vệ Lạc "hai mắt như mực, thực khiến người thương", tức giận nói khẽ: "Tấn có Đại cơ, ô danh quý nữ!"
Đương nhiên, những lời này Vệ Lạc đều chẳng hề để ý.
Nàng thẳng tắp nhìn Kinh Bất Ly, hai tay chắp lại, thong dong cười nói: "Vệ Lạc có tài cán gì, khiến công phải dùng bảo vật để đánh cược chứ? Trước ngày hôm nay, Vệ Lạc vẫn là một tiểu nhi đen đúa xấu xí, cũng chẳng hay vì sao công đến dự tiệc, lại mang theo danh kiếm?"
Vệ Lạc vừa nói xong, động tác gõ mặt kỷ của công tử Kính Lăng chợt khựng lại: Đúng vậy, trước hôm nay Vệ Lạc vẫn là một tiểu nhi đen đúa xấu xí, chuyện hắn là mỹ thiếu niên, tuyệt không thể truyền ra phủ nhanh như vậy. Mà Kinh Bất Ly rất sớm đã mang theo bảo vật này dự yến hội. Rất hiển nhiên, hắn ta không phải vì sắc đẹp của Vệ Lạc.
Một thiếu niên như Vệ Lạc, ngoại trừ sắc đẹp, hắn còn có gì làm người khác chú ý nữa?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một việc, vậy thì là, hắn ta là người mà công tử Kính Lăng để tâm!
Trong nháy mắt, phân nửa người trong điện đều nghĩ đến điểm này.
Kinh Bất Ly ngớ ra, hắn ta ngạc nhiên nhìn Vệ Lạc đang ung dung ngồi xuống, cả buổi cũng không biết nên nói gì.
Công tử Kính Lăng đột nhiên lên giọng cười, tiếng cười vừa dứt, hắn liền cất tiếng vang dội: "Vệ Lạc có tài năng của hiền sĩ, ta yêu mến cái tài của hắn, thực không thể đánh cược được."
Đây chính là từ chối.
Kinh Bất Ly sững ra một hồi, mới thu lại ánh mắt đặt trên người Vệ Lạc. Hắn ta cười gượng, tra bảo kiếm vào vỏ, than thở: "Là Bất Ly đường đột." Dứt lời, hắn cũng ngồi xuống.