Đối với người Tấn, giai nhân tuyệt sắc này từng là cơ thiếp của công tử Kính Lăng, lại bị hắn đổi lấy hai tòa thành, quả là một giai thoại. Không chỉ bởi nhan sắc diễm lệ mà còn bởi trí tuệ của nàng.
Loại nữ nhân này, lẽ ra nên được ghi danh sử sách, trở thành hiền hậu hoặc yêu phụ, vậy mà, giờ đây đã hương tiêu ngọc vẫn. Chỉ vỏn vẹn hơn nửa năm, nàng đã lìa đời. Sinh mệnh sao quá ngắn ngủi, vô thường đến thế!
******
Trong hoa viên, công tử Kính Lăng ngồi tựa mình trên thảm cỏ, hai mỹ cơ quỳ hai bên rót rượu cắt thịt cho hắn.
Đối diện hắn, cũng có mấy người trẻ tuổi quyền quý khác đang ngồi, bên cạnh mỗi người cũng đều có hai mỹ cơ hầu hạ.
Hương hoa quế thoang thoảng từ bờ hồ đưa tới, hòa quyện cùng long tiên hương phiêu đãng trên không trung, bóng cây dày đặc. Trời hôm nay nhiều mây, tiết trời se lạnh báo hiệu thu sang, ngay cả những chiếc lá rơi dưới chân cũng đã ngả vàng.
Một mỹ cơ dựa vào lòng công tử Kính Lăng, má ửng hồng, len lén liếc nhìn hắn. Chỉ một cái liếc mắt, mặt nàng ta càng đỏ hơn.
Nàng ta đưa tay nhỏ khẽ vuốt v e lồ ng ngực rắn chắc của hắn. Công tử Kính Lăng không ngăn cản, nàng ta càng thêm bạo dạn, luồn tay vào trong vạt áo hắn, vẽ những vòng tròn trên lồ ng ngực săn chắc ấy.
Công tử Kính Lăng khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu tình vô cùng miễn cưỡng, không để ý đến sự khiêu khích của mỹ cơ trong lòng, ánh mắt hơi buông xuống.
Hắn đưa tay cầm lấy chung rượu tứ phương, lười biếng nhấp một ngụm.
Một thanh niên quyền quý ngồi đối diện cúi xuống hôn sâu mỹ cơ bên trái, nhân tiện mớm cho nàng ta ngụm rượu trong miệng mình. Sau đó đưa tay vào ngực nàng ta hung hăng x0a nắn, khiến nàng ta cười duyên mắng chửi hắn một trận.
Thanh niên quyền quý ngẩng lên cười lớn, rồi quay sang nhìn công tử Kính Lăng với vẻ mặt miễn cưỡng, nhàn nhạt nói: "Nghe đồn ngươi không ham mê nữ sắc, quả nhiên là thật, mỹ nhân trong lòng mà vẫn điềm nhiên như không."
Công tử Kính Lăng đã nghe quá nhiều lời châm chọc như vậy, nên chỉ cười nhạt, ngửa cổ uống cạn chung rượu.
"Nhưng mà cũng phải nói, Nguyệt cơ của ngươi ta đã từng gặp qua, quả là một tuyệt sắc giai nhân, một cái nhăn mày một nụ cười phong tình đều hiện ra, vừa có khí chất cao quý của công chúa, lại vừa có vẻ đẹp thanh mị thế gian hiếm thấy. Gặp qua giai nhân như thế, những phụ nhân còn lại chỉ thành dung chi tục phấn. Chỉ là đáng tiếc, đáng tiếc...."
Vừa nhắc đến Nguyệt cơ, kiếm khách thị tỳ hai bên công tử Kính Lăng liền lo lắng nhìn hắn.
Công tử Kính Lăng cụp mắt xuống, nụ cười vẫn không thay đổi, nhưng ngón tay cầm ly rượu lại hơi cứng đờ. Nghe thanh niên quý tộc kia liên tục hô "đáng tiếc", cứ ngỡ hắn tiếc nuối vì Nguyệt cơ rời Tấn, nên không để tâm lắm.
Nhưng rồi, thanh niên quyền quý kia lại thở dài một tiếng, giọng nói mang thêm vài phần thương xót: "Chuyện đời đúng là khó lường. Nguyệt cơ của ngươi, dung nhan thanh quý, rõ ràng là tướng mạo hưởng phúc, sao lại bạc mệnh đến vậy?"
"Bạc mệnh?"
Công tử Kính Lăng đột ngột ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt hắn thâm sâu như màn đêm, nhìn chằm chằm vào thanh niên quyền quý kia. Môi mỏng khẽ mở, chậm rãi hỏi: "Tuân Thất, ngươi nói bạc mệnh là sao?" Sáu chữ này, hắn nói ra từng chữ một, giọng điệu kiên định mà thong thả.
Tuân Thất vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc. Nghe vậy, hắn ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng, thấy giữa mày hắn nhíu lại, không khỏi khựng lại một chút.
Nhưng chỉ chớp mắt, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Ngươi không giao du với đám người Ngô Việt ở quán rượu, nên không biết cũng phải."
Giữa mày công tử Kính Lăng càng nhíu chặt hơn. Hắn nhìn chằm chằm Tuân Thất, chờ hắn nói tiếp.
Tuân Thất lại thở dài liên tục, ngửa cổ uống cạn chung rượu, đem chung rượu ném mạnh xuống bàn, mới lớn tiếng thở dài: "Đáng tiếc, đáng tiếc! Hồng nhan bạc mệnh! Nguyệt cơ của ngươi, dung mạo xinh đẹp, lời nói dịu dàng, hôm yến tiệc đó, không biết đã làm khuynh đảo bao nhiêu bậc trượng phu? Cứ ngỡ nàng cũng là bậc mỹ nhân như Bao Tự, nào ngờ, chỉ hơn nửa năm, đã nghe tin nàng chết..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng "ầm" vang lên, cắt ngang lời Tuân Thất đang cảm khái.
Tuân Thất kinh ngạc ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu, mắt hắn đã trợn tròn, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cùng lúc đó, chúng thị tỳ kiếm khách ùa tới, hốt hoảng kêu lên: "Công tử, công tử?"
Trong tiếng gọi hỗn loạn, công tử Kính Lăng lăn từ trên sập xuống đất, mũ ngọc rơi ra, tóc dài xõa tung che kín mặt. Chung rượu trên tay hắn rơi xuống, vấy rượu lên áo đen. Vạt áo ướt sũng, dính đầy cỏ sau một cú lăn trên thảm cỏ.
Mọi người chỉ thấy hắn đưa tay phải ra, cố chống lên để ngồi dậy. Nhưng tay hắn run rẩy quá mạnh, động tác vô cùng yếu ớt. Cố gắng nhiều lần vẫn không thể ngồi dậy được.
Mọi người vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn. Có người hét lên: "Gọi đại phu, mau gọi đại phu!"
Mấy kiếm khách đỡ lấy hắn, dìu về phía tẩm cung. Mà cách đó không xa, đã có thị tỳ cùng kiếm khách nâng tới một chiếc cáng mềm.
Khi mọi người đỡ hắn ngồi lên cáng, một thị tỳ thấy tóc hắn che kín mặt, liền đưa tay ra định vén lên. Nhưng vừa chạm vào, đã bị hắn hất mạnh ra.
Vừa được đưa về tẩm cung, công tử Kính Lăng đã khàn giọng quát: "Tất cả lui ra."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Một hiền sĩ bước tới định khuyên can, nhưng hắn lại quát lớn: "Tất cả lui ra! Đừng ai làm phiền ta!"
Tiếng quát đó vô cùng khàn đặc, đục ngầu, ẩn chứa cả âm mũi.
Mọi người nhìn nhau rồi chậm rãi thối lui.
Họ vừa lui ra, cửa điện đã đóng sầm lại.
Các đại phu và hiền sĩ lần lượt đến gõ cửa, nhưng bên trong không có một tiếng động nào đáp lại.
Chỉ có Dược công, sau khi nghe nói công tử Kính Lăng phát bệnh từ khi nào, trầm ngâm một lúc rồi phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra.
*******
Đảo mắt một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, một thị tỳ bên cạnh công tử Kính Lăng ngạc nhiên phát hiện cửa tẩm cung đã mở.
Nàng ta vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy vào.
Trong tẩm cung, công tử Kính Lăng đang trầm mặc ngồi trước cửa sổ, tóc tai gọn gàng, áo đen đai ngọc, uy nghi như núi.
Lúc này, hắn đã hoàn toàn khác với bộ dạng tiều tụy hôm qua.
Thị tỳ vội vàng bước đến sau lưng hắn, khẽ khàng hỏi: "Công tử, người muốn dùng bữa không?"
Công tử Kính Lăng không trả lời.
Thị tỳ không nghe thấy hắn đáp lại, có chút bất an liếc nhìn.
Đang lúc nàng ta càng thêm lo lắng, thanh âm trầm thấp, nặng nề của công tử Kính Lăng vang lên: "Một tiểu nhi xảo quyệt như vậy, sao có thể dễ dàng chết đi? Nghĩa Tín quân đối xử với nàng khác hẳn người thường, càng không thể ra tay độc ác như vậy. Hừ, lại muốn lừa gạt cả thiên hạ chăng?"
Thị tỳ ngạc nhiên, công tử Kính Lăng chậm rãi quay đầu lại, dùng đôi mắt thâm sâu khó lường nhìn nàng ta, nói: "Truyền các đại thần vào, nói ta muốn biết mọi hành động của Tề, Sở, Tần trong mấy tháng qua."
"Vâng."
Thị tỳ vừa đi tới cửa, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lẽo của công tử Kính Lăng: "Nếu tiết lộ lời ta nói, chết!"
Sát khí đằng đằng.
Thị tỳ vội vàng quay lại, quỳ sụp xuống, đáp: "Nô tỳ tuyệt không dám."
Thực ra, những thị tỳ như nàng ta đều biết, dù chủ nhân nói gì cũng không được tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu không sẽ bị tội chết. Bởi vậy, lời dặn của công tử Kính Lăng thuần tuý là dư thừa.
Công tử Kính Lăng không quay đầu lại, lạnh lùng quát: "Mau đi."
Thị tỳ vội vàng đáp: "Vâng."