Sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài.
Có lẽ vì tâm trạng quá rối bời, nàng mới đi được vài bước đã thấy choáng váng. Vệ Lạc vội vàng đưa tay vịn tường, để cho cơn chóng mặt qua đi.
Nàng từng bước một đi ra khỏi sân.
Vệ Lạc bước vào chủ viện, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng cười nói, xen lẫn giọng nói trầm ấm của công tử Kính Lăng. So với trước đây, giọng hắn có chút yếu ớt, ít đi phần hào sảng, thêm chút khàn khàn.
Vừa nghe thấy giọng hắn, gần như theo bản năng, Vệ Lạc đã thẳng lưng thong thả bước về phía trước.
Khi đi qua con đường rợp bóng cây, nàng liếc mắt đã nhìn thấy công tử Kính Lăng đang ngồi thẳng lưng trên sập ở hoa viên nhỏ bên ngoài chủ viện. Đối diện hắn là Ổn Công cùng mấy hiền sĩ.
Hắn ngồi rất thẳng, khóe miệng nở nụ cười chân thành, khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm rạng rỡ. Dưới ánh mặt trời sáng ngời chiếu rọi xuống, ngũ quan như được tạc khắc của hắn ánh lên vẻ đẹp mê hoặc.
Đúng rồi, Vệ Lạc chợt nhận ra hôm nay hắn không mặc áo đen như thường lệ, mà thay vào đó là một bộ trường bào màu tím.
Bộ y phục màu tím nhạt với viền áo thêu vàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời, tôn lên khuôn mặt và vóc dáng của hắn như một bức tượng từ thời viễn cổ. Hoàn hảo và xa cách đến vậy.
Khoảnh khắc này, Vệ Lạc ngây người.
Nàng nhìn công tử Kính Lăng đội ngọc quan, trán buộc dải lụa vàng, mặc áo tím, trước mắt bỗng chốc mơ hồ.
Trong cơn mơ hồ, nàng bỗng cảm thấy tất cả chỉ là ảo ảnh, hắn bất quá chỉ là pho tượng viễn cổ trong giấc mơ của nàng, còn nàng vẫn là nữ sinh đại học bình thường, xinh xắn, đang ôm sách vở bước thong thả đến trường.
Giữa hắn và nàng, chẳng phải là dòng sông thời gian chảy xiết hay sao? Chẳng phải là dòng chảy không gian xa xôi hơn cả dải ngân hà hay sao?
Vệ Lạc vẫn đứng yên trên con đường rợp bóng cây, ngơ ngẩn nhìn, nhìn qua khoảng cách trăm bước tới bãi cỏ.
Không biết đã qua bao lâu, công tử Kính Lăng đang cười nói vui vẻ bỗng quay sang nhìn nàng.
Hắn ngậm cười, đôi mắt sâu như đêm đen ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt lướt từ mặt nàng xuống thân hình, rồi đến đôi chân, tỉ mỉ đánh giá một lượt. Dần dần, nụ cười của hắn càng rạng rỡ, vẻ mặt càng hài lòng.
Hắn giơ tay vẫy Vệ Lạc, thanh âm từ tính vang vọng: "Tiểu Nhi, còn chần chờ gì đó? Lại đây nào."
Thanh âm của hắn vượt qua dòng sông thời gian, lọt vào tai nàng.
Vệ Lạc rùng mình. Nàng tỉnh táo lại.
Nàng chớp mắt, quay đầu nhìn sang hai bên, nhìn những cây cổ thụ cao lớn, nhìn những người xung quanh chân thực đến nỗi không thể là mơ.
Nàng bước chậm rãi về phía mọi người.
Lúc này, trong mắt nàng vẫn còn chút mơ hồ. Nàng lặng lẽ nhìn công tử Kính Lăng, nhưng ánh mắt lại xa xăm, như thể không nhìn thấy hắn, mà là đường chân trời phía sau, xa hơn nữa là bầu trời bao la.
Công tử Kính Lăng bắt gặp ánh mắt đó, nụ cười trên môi dần tắt. Hắn nhíu mày, đôi mắt sâu như đêm đen nhìn nàng chằm chằm.
Vệ Lạc bước tới bãi cỏ.
Hiện tại tuy chưa cử hành hôn lễ với công tử Kính Lăng, nhưng trên danh nghĩa nàng đã là vợ hắn, nên không cần hành lễ với ai khác ngoài hắn.
Bởi vậy, Vệ Lạc chỉ khẽ cúi đầu chào công tử Kính Lăng, rồi nhẹ nhàng bước đến ngồi bên chiếc bàn sập phía sau, bên phải hắn.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Ngay khi Vệ Lạc vừa ngồi quỳ xuống, công tử Kính Lăng đã nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Vệ Lạc rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh đó có chút mê ly, hoang mang. Ánh mắt nàng nhìn hắn lại xa xăm khiến hắn không vui.
Sau khi nhìn Vệ Lạc một lúc, hắn trầm giọng ra lệnh: "Lại đây!"
Vệ Lạc ngẩn người.
Nàng chưa kịp phản ứng, hai thị tỳ đã chạy đến bên cạnh, một người đỡ nàng, người kia chuyển chiếc sập của nàng sang bên cạnh công tử Kính Lăng.
Khi Vệ Lạc ngồi xuống lần nữa, cánh tay nàng đã chạm vào cánh tay hắn.
Công tử Kính Lăng quay đi.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, cầm một chung rượu trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm.
Lúc này, Ổn Công đứng dậy, không nói lời nào bưng một chung rượu rồi nhanh chóng rời đi.
Ổn Công vừa đi, chứng hiền sĩ khác cũng lần lượt cáo lui.
Họ đều là những người thông minh, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra dòng chảy ngầm giữa hai người.
Mọi người vừa lui, chúng thị tỳ bắt đầu dọn dẹp bàn sập.
Chẳng mấy chốc, trên cả bãi cỏ chỉ còn lại hai người họ, cánh tay chạm cánh tay, hơi thở hòa vào hơi thở, gắn kết, hòa quyện giữa gió thu se lạnh và ánh nắng chói chang.
Công tử Kính Lăng lười biếng dựa lưng vào ghế, ra lệnh: "Tiểu Nhi, ngồi lên đùi ta."
Vệ Lạc lại ngẩn người.
Nàng ngước nhìn hắn, lắc đầu, rồi tự mình cầm sập đi đến bên trái hắn, ngồi xuống cạnh hắn.
Công tử Kính Lăng chăm chú quan sát từng cử chỉ của nàng, thấy nàng ngồi xuống, khóe miệng không khỏi nhếch lên: Đây chính là Tiểu Nhi, luôn luôn khôn khéo như vậy. Dù từ chối hắn, nàng cũng sẽ chọn một cách ôn hòa, trung dung. Chính sự khôn khéo này khiến hắn không bao giờ hiểu được nàng đang suy nghĩ gì.
Cả hắn và Vệ Lạc đều biết vết thương của hắn ở bên sườn phải sau lưng, tay phải không thể cử động mạnh. Vệ Lạc ngồi bên trái hắn, hắn sẽ dễ dàng hành động hơn. Tuy vậy, vẫn không bằng ngồi trên đùi hắn.
Công tử Kính Lăng đưa tay trái ôm eo Vệ Lạc, để nàng tựa vào ngực mình. Hắn cúi đầu đặt cằm lên tóc nàng, từ từ thở ra một hơi ấm áp. Khiến Vệ Lạc theo bản năng ngừng lại hô hấp, hắn cất tiếng hỏi: "Đã gặp Nghĩa Tín quân?"
Vệ Lạc rũ mắt xuống, khẽ "ừ" một tiếng.
"Tiểu Nhỉ."
"Ừ?"
"Nghĩa Tín quân đã là khách qua đường, từ nay về sau, nàng là thê tử của ta, ta là phu chủ duy nhất của nàng."
Những lời này, ngữ điệu hắn rất bình thản, như đang nói cho nàng một sự thật.
Vệ Lạc khẽ chớp hàng mi dài, im lặng hồi lâu.
Công tử Kính Lăng nhìn nàng, thấy nàng không trả lời. Hắn cũng không cần nói lại, chỉ cười nhạt hỏi: "Nàng đã khỏe hơn chưa?"
Vệ Lạc gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Khá hơn một chút."
Hắn vùi đầu vào mái tóc nàng, hít một hơi thật sâu, thanh âm trầm thấp: "Tiểu Nhi, vi phu khao khát nàng đã lâu, vết thương này cũng không thể cản trở ta được."
Dứt lời, hắn cúi xuống khẽ c ắn vành tai nàng, rồi thổi một hơi mạnh vào tai nàng.
Vệ Lạc đỏ bừng mặt.
Nàng vừa cảm thấy nóng bừng trên mặt, cằm đã bị ngón tay của công tử Kính Lăng nâng lên. Hắn cúi đầu nhìn nàng không chớp mắt.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của nàng. Một lúc lâu sau, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Trong nụ cười mỉm, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, ở giữa đôi môi anh đào hàm hồ nói: "Bây giờ mới biết, lúc Tiểu Nhi ngượng ngùng là rõ ràng nhất!"
Rõ ràng? Sao lại dùng từ rõ ràng? Vệ Lạc chớp mắt nhìn hắn mơ hồ. Nhưng lúc này, công tử Kính Lăng đã rời khỏi môi nàng, tay trái hắn ấn nhẹ đặt đầu nàng vào lòng mình, những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lùa qua mái tóc nàng.