Vệ Lạc lại đang ôm hông hắn thật chặt, thân thể nhỏ bé bổ nhào trước chân của hắn, giương đôi mắt hoảng sợ vừa ranh mãnh lại nịnh hót nhìn hắn.
Kính Lăng cúi đầu nhìn nàng, lại nhìn về phía cánh tay đang ôm chặt bên hông mình, bàn tay lớn giật giật, nhưng vẫn chưa đẩy nàng ra.
Lúc này, giọng nói lắp ba lắp bắp của Vệ Lạc truyền đến, "Công tử, tôi," nàng vừa nói tới đây, liếc mắt thấy một tia ánh bạc lóe qua, không khỏi hoảng hốt quát: "Nguy hiểm! Có thích khách!"
Tiếng quát vừa ra, nàng cực kỳ nhanh nhẹn uốn thân mình, che phía trước Kính Lăng. Nàng vừa chắn, tia sáng bạc kia đã nhanh như chớp kéo tới, khí lạnh dày đặc, đằng đằng sát khí quét một đường cong trên không trung, lướt thẳng về Kính Lăng phía sau Vệ Lạc!
Nói thì chậm xảy ra lại rất nhanh, hai mắt Vệ Lạc trừng lớn, hét vang một tiếng, khắc này trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: Đây là cơ hội trời cho! Trời không diệt mình! Mình nhất định phải biểu hiện tài nghệ, để sau này hắn không làm khó dễ mình nữa.
Vệ Lạc thực sự đã bị bức đến khổ sở lắm rồi, lại có thể ngay lúc nguy cấp này, tiềm thức loé lên ý nghĩ đó.
Trong tiếng hét vang của Vệ Lạc, nàng thấy rõ tia sáng bạc kia trở nên vô cùng chậm chạp, thấy rõ quỹ tích! Thời khắc này như kéo dài ra, mọi thứ trước mắt phảng phất đều thành động tác chậm.
Vệ Lạc sớm đã lấy ra kiếm gỗ trong ngực, cho tới nay, thanh kiếm gỗ nhỏ bé mỏng manh này đều theo bên người nàng, Kính Lăng thấy nàng vô ý lộ ra kiếm gỗ, lúc đó cũng chỉ liếc một cái liền lờ đi - một món đồ chơi của tiểu nhi đọ với thứ vừa nặng vừa cứng kia, thực sự khiến người coi trọng không nổi.
Vệ Lạc giơ kiếm gỗ trong tay, nhẹ nhàng xuất chiêu, tuy động tác của nàng mềm mại, nhưng xem kỹ, sẽ phát hiện con ngươi nàng thu nhỏ lại, hơi thở sâu hơn, thực sự đã tiến vào một loại trạng thái huyền diệu.
Nháy mắt, kiếm gỗ của Vệ Lạc lại ra sau mà đến trước, nhanh như chớp xuyên qua ánh bạc. Chỉ nghe "Keng-" một tiếng trong trẻo truyền ra, khiến tất cả mọi người, bao gồm thị tỳ đang rối rít vây tới, bao gồm thích khách, bao gồm Kính Lăng thất kinh chính là, kiếm gỗ chỉ một chiêu đã mạnh mẽ cản lại ánh bạc, khiến thế kiếm bị chặn lại, mũi kiếm rẽ hướng!
Đây chính là một kích toàn lực do cao thủ Kiếm Sư cấp cao xuất ra! Nó lại bị một thanh kiếm gỗ nhẹ nhàng chặn lại!
Tuy thích khách kia sử dụng cũng là nhuyễn kiếm cực nhẹ đặc chế riêng, nhưng thích khách loại này vẫn có dùng một loại chất độc, bề ngoài họ văn nhược nhưng lực bật rất lớn, là một trong những thích khách phổ biến nhất đương thời! Các nàng toàn lực xuất một kiếm này, thực lực đã đạt đến đỉnh cao của kiếm sư!
Một kiếm với lực rất lớn đâm ra chuẩn xác như thế, lại để một thanh kiếm gỗ của một tiểu nhi nhẹ nhàng, chậm rãi bẻ hướng, hơn nữa kiếm gỗ không gãy, hiển nhiên chủ nhân vẫn còn dư lực.
Hoá ra kiếm gỗ của hắn cũng không phải đồ chơi! Hoá ra tiểu nhi này cũng là một kiếm khách thực thụ! Trong lòng Kính Lăng lóe lên ý nghĩ đó.
Cao thủ đối đầu, chỉ trong nháy mắt!
Thích khách một đòn không trúng, mũi kiếm trầm xuống, lần thứ hai tấn công thì chúng thị tỳ đã vây lên, mà công tử Kính Lăng cũng nhẹ nhàng lui nhanh về sau, cách xa một bước!
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nháy mắt, vài bóng đen từ ngoài điện vù vù bay vào! Mười thị tỳ kia tuy không mang binh khí trong ngực, nhưng người người đều thân thủ bất phàm. Thích khách tiên cơ đã mất, rốt cuộc rơi vào thế bao vây!
Mấy bóng người từ trên không vút qua, nháy mắt đã bao quanh thích khách. Đồng thời, âm thanh sắt thép va chạm không dứt bên tai, thích khách đang nằm trong thế vây của bốn cao thủ vài lần muốn rút lui, nhưng không thể thoát thân. Chỉ nghe nàng quát thé một tiếng, trường kiếm xoay chuyển, nháy mắt, nhanh như chớp cứa lên cổ chính mình, máu tươi ba thước, thi thể ngã bịch xuống đất!
Mọi người nhìn xử nữ thích khách nằm trong vũng máu, sắc mặt đều trắng nhợt. Chỉ thấy bọn họ đồng loạt quỳ xuống, kiếm sư cùng chúng thị tỳ đồng thời run giọng nói: "Công tử, hạ thần vô năng!"
Lúc này, ba xử nữ nước Việt còn lại sắc mặt đều xám xịt co quắp ngã xuống đất, có một nàng dưới váy đã ướt, hiển nhiên là sợ đến nỗi tè ra quần. Các nàng tuyệt không ngờ rằng, người cùng mình một đường vâng mệnh mà đến lại có một kẻ là thích khách!
Gặp phải chuyện thế này, giờ chết của các nàng đã định rồi! Bởi vậy, trong ánh mắt của ba cô gái đều tuyệt vọng, thậm chí không có tâm tư khóc lóc cầu xin Kính Lăng.
Kính Lăng nhanh chân bước về phía thích khách, lúc ngang qua Vệ Lạc vẫn đang đực ra cúi đầu nhìn kiếm gỗ trong tay mình thì liếc nàng một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Tới trước thi thể thích khách, hắn nhàn nhạt hỏi: "Người nào tặng?"
Hai kiếm khách đã gọi bốn xử nữ đến nằm rạp trên đất run giọng nói: "Công tử nước Tần Doanh Diễn."
Kính Lăng gật gật đầu, môi mỏng hắn hơi nhếch, cười như không cười nói: "Tốt." Từ "Tốt" vừa ra, tất cả mọi người đều chẳng hiểu gì cả: Gặp phải thích khách, thế nào công tử còn nói tốt? Thực sự kỳ quái!
Công tử Kính Lăng phất tay.
Vừa thấy hắn phất tay, chúng kiếm khách vội vã ngồi xổm xuống, khiêng xác thích khách ra ngoài. Trong đám kiếm khách, ngoài năm người đi ra, bọn họ chia nhau đi tới trước mặt ba xử nữ và hai kiếm khách đã gọi bốn xử nữ, dùng sức nhấc năm người đang nằm trên mặt đất lên, kéo ra đại điện.
Hai thị tỳ bắt đầu lau chùi vết máu trên mặt đất.
Tất cả những việc này được làm đâu vào đó, căn bản chẳng cần Kính Lăng phân phó.
Hai thị tỳ hầu hạ Kính Lăng sửa sang ngoại bào, thắt lại đai ngọc, Kính Lăng từ từ nói: "Gọi bốn người Thương công đến thư phòng nghị sự"
"Dạ!"
Trong tiếng thưa đáp trật tự, Vệ Lạc vui mừng ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm: Số mình thực quá tốt, thực sự quá tốt mà!
Nàng vừa đảo mắt, liền bắt gặp ánh nhìn chòng chọc như cười như không của công tử Kính Lăng, lập tức, nàng một bộ cung kính, hai tay chắp lại, cực kỳ thành thật nói: "Vừa nãy thấy công tử gặp chuyện, tiểu nhân lòng như lửa đốt, rốt cuộc mạo muội che chắn, xin công tử chớ trách!"
Thành thật, nhưng đáng tiếc, bất kỳ ai vừa nghe đều biết nàng mặt ngoài là xin tội, thực tế lại là tranh công!
Công tử Kính Lăng thấy hai mắt nàng vụt sáng, chẳng che dấu đắc ý tí nào, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Hắn nén xuống ý cười, nặng nề nhìn chằm chằm nàng, nói: "Làm chuyện thừa!"
Vệ Lạc ngẩn ra, bộ mặt đang đắc ý lập tức biến mất tăm.
Lúc này, tiếng Kính Lăng trầm thấp ra lệnh lại truyền đến, "Trung thành có thể thưởng, ừm, bỏ qua cho ngươi việc dám trộm giấu kiếm gỗ! Về sau theo hầu không được mang theo!"
Vệ Lạc cúi đầu, ỉu xìu trả lời: "Dạ!" Cái tên này sao mà hẹp hòi thế hả? Tôi phí lắm hơi chặn kiếm như thế, thành ra lại huề? Thực quá đáng! Thực sự quá đáng lắm rồi!
Lúc này công tử Kính Lăng cũng không có lòng để ý tới nàng, hắn phất tay, từ tốn nói: "Ra ngoài thôi!"
"Dạ!"
Vệ Lạc đáp vô cùng vang dội, vô cùng vui sướng.
Nghe tiếng bước chân Vệ Lạc nhanh chóng rời đi, công tử Kính Lăng cũng không quay đầu lại, "Nếu trốn đi, liền y như ngươi nói lúc trước, đánh giết tùy ý!"
Mặt Vệ Lạt thoắt cái trắng bệch, vẻ hưng phấn lồ lộ lần nữa chạy biến.
Nàng bước chậm lại, cúi đầu, vô lực đi ra ngoài. Mới ra đến cửa điện, nàng liền nghe được mơ hồ truyền đến tiếng cười lạnh của công tử Kính Lăng, "Phái người cản xe ngựa của Doanh Diễn!"
"Dạ!"
Giọng công tử Kính Lăng kéo dài, mơ hồ mang theo vài phần nhàn nhã, "Giữ hắn lại, hơn nữa làm khó dễ, nói ta bị thương nặng!"
"Dạ!"
"Phủ Hoà Trầm, cũng phái giáp sĩ tới tra hỏi!"
"Dạ!"
Bấy giờ, Vệ Lạc nghe thấy công tử Kính Lăng khẽ cười nói: "Nhẫn đến hôm nay mới động thủ, ngược lại cũng có mấy phần thông minh! Hừ, tạm thời để chúng toại nguyện"
Vệ Lạc nghe đến đó thì run lên, nghe giọng điệu của công tử Kính Lăng, hắn đã sớm nghi ngờ có người sẽ ám sát hắn? Hơn nữa cũng biết khả năng tối nay là lớn nhất? Chả trách khi nãy hắn nói mình "Làm chuyện thừa"! Nói như vậy, đêm nay hắn căn bản không chuẩn bị làm gì mình, chỉ là trêu đùa mình thôi?
Nói thật, tâm trạng Vệ Lạc rất phức tạp, nàng vừa vui mừng mình thoát khỏi miệng hổ, lại khó chịu vì bị trêu đùa, đương nhiên, còn có nỗi bực bội việc rõ ràng giúp Kính Lăng, lại bị hắn trách cứ.
Song nói chung, phần nhiều là nàng vui sướng - ngày hôm nay cuối cùng cũng coi như bình an thoát thân.