Mục lục
Việt Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Lạc yên lặng ngồi sau lưng công tử Kính Lăng.

Nàng rất hài lòng, đặc biệt hài lòng.

Nàng vô cùng rõ bị biếm thành nô là việc nghiêm trọng đến thế nào, hơn nữa kéo càng lâu, tội danh càng khó tẩy sạch.

May mắn đây là một thời đại khai phóng, ở thời đại này, thân là hiền sĩ, vì lời mà mắc tội, vì lời mà phải chết cực kỳ hiếm thấy. Ở thời đại này, hiền sĩ dám thẳng thắng quở trách quân hầu, thóa mạ công tử nhiều vô số kể. Cho nên Vệ Lạc thóa mạ Thập công tử, Thập công tử cũng không làm gì được nàng. Đặc biệt nay nàng đã khôi phục thân phận hiền sĩ, Thập công tử lại càng không so đo.

Quả vậy, trong Chiến Quốc sách, nhiều đại danh nhân như Mạnh Tử đa phần đều hỏa khí cực vượng, vừa thấy quân hầu người ta hở một tý liền nói hắn có tội, hắn muốn diệt quốc, hắn hoang dâm, hắn muốn họa hại con cháu. Phương thức vừa mở miệng chính là nã pháo, nộ khí bừng bừng biểu đạt chủ trương chính trị của bản thân, người đương thời thường xuyên sử dụng. So ra, Vệ Lạc chỉ trích Thập công tử là tiểu nhân vẫn chưa tính là gì cả. Mỗi một vị công tử ở đây đều đã bị hiền sĩ chỉ vào mũi mà mắng còn gay gắt hơn.

Vì thế hiện tại Vệ Lạc rất hài lòng, nàng rốt cuộc không phải làm nô.

Vệ Lạc vừa khôi phục thân phận hiền sĩ thì mọi người cũng không tiếp tục cười nhạo Thập công tử nữa, bởi bị một hiền sĩ thóa mạ là việc rất bình thường, căn bản không hay ho gì mà chế giễu. Rất nhanh họ liền quên sạch sẽ chuyện này.

Yến hội sau đó, Vệ Lạc liền thả hồn lãng đãng. Nàng chỉ cười híp mắt ngồi tại chỗ, song khi khai món lại rất chăm chỉ lấp đầy bụng, sau đó, một hiền sĩ khác mở lời, chúng nhân liền cùng nhau nghiêm túc lắng nghe. Đối với Vệ Lạc mà nói, từ đầu chí cuối nàng không hề lo công tử Kính Lăng nói ra thân phận nữ tử của nàng trước mặt chúng nhân. Bởi rằng chuyện này quá mức trọng đại, nếu hắn nói ra, ngay cả hình tượng của hắn cũng sẽ tổn hại rất nhiều. Bất luận hắn biết việc này bao lâu thì dùng một phụ nhân, từng lập một phụ nhân làm hiền sĩ, chỉ cần một điểm này thôi cũng đủ khiến hắn trở thành trò cười của thế nhân.

Trên thực tế, từ khi công tử Kính Lăng biết nàng là phụ nhân, từ lúc muốn nàng giữ bí mật, thì đó đã trở thành bí mật chung của hai người.

Cũng vì vậy, ngày ấy Vệ Lạc bị biếm thành nô thì đã thận trọng uy hiếp hai nô tỳ không được để lộ đối thoại giữa họ.

Cứ thế chừng nửa canh giờ, công tử Kính Lăng đề xuất cáo lui. Lập tức, đoàn người rầm rộ quay trở về.

Vệ Lạc theo sau công tử Kính Lăng, từng bước từng bước.

Công tử Kính Lăng vẫn không hề liếc đến nàng, cho dù nàng theo sát phía sau cũng chưa từng quay đầu lại.

Đến nơi đỗ xe ngựa, chúng hiền sĩ cung nghênh công tử Kính Lăng lên xe rồi mới bắt đầu ai vào chỗ nấy. Vệ Lạc xoay người, đang thành thật bắt kịp chúng hiền sĩ, chuẩn bị ngồi cùng chỗ với họ thì âm thanh nhàn nhạt của công tử Kính Lăng đã bước lên xe ngựa bay tới, "Vệ Lạc!"

Bước chân Vệ Lạc khựng lại, vội vã xoay người chắp tay, "Vâng."

"Lại đây!"

..."Vâng."

Vệ Lạc cúi đầu, ngoan ngoãn tới bên xe, sau đó, dưới ánh nhìn lẳng lặng mà chăm chú của hắn, ngoan ngoãn leo lên.

Vừa ngồi lên xe ngựa, Vệ Lạc liền rụt người vào trong góc.

Sau khi nàng ngồi quỳ chân trong góc thì lặng lẽ giương mắt, xuyên qua hàng mi nhìn về phía công tử Kính Lăng.

Vừa làm thế, nàng liền bắt gặp con ngươi thâm trầm khó lường của công tử Kính Lăng.

Đối diện cặp mắt của hắn, tâm Vệ Lạc liền run lên, miệng nàng mím chặt, phục người về trước, quỳ trước chân hắn lúng búng: "Vệ Lạc tạ đại ân của công tử."

Công tử Kính Lăng trông bộ dạng khiếp đảm của nàng, không những chẳng giận mà còn cười. Hắn duỗi ngón tay thon dài ra, đột nhiên cầm lấy cằm Vệ Lạc, ép nàng ngẩng đầu lên.

Vệ Lạc vừa ngẩng đầu liền đáng thương nhìn hắn, vẻ mặt cầu xin, cũng đầy oan ức. Thấy mi tâm công tử Kính Lăng giật một cái, nàng vội vã há miệng, lẩm bẩm: "Lạc tuy là phụ nhân, nhưng thực có tài năng hiền sĩ. Công tử đã đồng ý dùng tôi, sao có thể nói mà chẳng làm? Lạc thực sự không phục." Lời nàng là kháng nghị, là giải thích, nhưng cũng là nhu nhược, ngầm chứa mấy phần cầu xin.

Công tử Kính Lặng bật cười ra tiếng.

Ngón tay cầm cằm Vệ Lạc của hắn nhẹ nhàng di chuyển, ngón trỏ chậm rãi m ơn trớn môi dưới của nàng. Đốt ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua môi dưới, ma sát, mỗi lần móng tay sượt qua, Vệ Lạc liền run người một cái. Còn trái tim của nàng, lại càng không khống chế được bắt đầu nhảy thình thịch. Trong buồng xe ngựa nhỏ hẹp, hơi thở nam tính của công tử Kính Lăng, và cả hô hấp của hắn, từng tia từng tia từ trên môi thấm vào trong lòng, khiến hô hấp nàng dồn dập, hai gò má ngất ngây.

Công tử Kính Lăng nhận ra được Vệ Lạc đang mơ màng.

Hắn cười nhạt.

Cũng không biết vì sao, lúc hắn nở nụ cười, nhất thời toàn bộ hơi nóng trong buồng xe tăng lên hai độ. Ngũ quan như chạm khắc ấy trong nháy mắt hiện ra một tia tà khí, một tia ma mị.

Nhịp tim Vệ Lạc "Thình thịch thình thịch", bắt đầu nặng nề đập vào lồ ng ngực, kêu gào ầm ĩ, khiến nàng thấy không đủ không khí để thở.

Công tử Kính Lăng xem thấy khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, ánh mắt có chút si mê của nàng thì lại nở nụ cười. Hắn cười khẽ, từ từ, từ từ áp sát Vệ Lạc.

Dần dần, hơi thở hắn phun ra phả vào mặt Vệ Lạc, sống mũi cao của hắn chút nữa thì cạ vào sống mũi của nàng.

Lại gần thêm một ít nữa, hai cánh môi sẽ chạm vào nhau.

Miệng Vệ Lạc bỗng run mấy cái.

Dưới ánh nhìn gần sáng quắc như cười như không của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc há miệng, ánh mắt mê ly si ngốc nhìn hắn, vừa ngắc ngứ, ấp úng định nói, cơ thể vừa theo thành xe trượt xuống, "Vẻ anh tuấn của công tử, đương, đương thời có một không hai. Vệ Lạc chỉ là phụ nhân bình thường, chịu không nổi nam sắc như thế dụ dỗ đâu!"

Nụ cười của công tử Kính Lăng tức thì cứng đờ! Chỉ thấy tay trái hắn nắm thành quyền, nện mạnh vào thành xe phía sau!

Thành xe ngựa phát ra âm thanh nặng nề! Dưới cặp mắt trợn to của Vệ Lạc, công tử Kính Lăng chậm rãi thu nắm đấm, đốt ngón tay trên tay trái hơi xanh lên.

Bấy giờ, bên ngoài vang lên vài tiếng hỏi dò khẩn trương, "Công tử? Công tử? Có thích khách sao?"

Nụ cười c ương cứng, hàm răng nghiến kèn kẹt, công tử Kính Lăng lớn tiếng quát: "Không có chuyện gì!"

Mọi người bên ngoài đều cả kinh, không khỏi hai mặt nhìn nhau: Xảy ra chuyện gì mà công tử Kính Lăng lại thịnh nộ đến vậy? Mọi người nhìn nhau mấy lần, nhưng cũng chẳng dám quấy rầy công tử Kính Lăng, không thể làm gì khác hơn là từ từ tản ra, hai mắt lo sợ dán vào xe ngựa.

Hàm răng công tử Kính Lăng vẫn đang nghiến kèn kẹt.

Vệ Lạc còn hồn nhiên nháy cặp mắt to, có chút khiếp ý, có chút bất an nhìn hắn.

Bắt gặp vẻ mặt này của nàng, công tử Kính Lăng càng hực lửa giận.

Hắn thở dài một hơi, căm tức nghĩ: Vệ Lạc này thực sự đáng ghét, quả thực đáng ghét vô cùng! Đáng trách vô cùng! Nàng lại dám nói đường đường công tử ta đang sắc dụ nàng! Nàng, nàng thật quá đáng hận mà! Nàng biết ta không muốn tổn thương nàng, nàng biết ta không thể giết nàng! Bởi vậy nàng định dùng lời này kích ta dưới cơn giận mà rời xa nàng. Nếu như trước đây, rời xa cũng là rời xa, chẳng qua là một phụ nhân mà thôi! Chỉ cần dùng tài của nàng là được.

Song với tiểu nhi này, ta thực không cam lòng!

Vệ Lạc đáng thương, đủ đường tính toán, nhưng lại không hay từ sau ngày chơi xuân ấy trở về, sự tình bất giác đã có biến hóa.

Công tử Kính Lăng càng nghĩ lại càng hận, càng hận, hàm răng lại càng nghiến ken két.

Nhưng cho dù hàm răng có nghiến nát, bàn tay nắm cằm Vệ Lạc cũng không hề dùng lực.

Chậm rãi, hắn nhắm mắt lại.

Lần thứ hai hắn mở mắt ra thì trong con ngươi đã là một mảnh trấn tĩnh.

Dưới ánh mắt giảo hoạt chớp chớp, vờ như đang khiếp đảm của Vệ Lạc, công tử Kính Lăng đột nhiên nhếch miệng cười.

Nụ cười của hắn thật xán lạn, lộ ra hàm răng trắng. Hàm răng trắng bóng kia, chẳng rõ vì sao lại khiến Vệ Lạc cảm giác được từng cơn ớn lạnh thấu xương, lập tức, nàng rùng mình một cái

Công tử Kính Lăng hơi nhíu mày, tay trái vừa đập vào thành xe duỗi ra, nhẹ nhàng, ôn nhu xoa mặt Vệ Lạc.

Ngón tay hắn ấm áp lướt qua mắt Vệ Lạc, thành công làm nàng lạnh đến mức run cầm cập thì mở miệng, âm thanh rất dịu dàng, ngữ khí đầy du dương, "Tiểu nhi tìm mọi cách kích ta, là muốn rời xa ta sao? Rất tốt."

Mười ngón tay hắn mở ra, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc, ôn nhu cười với nàng. Gương mặt tuấn mĩ kề sát, cái trán chạm vào trán nàng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười khẽ: "Vệ Lạc ngươi có đại tài, công tử ta thực sự tin ngươi sủng ngươi, chi bằng, đêm nay chúng ta chung giường tâm sự, làm trọn giai thoại bách thế?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK