Bởi do, hắn không đáng.
Lúc này khí trời đã nóng lên, hoa đào dần rụng, lá cây sum sê, trên những con đường đi qua, rừng rậm nguyên thủy càng ngày càng nhiều, càng lúc càng ken dày. Thường thường liên tiếp mấy ngày đều là bạt ngàn cây rừng, hoặc chính là bao la đồng không.
Ngày đó, đoàn xe được nghỉ ngơi phấn chấn cả tinh thần đạp sương mai chạy lên quan đạo.
Các kiếm sĩ chỉnh tề hành tẩu hai bên đoàn xe, một cảnh xe ngựa hoa quý, một cảnh tuấn mã cao gầy, tiến về phía hướng dương, hiển hiện phong quang thần khí vô hạn, cũng đầy vẻ uy hiếp. Rất nhiều lần, Vệ Lạc phát hiện có người hành tung quỷ bí xuất hiện xung quanh, song khi bắt gặp đội ngũ lại vội vã né tránh.
Trong xe ngựa, Vệ Lạc tựa vào lòng Nghĩa Tín Quân, giúp hắn đọc những văn tự trên thẻ tre, thỉnh thoảng nhân thể văn tự giải thích một câu.
Âm giọng nàng nhẹ nhàng mềm mại, chầm chậm chảy qua. Nghĩa Tín quân nhắm hai mắt, lẳng lặng mà nghe.
Từ lư hương trong góc, một luồng đàn hương tĩnh tâm lơ lửng bay lên, một cách tự nhiên mang cho xe ngựa đang lung lay không ngớt này, chút phần nhàn nhã.
Bên ngoài, thảng hoặc tiếng cười sang sảng, tiếng trò chuyện của nhóm kiếm khách thuận chiều gió thổi tới. Tất cả, đều có vẻ vô cùng an lành.
Chính vào lúc này, một tràng vó ngựa dồn dập truyền đến!
Tiếng vó ngựa hết sức cấp bách, chính đang hướng tới đoàn xe. Chúng kiếm khách đều là người thành thạo, vừa nghe đã biết đang đến là một ngựa cưỡi.
Nếu là độc mã, vậy chẳng cần gì phải căng thẳng.
Thế nên, dù tiếng vó ngựa vừa gấp vừa vang, lại trực diện lao tới, song tiếng chuyện phiếm của các kiếm khách vẫn tự tại như cũ.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng vang, càng ngày càng vang.
Chỉ chốc lát, tiếng vó ngựa vẫn không giảm tốc độ trực chỉ xông đến, nghe âm thanh dồn dập vụt đi, đúng là đang xông thẳng tới đoàn xe!
Tiếng nói chuyện của nhóm kiếm khách dần nhỏ đi.
Mơ hồ, có tiếng quát lớn và tiếng ra lệnh truyền đến.
Vệ Lạc đương chút phiền muộn ngửi thấy có náo nhiệt để thưởng thức, vội vã ngồi dậy từ trong lòng Nghĩa Tín quân, dịch ra hai bước, vén màn xe, ló đầu nhìn ra.
Người đến là một kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng.
Ngựa trắng, bào trắng, cưỡi gió mà tới, gió thổi tà áo y bay phất phới. Con ngựa y đang cưỡi vô cùng thần tuấn, một lần nhảy vọt phải cao tới bảy tám bộ(đơn vị đo độ dài xưa, một bộ bằng năm thước), xa xa mà trông càng thêm uy phong vô hạn.
Y thực sự xông thẳng đến đoàn xe này!
Đoàn xe có tới hơn ngàn kiếm khách, xe càng mấy chục. Toàn bộ đoàn xe mênh mông cuồn cuộn đủ mấy ngàn người.
Người kia một ngựa một người, lại dám xông thẳng về phía đoàn xe. Nếu chẳng phải ánh dương xán lạn, một màn này quả thực không ai dám tin.
Bấy giờ, sau lưng Vệ Lạc liền ấm lên, là Nghĩa Tín quân tiến tới phía sang nàng, cũng đưa đầu ra. Hắn chằm chằm nhìn kỵ sĩ nọ, thấp giọng lẩm bẩm: "Người này chắc chắn là kiếm khách cái thế! Không lẽ là thích khách?"
Một lời vừa dứt, hắn lớn tiếng quát: "Bày trận!"
"Dạ!"
Tiếng đáp dạ vang dậy, một tiếng thét tràn đầy nội lực vút tận trời xanh, "Bày trận—"
Âm thanh vừa rơi, các kiếm khách đồng loạt giục ngựa di chuyển, bụi bặm bùng lên bốn phía, ngư phu kêu gấp, giảm tốc xe. Mà nhóm kiếm khách đã ruổi ngụa về phía trước, rút kiếm chĩa ra ngoài, vây quanh bảo vệ đoàn xe ở giữa.
Đáng lẽ nếu có thời gian thì bố trí dàn trận sẽ càng tốt hơn. Chẳng qua nếu muốn bố trí xong xuôi mấy chục chiến xa thì cần quá nhiều thời gian, mà kẻ đến lại không cho họ nhiều thời gian như thế.
Động tác của nhóm kiếm khách chẳng thể nói là không nhanh, trong âm thanh vó ngựa và tiếng hí, đã dồn dập quây về.
Đúng lúc này, người đến thét dài một tiếng!
Trong một tiếng thét dài kia, còn mang theo tiếng cười lớn.
Âm thanh chấn động chốn chốn, tiếng cười ầm ầm chuyển đất! Tiếng cười kia, là cuồng ngạo tự cao tự đại dường vậy. Một tiếng thét này, tràn trề hào khí thôn thiên.
Trong tiếng cười sang sảng, kỵ sĩ áo trắng thoắt cái kẹp hai chân!
Tức thì, con ngựa của y bay vọt lên trời, bốn vó tung hoành, thế như rồng tựa hổ, ngay thời khắc trận thế các kiếm khách còn đương hỗn loạn, y liền sẵn kẽ hở vọt vào, nhát mắt đã xuất hiện phía trong vòng vây chúng kiếm khách.
Nhóm kiếm khách cả kinh, đồng thời giơ trường kiếm trong tay, đâm về phía đối phương.
Mấy trăm thanh trường kiếm đồng thời giơ lên, lấp loáng dưới nắng sớm.
"Choang!"
Một tràng tiếng sắt thép va chạm lanh lảnh vang. Chỉ thấy kẻ tới duỗi tay phải, trường kiếm trên tay phóng qua, tức thì tựa sấm chớp, sét đánh không kịp bưng tai hất bảy, tám thanh trường kiếm trước mặt lên.
Chỉ với một kiếm!
Tích tắc, bảy, tám kiếm khách kia đồng loạt tê rần cổ tay, cùng lúc thối lui một bước.
Đây là cao thủ bực nào? Thế nhưng lại đáng sợ đến thế?
Giữa khi chúng nhân kinh hãi, kiếm khách liền vút tiếng cười dài. Trong tiếng cười, y hét lớn: "Đã lắm, đã lắm! Ngứa tay mấy ngày, một đòn này quả là giải sầu!"
Nghe vậy, chúng nhân biến sắc hết cả.
Ngay phút ấy, kiếm khách ngựa trắng chợt nhún mũi chân, từ trên lưng ngựa cứ vậy bay vọt lên.
Động tác của y quá đột nhiên, nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người. Lập tức, chúng kiếm khách đồng loạt quát một tiếng lớn.
Kiếm khách ngựa trắng vẫn sang sảng cười phá, giữa tiếng cười, y rẽ không bay tới, dáng tựa đại ưng, chỉ thấy bước chân y liên tục đạp nhẹ lưng ngựa của chúng kiếm khách, chẳng mấy chốc đã tiếp cận xe ngựa của bọn Vệ Lạc.
Nghĩa Tín quân hơi biến sắc.
Hắn sầm mặt, khẽ quát: "Lí, Thất thúc, còn chần chờ gì?"
Hắn đang nói với ai vậy? Đương lúc Vệ Lạc ngớ ra, một giọng lão hủ đã nhẹ nhàng bay qua: "Quân chớ sợ! Kẻ này không mang sát khí!"
Vệ Lạc quay phắt đầu lại, theo tiếng nhìn sang, thế nhưng vẫn chẳng thấy một ai.
Lí, Thất thúc này nhất định là tông sư, nhất định!
Tâm Vệ Lạc thót một cái.
Ngay lúc nàng liếc quanh như thế, kiếm khách áo trắng kia đã bạch y phất phơ, ba năm bước liền lướt tới trước xe ngựa của họ.
Vù một tiếng, y đã trực tiếp rơi xuống bên cạnh ngự phu.
Đến tận bấy giờ, Vệ Lạc mới trông rõ khuôn mặt của đối phương.
Đây là một mỹ nam tử.
Y thon thân dài dáng, gương mặt chữ nhật, mày kiếm mắt phượng, sống mũi cao thẳng, da dẻ trắng ngần, khóe miệng hàm tiếu.
Cùng là áo trắng, song sắc áo mỹ nam tử này mặc lên lại không giống vẻ thoát tục của Nghĩa Tín quân, mà nhiều hơn mấy phần khí thế hào hiệp phóng khoáng. Đương nhiên cũng bởi áo trắng y đang mặc có chút ố vàng.
Kiếm khách áo trắng quay đầu, tầm mắt sáng quắc chòng chọc quan sát Vệ Lạc một hồi, lại quét về phía Nghĩa Tín quân.
Thời khắc y đánh giá từ trên xuống dưới Nghĩa Tín quân, thì mấy chục kiếm khách cũng gào thét ào tới, bao vây y.
Kiếm khách áo trắng điềm nhiên như không phất phất tay với chúng kiếm khách, sau khi phẩy mấy cái như đuổi ruồi vậy, y bật cười ha hả mà rằng: "Đừng sợ, đừng sợ! Nghe đồn nơi đây có song bích, đều là tuyệt sắc thế gian, đặc biệt đuổi tới thưởng thức một cái. Không ác ý đâu, không ác ý đâu!"
Lời của y rất vô lễ! Không chỉ vô lễ mà còn quá kêu ngạo.
Nghĩa Tín quân gườm gườm nhìn kiếm khách, nửa ngày thì nhếch miệng mỉm cười, trong đôi mắt hoa đào hào quang chói lọi quát: "Nay quân đã thấy, lui được rồi chăng?"
Kiếm khách áo trắng nghe vậy thì hỉ hả cười.
Ánh mắt y chuyển sang Vệ Lạc.
Vừa chuyển, ánh mắt liền nhiệt tình hơn hẳn, trực tiếp đóng khuông trên gương mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc, đánh giá xuôi ngược không thôi.
Nhìn nhìn, y đột nhiên vươn đầu ra.
Động tác của y rất nhanh, thân hình vụt tới! Rõ ràng vị trí của ngự phu cách buồng xe không hề nhỏ, vậy mà y vừa vươn ra đã tiếp cận.
Đoạn, giữa lúc Vệ Lạc tròn xoe hai mắt, đương khi Nghĩa Tín quân sa sầm nét mặt, y thở một hơi, ngay trên cánh môi bé xinh của Vệ Lạc hôn mạnh một cái, lưu lại một tiếng "chụt" cực kêu.
Thoắt cái, y đã trở về chỗ cũ, vẫn ngồi bên ngự phu.
Đối diện với Vệ Lạc đang trừng lớn mắt mặc ngọc, y đột nhiên há miệng cười, lộ ra hàm răng sáng bóng, lè lưỡi li3m môi một cái, chép chép miệng một hồi, y cười hì hì nói: "Vừa thơm vừa mềm, quả nhiên là tuyệt đại giai nhân!"
Y nói tới đây, bắt gặp Vệ Lạc còn đang tròn xoe mắt mặc ngọc, ngờ vực, đăm đăm nhìn mình thì lại hì hì nở nụ cười, chớp chớp mắt với nàng.
Tiếp đó, y mới ngẩng đầu, cười nói với Nghĩa Tín quân: "Quân hà tất nóng ruột? Ta mà muốn rời khỏi, tất sẽ báo với quân!"
Ngữ khí này, câu trêu đùa này, chính là coi chủ nhân Nghĩa Tín quân này chẳng ra gì.
Có điều Nghĩa Tín quân cũng không đến nỗi quá tức giận, kẻ bề trên như hắn đều rõ, cõi đời này có một loại người không thể nói lý nhất, đụng nhầm phải quả là khiến người không kế mà dùng.
Mà đó, chính là kiếm khách độc hành đây.
Họ sở hữu thân thủ tuyệt cao như nhau, tính cách cũng hỉ nộ vô thường. Trọng yếu nhất chính là, thú vui của họ, là đột nhiên mà đến, hết hứng mà về. Một khi cự quân năm bước, liền máu tươi một mét! Không ai cản nổi!
Nói cách khác, để kẻ như vậy tiếp cận ngươi trong vòng năm bước, vậy căn bản chắc chắn phải chết.
Hiện tại, khoảng cách giữa kiếm khách và họ, đúng là trong năm bước.
Bấy giờ Nghĩa Tín quân đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn ôm Vệ Lạc, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vào lồ ng ngực mình. Đương nhiên, Vệ Lạc bị hắn đặt trong lòng vẫn lặng lẽ quay đầu qua, hai mắt láo liêng đánh giá người đến.
Sau khi đã ôm Vệ Lạc vào lòng, Nghĩa Tín quân nhìn chằm chằm người đối diện, trầm giọng chỉ trích: "Phụ nhân này là phụ nhân của ta! Quân có thân thủ như thế, tất không phải người thường, lại không trình đã khi?"
Hắn vừa dứt lời, kiếm khách kia rõ ràng đờ ra.
Y sững sờ một hồi, đột nhiên vỗ hai tay, "bốp bốp" hai âm giòn tan, y bật cười ha hả: "Người trong thiên hạ đều nói, Nghĩa Tín quân dẫu là lộng thần Tề hầu, song cũng thực đại trượng phu. Hôm nay gặp gỡ, quả nhiên không uổng, không uổng mà! Tốt lắm!"
Đây là khen ngợi.
Là khen ngợi Nghĩa Tín quân có thể ngay trước mặt kiếm khách tuyệt đỉnh như y, bảo vệ nữ nhân của chính mình. Là ca ngợi Nghĩa Tín quân có thể vào lúc này, còn duy trì được thái độ thong dong cử chỉ phong độ!
Được y ca ngợi, Nghĩa Tín quân rõ ràng đã thả lỏng cơ bắp, trên gương mặt hoa mỹ xán lạn một nét cười.
Hắn cúi đầu, vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc, nói rằng: "Tạ quân khen ngợi."
Kiếm khách áo trắng cũng cúi đầu nhìn về phía Vệ Lạc, đối diện với đôi mắt mặc ngọc láo liêng chuyên chú của nàng.
Sau khi nở nụ cười thần bí với Vệ Lạc, y ngẩng đầu, hai tay chắp về phía Nghĩa Tín quân, cao giọng thông báo: "Ta đặc biệt đến đây, là muốn báo với quân, ra khỏi thành ba mươi dặm sẽ có người phục kích quân!"
Nghĩa Tín quân hơi biến sắc.
Thân thể hắn thẳng đuột, ánh mắt sáng quắc nhìn chòng chọc người đến, trầm giọng hỏi: "Có bao nhiêu người?"
Trượng phu thế này, chẳng thiết chi phải nói dối. Bởi vậy hắn mới trực tiếp hỏi là bao nhiêu người.
Kiếm khách áo trắng nhíu mày, đáp: "Môn đồ Đạo Tá, ước chừng số lượng một ngàn!"
Kiếm khách xung quanh đồng loạt biến sắc.
Đạo Tá, trong ba nước Tấn Tề Sở, là bọn cường đạo hoành hành chẳng nể nang nhất.
Đây cũng không tính là gì, trọng yếu chính là kiếm khách này nói con số đạo phỉ, là một ngàn! Một ngàn kia chẳng đơn giản là một ngàn, mà là một ngàn rặt những kỵ binh. Ở triều đại này, những kỵ binh một người một ngựa, đến tựa ngọn gió, đối mặt với đoàn xe tổng nhân số chỉ nội một vạn thì, trên căn bản là vô địch!
Ngay khi Nghĩa Tín quân còn đang cau mày suy nghĩ, Vệ Lạc trong lòng hắn đột nhiên êm ái mở miệng, "Quân vừa tới đây, ắt là có ý đưa tiễn. Đúng chứ?"
Chúng nhân đều ngây ra, các kiếm khách ai nấy cùng quay đầu nhìn về phía Vệ Lạc.
Vệ Lạc trong lòng Nghĩa Tín quân nét cười mỹ lệ, ánh mắt như nước, càng là một mặt chắc chắn. Tựa hồ dưới cái nhìn của nàng, kiếm khách cổ quái đột nhiên xuất hiện này, thực sự chỉ là vì hộ tống bọn họ nên mới xông đến như thế!
Nhìn rồi nhìn, bọn họ quay sang kiếm khách áo trắng nọ, kể cả Nghĩa Tín quân cũng ngẩng đầu lên, đầy mặt kỳ vọng nhìn kiếm khách áo trắng.