Vệ Lạc cúi đầu. Một giọng nữ kiều nhược bỗng vang lên từ phía sau: "Chủ mẫu, trượng phu là trời, phụ nhân là đất, trời chỉ có một, nhưng lại chia thành núi sông, chẳng phải đây là lẽ tự nhiên từ khi khai thiên lập địa sao? Tại sao, tại sao chủ mẫu lại có yêu cầu như vậy?"
Người lên tiếng là thị tỳ lớn tuổi nhất còn lại trong xe ngựa.
Vệ Lạc quay đầu lại liếc nhìn nàng ta. Ánh mắt Vệ Lạc lạnh nhạt, u buồn, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến thị tỳ kia như rơi vào hầm băng, lập tức run rẩy vội vàng cúi đầu cầu xin: "Nô tỳ lỡ lời, xin chủ mẫu tha tội."
Vệ Lạc khẽ hừ một tiếng, không để ý đến nàng ta nữa.
Đường dài tịch mịch, nàng vén rèm xe lên, nhìn cánh đồng hoang vu bên ngoài mà ngẩn ngơ.
Nàng quay đầu lại, thấy đoàn xe dài dằng dặc, còn xe ngựa của nàng ở vị trí gần giữa.
Quay đầu lại nhìn thêm vài lần, Vệ Lạc nhanh chóng nhận ra, những kiếm khách vây quanh xe ngựa của nàng, mỗi người đều là cao thủ cấp bậc Đại Kiếm Sư.
Quan sát một hồi, nàng cảm thấy không còn thú vị nữa. Xung quanh toàn là kiếm khách cùng xe ngựa làm bụi bay mù mịt. Nhìn qua bóng dáng của họ và lớp bụi dày đặc, cảnh sắc chỉ là một vùng đồng hoang, vô cùng buồn tẻ.
Vệ Lạc buông rèm xe xuống, thu đầu lại.
Nàng lười biếng dựa vào trên sập, rũ mắt xuống trầm tư nghĩ ngợi: Ta đã tận mắt thấy người Tấn giao bản đồ hai thành cho Quản thúc. Theo lý, bản đồ đã giao cho người Tề, ta đã đến tay người Tấn, giao dịch này coi như thành công. Cho dù ta có chạy trốn, cũng là do người Tấn bất lực không bảo vệ chu toàn.
Nhưng để chắc chắn, tốt nhất vẫn là đến biên giới nước Tấn rồi hãy hành động.
Vệ Lạc không biết nếu mình thật sự bỏ trốn, theo quy tắc, người Tấn có lý do gì để trút giận lên Tố hay không.
Nhưng theo nàng hiểu về công tử Kính Lăng, hắn là người dám chịu trách nhiệm, hơn nữa lại rất kiêu ngạo, nếu nàng bỏ trốn, hắn chắc chắn sẽ không tiết lộ ra ngoài, để thê tử bỏ trốn giữa đường là một sự sỉ nhục lớn đối với một nam nhân như hắn!
Nghĩ đến đây, Vệ Lạc gạt chuyện này sang một bên. Nàng lại nhìn ra ngoài qua rèm xe.
Vừa nhìn, nàng không khỏi thở dài trong lòng: Giá như Kiếm Cữu có thể đến thì tốt biết mấy!
Sau một ngày miên man suy nghĩ, đoàn người bắt đầu hạ trại nghỉ ngơi.
Lúc này dân cư thưa thớt, thường đi hàng trăm dặm cũng không thấy một ngôi làng tử tế. Mọi người dù có tiền cũng không có chỗ tiêu, thường phải ngủ ngoài trời, ăn lương khô là chuyện thường tình.
Chiều tà, ánh hoàng hôn vàng rực phủ khắp đất trời, một vòng thái dương tròn trịa, loá mắt cực kỳ.
Nhóm kiếm khách sôi nổi hạ trại, nhóm lửa nấu cơm.
Vệ Lạc buồn chán trong xe ngựa đã lâu, khi xe dừng lại, nàng liền nhảy xuống.
Mọi người hạ trại trên một sườn đồi hoang vu, cách đó hai trăm bước về phía sau có một con suối nhỏ chảy qua. Cách đó 500 bước về phía Bắc là một khu rừng rậm.
Khi Vệ Lạc đi qua, chúng kiếm khách thấy nàng đến gần, vội vàng lùi lại nhường đường.
Đi được một đoạn, Vệ Lạc nhìn thấy một tấm lụa trải rộng trên bãi cỏ gần khu rừng, trên đó bày biện sập, rượu và thức ăn. Công tử Kính Lăng đang ngồi quỳ ở đó, uống rượu cùng với nhóm người Ổn Công. Hai thị tỳ quỳ bên cạnh công tử Kính Lăng, rót rượu và gắp thức ăn cho hắn.
Hắn, mũ cao ngọc quan, ngũ quan điêu khắc, dưới ánh mặt trời rông như một vị thần đến từ thời viễn cổ, hoa lệ mà xa cách.
Vệ Lạc chỉ liếc nhìn một cái rồi rời mắt. Sau đó, nàng bước nhanh về phía rừng cây.
Trong rừng, âm thanh la hét vang lên khắp nơi, một nhóm kiếm khách đang săn những con thú nhỏ.
Nghe thấy tiếng họ, Vệ Lạc dừng bước. Nàng quay lại nhìn những kiếm khách đang nấu ăn. Thời này giới quyền quý thường dùng đỉnh để nấu ăn. Chiếc đỉnh hình vuông, cao khoảng nửa thước, không có nắp. Dưới đáy đỉnh lửa củi cháy bập bùng, khói bốc lên quyện vào thức ăn.
Vệ Lạc chỉ nhìn hai mắt đã thấy không muốn ăn.
Nàng quay người đi vào rừng cây.
Chỉ chốc lát sau, nàng đã mang ra một con thỏ bị xiên bằng cành cây.
Khi Vệ Lạc bước ra, mọi người không khỏi nhìn nàng.
Nàng mặc một bộ hồng bào, tà áo kéo lê trên mặt đất. Trang phục như vậy vừa đẹp đẽ vừa bất tiện. Nàng không quan tâm, máu thỏ trên cành cây vẫn nhỏ giọt, nàng cũng không để ý đến vạt áo hay thái dương có chút rối. Lại nhìn kỹ, mỗi bước nàng đi gần như không làm bụi bay lên.
Phía sau Vệ Lạc là bầu trời đầy mây đỏ, hoàng hôn như lửa, chiếu lên bộ hồng bào cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nàng, chiếu vào đôi mắt mặc ngọc ánh sáng rạng rỡ.
Gió thu thổi tới, làm tóc nàng hơi rối.
Công tử Kính Lăng chỉ liếc nhìn một cái đã không thể rời mắt. Vệ Lạc như vậy, đẹp tựa tiên nữ! Khiến hắn nhìn thấy tim lại đập nhanh hơn.
Hắn tài năng danh vọng lẫn kiêu ngạo, chỉ thoáng liếc nhìn liền tức giận trong lòng, lập tức hừ lạnh một tiếng không để ý đến nàng nữa.
Vệ Lạc bước đến bên suối, lấy một con dao đồng lột da mổ bụng, rửa sạch con thỏ. Dòng suối trong vắt, cách đó không xa còn có vài cây ngải cứu. Vệ Lạc mừng rỡ, vội vàng nhổ cả rễ lên rửa sạch.
Sau khi rửa sạch, Vệ Lạc nhóm một đống lửa, lấy một cái chảo đồng nông lòng, miệng rộng. Chất liệu đồng khá mềm, nội lực của nàng lại rất thâm hậu, chỉ cần ấn mạnh vài cái, cái chảo đã biến thành một cái nồi nhỏ dẹt.
Vệ Lạc đặt cái nồi lên hai tảng đá, làm một cái bếp lò đơn giản, rồi cắt thịt thỏ thành từng miếng nhỏ, xào qua cho ra mỡ, rồi bắt đầu xào kỹ. Khi mùi thơm lan tỏa, nàng cho ngải cứu đã rửa sạch, cắt khúc vào xào cùng.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Chỉ một lát sau, một mùi thơm ngào ngạt quyến rũ lan tỏa khắp nơi.
Thức ăn thời này chủ yếu là đồ luộc, đồ hấp, đồ nướng, hầu như không có món xào. Vệ Lạc làm như vậy, Ổn Công đã liên tục hít hà, xoa tay đi đến bên cạnh nàng tò mò nhìn vào.
Công tử Kính Lăng cũng đi tới bên cạnh nàng.
Hắn nhìn chằm chằm món thịt thỏ xào, ra lệnh cho thị tỳ mang cơm canh đã nấu chín đến để chuẩn bị cho Vệ Lạc dùng bữa.
Hắn nhận ra Vệ Lạc lúc này đã khác với vẻ nặng nề trước đó, nàng dường như đã suy nghĩ thông suốt điều gì đó, lại trở nên thư thái, tự tại.
Nhìn Vệ Lạc với đôi má ửng hồng vì hơi lửa, chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi, công tử Kính Lăng không thể rời mắt.
Thanh âm ồn ào của Ổn Công bỗng vang lên: "Mang sập đến đây, đến đây. Đúng rồi, múc cho công tử nhà ngươi một bát nữa. Thơm quá, thơm quá! Ta nói chủ mẫu, món ăn này lạ quá, không biết từ đâu mà có?"
Những lời này cũng là điều công tử Kính Lăng muốn biết.
Hắn bước đến một bên, ngồi xuống chiếc sập mà thị tỳ vừa mang đến, lặng lẽ nhìn Vệ Lạc.
Vệ Lạc đang nhận chiếc khăn mà thị tỳ đưa tới, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên chóp mũi. Nghe Ổn Công hỏi, nàng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Trước khi đến phủ Kính Lăng, tình cờ học được cách này."
"Trước lúc đến phủ Kính Lăng à?" Nàng mới mười mấy tuổi, làm sao có thể học được phương pháp này? Ổn Công lắc đầu không mấy tin tưởng.
Nhưng đây là thời đại thường xuyên có những phát minh sáng tạo xuất hiện. Rất nhiều điều lần đầu tiên đều xuất hiện vào lúc này, Vệ Lạc chỉ làm một cái nồi không theo quy tắc, rồi sử dụng phương pháp xào, thật ra cũng không phải quá kinh thế hãi tục.
Thịt thỏ không nhiều, các thị tỳ chia thành ba phần, một phần cho Ổn Công, công tử Kính Lăng và Vệ Lạc, đồng thời mang lên cơm cùng một vò rượu.
Đã rất lâu rồi Vệ Lạc không được ăn món ăn kiểu này, nàng ngồi quỳ trước đồ ăn, hít một hơi thật sâu mùi thức ăn, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười mãn nguyện.
Nụ cười của nàng khiến công tử Kính Lăng lại một lần nữa như si.
Lúc này, Ổn Công đã ăn ngấu nghiến. Tiếng nhai nhóp nhép cùng tiếng nuốt ực ực của ông ta không ngừng vang lên.
Vệ Lạc cúi đầu, yên lặng dùng đũa gắp thịt thỏ, từ tốn nhai nuốt.
Nhìn nàng một lúc, công tử Kính Lăng mới cúi đầu chậm rãi thưởng thức phần ăn của mình.
Đối với những người quen ăn đồ luộc, món xào này quả thật là một mỹ vị hiếm thấy. Ba người đang ăn, xung quanh đã vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Trong nhóm người, có ai đó kêu lên: "Ai có sức mạnh? Nhanh đập mấy cái đỉnh này cho bẹp đi! Chúng ta cũng làm món ăn theo cách của chủ mẫu."
Ổn Công ăn ngấu nghiến hết phần của mình, vừa lau miệng vừa nói với Vệ Lạc: "Cách này hay đấy, nhưng có tên chưa?"
"Tên? Cái này gọi là món xào."
Ổn Công gật đầu. Lúc này, công tử Kính Lăng mới nhàn nhạt mở miệng: "Cách nấu này rất tuyệt, từ nay về sau gọi là Tấn cơ xào."
Lời hắn vừa dứt, một kiếm khách liền lớn tiếng hô lên: "Món này tên là Tấn cơ xào."
"Phải, phải."
"Đã nhớ rồi."
Trong tiếng reo hò hỗn loạn mọi người truyền tai nhau. Chắc chắn không lâu nữa, phương pháp này sẽ được truyền ra ngoài, dần dần được mọi người biết đến. Mà Vệ Lạc, người sáng tạo ra phương pháp này, cũng sẽ vì thế mà được ghi vào sử sách.
Vệ Lạc vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của công tử Kính Lăng. Nàng quay đi, tránh ánh mắt hắn.
Nàng biết, chỉ cần thành hôn, mọi người sẽ gọi nàng là Tấn cơ thị. Trượng phu nàng là công tử Kính Lăng, mà công tử Kính Lăng là người Tấn, nên danh xưng nàng sẽ trở thành Tấn cơ, người khác sẽ gọi nàng là Tấn cơ thị. Ba chữ này không hề có bóng dáng của Vệ Lạc.
Ba người ăn xong, uống vài ngụm rượu, công tử Kính Lăng đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt Vệ Lạc, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Dáng người hắn cao lớn, dù ngồi xổm cũng cao hơn Vệ Lạc nửa cái đầu.
Hắn ngồi đối diện Vệ Lạc, lặng lẽ nhìn nàng chăm chú.
Ánh mắt hắn trầm ngưng nhìn Vệ Lạc một lúc lâu, rồi từ tốn mở miệng: "Tiểu Nhi."
Vệ Lạc không ngẩng đầu lên.
Thanh âm hắn nặng nề truyền đến: "Những lời ngớ ngẩn đó, sau này đừng nói nữa!" Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt v e lông mày, đôi mắt, chiếc mũi của nàng.
Những ngón tay thô ráp lướt qua làn da mịn màng của nàng, hắn vuốt v e thật dịu dàng, thanh âm cũng trầm ấm, ôn nhu: "Tiểu Nhi, cứ ở bên cạnh ta như vậy, sinh nhi dục nữ cho ta, chẳng phải rất tốt sao? Nàng là người ta thích, bất cứ lúc nào, ta tuyệt không cho phép bất luận phụ nhân nào khinh nhục nàng."
Nói đến đây, hắn dừng một lát, khẽ cười trêu chọc: "Với sự xảo trá của Tiểu Nhi, e rằng cũng không có ai có thể khinh nhục nàng. Vậy thì, Tiểu Nhi hà tất phải tự tìm phiền não, làm cho cả hai chúng ta không vui?"
Dứt lời, hắn đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Vệ Lạc kéo nàng vào lòng.