Kiếm khách áo trắng đầu dưới chân trên treo nơi xà nhà, thân thể còn nhàn nhã chốc chốc đong đưa, y quay đầu, hai mắt sáng quắc chăm chăm dõi theo Vệ Lạc, than thở một tiếng thật kêu, vô cùng mất mát mà rằng: "Gian nan trắc trở mò tới, lại chẳng được xem lấy một cái, không biết lượng sức, thật không biết lượng sức!"
Hắn gật gù cảm khái, liên tục thở than, giữa ánh mắt trợn trừng của hai người, thân thể chợt vụt bay qua, vù một tiếng, toàn bộ màn sa lay, gió nhẹ thổi, bóng người đã không còn.
Tên sát phong cảnh đã chuồn mất, Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân liền hai mặt nhìn nhau, Vệ Lạc có chút buồn bực, Nghĩa Tín quân cũng hơi bất đắc dĩ.
Hai người nhìn nhau một lát, Nghĩa Tín quân đối diện với biểu cảm thở phì phì của nàng thì không khỏi cong môi mỉm cười. Hắn cúi đầu, hôn lên mi mắt nàng, lẩm bẩm: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi.
Tận đến khi hắn đã đóng chặt cửa phòng, Vệ Lạc mới quay người về phía thùng tắm. Lần lựa lâu như vậy, nước nóng cũng nguội cả rồi.
Nàng cúi đầu, chậm rãi cởi y phục, bước vào thùng.
Nàng vừa tắm, vừa suy nghĩ lời nói khi nãy của Nghĩa Tín quân, hốt nhiên lại rõ ra, sở dĩ Nghĩa Tín quân cám khái quá mức, là do hắn không có ý định chạm vào mình! Hắn cảm thấy chính hắn nhơ nhuốc, vì thế hắn sẽ không tùy tiện chạm vào mình.
Nghĩ tới đây, Vệ Lạc cũng không biết là đáy lòng thả lỏng, hay nảy men chua xót nữa.
Sau khi tới quý địa, vì sinh tồn nàng cũng đã trăm phương ngàn kế, giãy dụa đủ điều, nhưng mãi đến bây giờ vẫn hoàn sinh mệnh khó giữ. Chỗ Nghĩa Tín quân mạnh hơn bản thân mình, chỉ là hắn có thân phận nam tử. Song, hắn lại đẹp như thế, muốn lấy thân tiện dân bò tới vị trí ngày hôm nay, trong đó không biết đã trải bao nhiêu hành hạ khổ sở? Chẳng biết đã dùng bao nhiêu tâm cơ thủ đoạn?
Vậy nên, so với một vài kẻ vừa sinh ra đã hưởng phú quý quyền thế cùng tôn kính, con đường xuất đầu của Nghĩa Tín quân đâu chỉ gian nan gấp mười? Gấp trăm lần?
Xưa kia hắn vì một lời của mình mà quật khởi, lại vì mình, cam nguyện bị thế nhân chỉ trích, cam nguyện bỏ qua tất cả. Nam nhân như vậy, làm sao có thể nói hắn nhơ nhuốc? Nếu hắn nhơ nhuốc, chính bản thân mình có thể sạch sẽ ở đâu?
Vệ Lạc nghĩ tới đây, lại thấp giọng thở dài một tiếng.
Một đêm này, ngoại vi sân viện quả nhiên đông đúc những người. Chúng nhân thúc trống reo hò, dưới ánh đuốc bập bùng, không ngừng yêu cầu được diện kiến hai người Vệ Lạc lần nữa.
Dù không thấy được họ, đám đông cũng thực sự đúng hẹn định, chừng mười một giờ đêm thì thối lui.
Ngày thứ hai sau khi dùng bữa sáng, đoàn xe lại bắt đầu hành trình. Dọc đường đi, chiến xa của người Tề đều được dùng tới. Các tướng sĩ cầm mâu, toán kiếm khách giơ kiếm, từng người một trận địa nghênh địch tiến về phía trước.
Thậm chí Nghĩa Tín quân còn hỏi mượn Xử Chí hai mươi chiếc chiến xa, hơn một trăm giáp sĩ, ba ngàn nô lệ, hai trăm kiếm khách.
Chiến xa của người Tề, hợp lại cùng với chiến xa của Xử Chí, xa giá chạy rầm rộ về phía trước. Chúng giáp sĩ toàn thân lấy giáp trúc bảo hộ, mũi mâu làm từ đồng thau, dưới ánh mặt trời hàn quang u mịch. Mà các kiếm khách thì lại người người tuốt trường kiếm, sít sao rào chắn Nghĩa Tín quân và chúng hiền sĩ.
Hoàn toàn là trận diện nghênh địch.
Đoàn xe rầm rập tiến lên chưa được mười dặm thì kiếm khách dò đường trở về. Từ xa xa hắn đã thả người xuống ngựa, chắp tay về phía Nghĩa Tín quân thưa: "Chủ thượng, trong rừng cây hai mươi dặm phía trước không nghe được tiếng chim, sợ rằng bọn Đạo Tá còn chưa chùn chân."
Nghĩa Tín quân gật đầu, hắn đanh mặt quát: "Tiếp tục thăm dò!"
"Dạ."
Một kiếm khách khác tung mình lên ngựa, giục bụi mù rời đi.
Vệ Lạc ngả vào lòng Nghĩa Tín quân, nàng chớp mắt một cái, bắt gặp kiếm khách áo trắng kia đương ngẩng đầu nhìn quanh, đầy mặt hưng trí háo hức, không khỏi cười nói: "Đạo Tá là ai? Từ trong tay gã quân có thể ung dung trở ra chăng?"
Vệ Lạc vừa dứt lời, kiếm khách áo trắng liền quay phắt đầu lại, bất mãn mà trừng nàng: "Ung dung trở ra? Có là giữa thiên quân vạn mã, ta cũng có thể ung dung trở ra."
Y mới nói tới đây thì bỗng nhiên cười hì hì, nhếch miệng với Vệ Lạc: "Cơ xảo quyệt, muốn lấy ngôn từ đuổi ta đấy ư?"
Y vừa dứt tiếng, Vệ Lạc liền mím môi, đôi mắt mặc ngọc đầy kỳ quái lườm đối phương, ngạc nhiên rằng:"Lấy tài trí kiếm thuật của quân, trong thiên hạ còn kẻ nào đuổi được quân nữa?"
Lời này kiếm khách áo trắng thích nghe.
Ngay sau đó y bật cười ha hả. Tiếng cười lớn chợt dừng, y vẫn liếc Vệ Lạc một cái, hừ giọng: "Cơ xảo quyệt."
Thật đúng là, đều đã bị thổi phồng đến đuôi nhỏng lên trời, lại còn muốn chêm vào mấy lời bình ấy. Vệ Lạc buồn bực mím môi.
Đoàn xe chậm rãi hướng về phía trước.
Nơi này vì lân cận thành Xử nên quan đạo vô cùng rộng rãi, hơn nữa hai bên lại không có ruộng lúa, đúng nghĩa một vùng đồng không mông quạnh. Xa giá đi qua đây rất thông suốt.
Chẳng qua sau khi tiến lên phía trước hai mươi dặm thì vẫn chỉ là một dải rừng rậm. Trong rừng có một nhánh đường cũng không lớn, cố lắm cũng chỉ được một xe vào.
Điều này, mãi đến giờ tận mắt thấy thì Vệ Lạc mới phát hiện, bày bố nhiều chiến xa như vậy, mời nhiều tướng sĩ như thế, trên thực tế căn bản lại chẳng chỗ hữu dụng. Đoàn người Nghĩa Tín quân rốt cuộc rơi xuống một chiêu hôn kỳ (thế cờ gây hồ đồ mê muội)!
Khó trách bọn họ đã bày trận thế lớn như vậy mà đối phương cũng chẳng hề sợ hãi bỏ chạy. Có điều, đây cũng không thể trách cứ đoàn người Nghĩa Tín quân vô tri. Sự thực là ở thời đại này, chiến xa trong lòng rất nhiều người chính là lợi khí vô địch. Đại chiến tiểu chiến, có chiến xa ra trận đã thành thông lệ. Nghĩa Tín quân và hạ thần của hắn hiển nhiên không có kinh nghiệm đối phó đạo phỉ, thế nhưng lại quên chuyện đối phó đạo phỉ cùng với chiến trận quý tộc là hoàn toàn khác nhau.
Chiến xa ầm ầm lao tới, đã cách mảnh rừng kia chưa tới hai dặm.
Vệ Lạc hơi nhướng mày, nàng quay sang Nghĩa Tín quân: "Nếu đã vào rừng, cần chi chiến xa? Kẻ địch một kiếm công kích, tung mình nhảy lên, liền có thể khiến chư hầu thúc thủ vô sách!"
Vệ Lạc một lời vừa dứt, Nghĩa Tín quân lập tức hiểu ra.
Tay phải hắn vung lên, thả giọng quát: "Dừng lại!"
"Dừng lại dừng lại —"
Sau khi kiếm khách truyền mệnh lệnh của Nghĩa Tín quân đi, đoàn xe dài dằng dặc chậm rãi ngừng lại.
Mấy hiền sĩ chạy tới xe ngựa của Nghĩa Tín quân.
Chẳng chờ bọn họ mở miệng, Nghĩa Tín quân liền nhìn về phía Vệ Lạc, hỏi: "Lấy kiến giải của nàng, cần phải làm thế nào?"
Vệ Lạc cau mày quan sát phía trước, lúc này, những hiền sĩ kia đã chắp tay nhất tề kêu lên: "Chủ thượng, cần gì phải hỏi một phụ nhân?"
"Chủ thượng?"
"Câm miệng!" Nghĩa Tín quân đột nhiên quát lớn một tiếng, hắn chỉ tay về phía trước, cả giọng nạt nộ: " "Nếu đã vào rừng, cần chi chiến xa? Kẻ địch một kiếm công kích, tung mình nhảy lên, liền có thể khiến chư sĩ thúc thủ vô sách!" đơn giản như thế, vì sao các ngươi không nói ra được, lại phải do một phụ nhân nói ra?"
Lời trách cứ này rất nghiêm khắc! Chẳng chút nể nang.
Chúng hiền sĩ đồng thời lộ vẻ xấu hổ, nhất loạt cúi đầu.
Bấy giờ, Vệ Lạc trầm giọng rằng: "Có một kế có thể tránh thương vong người Tề ta, song sợ sẽ tổn thương thiên hòa."
Nói tới đây, nàng đưa mắt mặc ngọc trong suốt nhìn về phía Nghĩa Tín quân, vẻ mặt đôi chút chần chờ. Nàng không nắm được cái nhìn đánh giá sự việc của người thời đại này, có phần lo lắng chủ ý mình đề xuất sẽ khiến người khác tạo thành ấn tượng ác độc.
Nghĩa Tín quân ôn nhu nhìn nàng, chỉ thị: "Nói."
Vệ Lạc gật đầu, nàng đưa tay chỉ hướng phía trước, trình bày: "Địch chính là kỵ binh, nhưng lại mai phục trong rừng, cũng là thứ ngu muội. Chúng ta chỉ cần phóng hỏa khu rừng, bọn chúng tất lui sạch." Dừng một chút, nàng lại bổ sung: "Sợ lửa lớn gây họa dân, trước hết có thể chặt cây vạt cỏ hai bên, chặn đứng mồi lửa, khiến thế hỏa không thể bốc lớn."
Câu cuối cùng, là vì bảo vệ hình tượng hiền đức của nàng.
Nghĩa Tín quân nghe tới đó, liên tiếp gật đầu.
Kiếp trước Vệ Lạc chẳng qua chỉ là một nữ sinh tầm thường, đời này cũng không trải được bao nhiêu thế sự. Có thể nói, về phương diện quân sự hoàn toàn là mù tịt.
Bởi vậy sau khi đưa ra những lời ấy, nàng vẫn không tự tin, vẫn cau lấy mày, thầm nghĩ: Mình ngàn vạn lần không thể coi thường người thời đại này, chắc chắn phải nghĩ cho chu toàn mới thỏa.
Đoạn, nàng lại cất giọng: "Song, địch vốn kỵ binh, vì sao không chọn nơi không gian rộng, thình lình áp sát, đột nhiên tập kích? Mỏi mệt quân ta? Bọn chúng mai phục chỗ rừng cây như vậy, chỉ sợ rằng lửa vừa lên, liền đào tẩu ngay, lại tập kích ta chốn trống trải khác."
Mối lo âu của nàng vừa lộ ra, Nghĩa Tín quân liền bật cười ha hả.
Giữa tiếng cười, hắn quay sang một hiền sĩ bên trái, hỏi: "Lời cơ nói thế nào?"
Hiền sĩ nọ còn đương trầm tư, nghe vậy hai tay chắp lại, đáp: " "Thình lình áp sát, đột nhiên tập kích? Mỏi mệt quân ta?" Cách này tương đối khả năng, cơ đích thị người tài ba!"
Đương khi Vệ Lạc còn ngơ ngác, Nghĩa Tín quân lại cười ha hả. Trong tiếng cười lớn, hắn đầy mặt đắc chí, đầy mặt nhân sự ấy mà lấy làm vinh nhìn chúng hiền sĩ, cất tiếng: "Ta quả biết người, đúng chứ?"
Chúng hiền sĩ nhất tề đáp: "Vâng."
Vệ Lạc còn đang sững ra nhìn Nghĩa Tín quân, nàng chẳng mảy may hay biết, ở thời đại này, vẫn chưa từng có khái niệm kỵ binh. Mà nàng nói tới mười hai chữ "Thình lình áp sát, đột nhiên tập kích? Mỏi mệt quân ta?" tuy đơn giản, nhưng nếu là người biết quân sự, lại có thể lập tức thấu hiểu ngay diệu dụng trong đó.
Nàng thế nhưng trong lúc vô tình, đã tiết lộ chiến thuật kỵ binh ra ngoài. Vì vậy các hiền sĩ mới tán thưởng nàng là "người tài ba", mà Nghĩa Tín quân cũng tự đắc mà cường điệu bản thân mình giỏi xem hiểu con người.
Lý ra thì một chiến thuật tư tưởng mới xuất hiện, được người tiếp thu cũng chẳng dễ dàng, có thể nói là vô cùng gian nan. Lại thêm, đây là Xuân Thu, hết thảy các cuộc chiến tranh đều được cố định hình thức, hơn nữa còn chú ý phong độ cùng nhân nghĩa. Nàng đưa ra những câu nói trên, nếu là quý tộc khác nghe xong sẽ chỉ khịt mũi coi thường. Dẫu cho có biết hữu dụng, cũng sẽ không mang dùng.
Nhưng đối diện nàng lại chính là Nghĩa Tín quân, hắn ngoi lên từ trong nghèo hèn, hắn quen thuộc cách làm việc không chừa bất cứ thủ đoạn nào.
Cũng có thể nói, tư tưởng của hắn không hề giống những quý tộc kia, bị những quy tắc hủ lậu ràng buộc. Một điểm này có thể thấy ngay trên cách dụng người không theo bất cứ khuôn mẫu nào của hắn.
Cũng bởi vậy, Vệ Lạc vừa nói ra, hắn liền nhạy bén phát hiện chỗ tinh diệu trong đó.
Cười lớn rồi, Nghĩa Tín quân hiển nhiên rất hài lòng, hắn quay sang giải thích với Vệ Lạc: "Nơi rộng rãi, chính là thiên hạ của chiến xa! Ta mượn xe hành quân, chính là vì chuẩn bị chiến sự nơi đất trải!"
Vệ Lạc ngẩn ra.
Nàng chớp chớp mắt, nhất thời vẫn chưa rõ ràng, Nghĩa Tín quân đã vung tay, quả đoán quát: "Chiếu theo lời cơ nói làm việc, đốt lửa!" "Dạ."
Vệ Lạc chứng kiến mấy trăm kiếm khách lĩnh mệnh tiến lên, không khỏi bổ sung một câu, "Nhớ phải chặn mồi lửa."
"Không cần!" Nghĩa Tin quân vung tay phải, nói đầy lạnh lùng: "Đây không phải chiến trận quân tử, cũng chẳng phải chiến trận đánh chiếm! Địch phường cường đạo, không cần bàn nhân nghĩa."
Vệ Lạc nghe vậy thì cũng không lên tiếng nữa.
Lúc này, một hiền sĩ đứng dậy, quát dài: "Đoàn xe tiến lên!"
Tiếng quát vừa xuất, chiến xa liên tục lao về phía trước.
Khi chỉ còn cách cánh rừng mấy chục bước thì, chiến xa đột nhiên ngừng lại.
Vừa dừng, một loạt cung tiễn thủ xuất hiện, bọn họ lấy chiến xa làm công sự che chắn, mỗi người giương cung giơ kiếm, hướng về phía rừng cây.
Đương lúc này, phía sau hai cánh trái phải rừng, đột nhiên xuất hiện ánh lửa rừng rực. Đi đôi với lửa cháy, là cuồn cuộn khói đặc.
Lúc đề nghị hỏa công thì Vệ Lạc đã sớm chú ý chiều gió, thế nên làn khói đặc bốc lên theo kia đều là thổi về hướng quan đạo.
Chẳng mấy chốc, sâu trong khu rừng liền túa ra mấy trăm kỵ sĩ. Ngay sau đó, hai bên cánh rừng liền tuồn ra như thỏ chạy vô số kỵ binh.
Những kỵ binh này vừa xuất hiện, liền có người gầm lên: "Phóng tên!"
Một tiếng quát vừa lên, tên bay vùn vụt!
Từ lúc cung tiễn thủ nhằm vào cánh rừng thì đám kỵ sĩ liền không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ sợ sẽ bị bắn thành cái sàng. Phải biết vì quen cưỡi ngựa tiện nhẹ, những người này đều không mặc khôi giáp.
Lại tuyệt đối không ngờ rằng, sẽ có lửa cháy khói đặc xuất hiện, mấy con ngựa gặp khói lửa thì cả kinh, nhất thời tung vó tứ tung, không đầu không đuôi lao vào rừng.
Giữa tràng hoảng loạn, tên lại vút đến.
Dù cho cung tên loại này lực sát thương cực ít, trúng mấy tên trên người cũng chưa nhất định trí mạng, thế nhưng nào ai chịu được tên bay như mưa đâu.
Tức thì, đám kỵ sĩ mai phục ngoài rừng cây đã có mấy chục kẻ mất ngựa rớt đài, kêu la thảm thiết khắp nơi.
Chỉ tiếc là một ngàn tên đạo phỉ kia cũng không mai phục chặt chẽ tại một chỗ, sau khi mưa tên giết được mấy chục tên thì đều để toàn bộ bọn chúng trốn thoát.
Ngày hôm nay gió cũng không lớn, hơn nữa còn đương tiết xuân hạ, trong rừng độ ẩm cao, ngọn lửa cháy được một canh giờ, liền chậm rãi lụn đi.
Những người Tề vốn dự định trở lại thành Xử nghỉ ngơi chỉnh đốn, thấy thế lửa nhanh chóng bị dập tắt, liền chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Mà Vệ Lạc, nàng vừa đánh giá một vùng bị cháy đen, vừa âm thầm nghĩ: Lúc đưa kế hỏa công thì mình lại không hề nghĩ đến việc phải hỏi xem xem, cánh rừng này rốt cuộc lớn bao nhiêu, nếu như cháy toàn bộ, sẽ kéo dài bao lâu? Có còn một con đường khác trở về nước Tề hay không? Tư duy của mình không tỉ mỉ như thế, thực sự là chẳng thích hợp hưng binh gia sự mà.