Vệ Lạc ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng rực - thật sự sáng rực, ánh quang lấp lánh trong con ngươi đen láy có thể đoạt hồn người.
Hai mắt Vệ Lạc sáng rỡ nhìn Thập Tam công chúa, rồi lại nhìn công tử Kính Lăng, sau đó, nàng nhanh chóng thu lại ánh mắt có vẻ quá mức hưng phấn kia, hơi rũ mi, cúi đầu. Nàng biết rõ công tử Kính Lăng có thú bắt nạt người, nếu hắn biết nàng vui mừng chờ mong thế này, nhất định sẽ không chịu. Bởi vậy, nàng phải bình tĩnh, kiềm chế!
Nàng vừa ngẩng đầu, khiến mọi người đều thu rõ diện mạo của nàng vào đáy mắt. Thành Hề nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm, khẽ nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy hình như đã từng quen biết.
Hai năm rưỡi cũng không phải ngắn, hắn ta lại là kẻ nhiệt tình phóng túng, đã sớm tìm người yêu khác. Đối với Vệ Lạc, hắn chỉ còn dư lại ký ức mơ hồ. Huống chi, dáng dấp hiện tại của Vệ Lạc khác rất nhiều so với hai ba năm trước. Dẫu rằng đã dịch dung.
Mọi người đánh giá thiếu niên Vệ Lạc khuôn mặt thanh tú, hai mắt thần quang sáng láng này, chỉ quan sát một chốc liền không để ý đến nàng nữa. Mà dời sự chú ý tới trên người công tử Kính Lăng cùng với Thập Tam công chúa.
Thập Tam công chúa cười khanh khách nhìn Bát huynh của nàng ta, trên khuôn mặt bầu bĩnh tất cả đều là vẻ chờ mong và khát vọng. Đương nhiên, vẻ chờ mong và khao khát này là nàng ta tận lực ngụy trang mà thôi.
Công tử Kính Lăng biếng nhác nhìn chằm chằm Vệ Lạc một lát.
Hắn cầm chén rượu, từ tốn nhấp một hớp nhỏ, lạnh nhạt nói: "Tiểu nhi này làm vui lòng ta."
Tiểu nhi này làm vui lòng ta!
Tiểu nhi này làm vui lòng ta!
Lời này quá có trọng lượng, nháy mắt, lực chú ý của tất cả mọi người lần thứ hai chuyển đến trên người Vệ Lạc.
Vệ Lạc đang cúi đầu, vô cùng chờ mong công tử Kính Lăng cứ thế tặng mình đi khóe miệng co giật một cái, có chút muốn khóc. Nàng ngẩng đầu vô lực nhìn công tử Kính Lăng, rất muốn nói gì đó, nhưng biết hiện tại mình đang bị mọi người chú ý, lại không dám thốt lời.
Công tử Kính Lăng đối diện hai mắt bỗng chốc trở nên u ám kia của Vệ Lạc, khóe miệng bắt đầu không kiềm chế được nhếch lên.
Thập Tam công chúa không vui bĩu môi, nàng ta lại nhìn chòng chọc Vệ Lạc một hồi, lại quay đầu nhìn Bát huynh vậy mà đang lộ ra tươi cười với tiểu nhi này, miệng của nàng ta lại càng bĩu ra.
Đùng một tiếng, nàng ta đứng lên. Chỉ thấy tay áo Thập Tam công chúa phất một cái, xoay người rời đi.
Nàng ta nổi giận rồi.
Đây là trong đại điện, là chỗ hơn mấy trăm ngàn danh quý nhân đang tụ họp!
Thập Tam công chúa chính là em gái công tử Kính Lăng thân cận nhất.
Nhất thời, đại điện vốn đang sôi nổi nghị luận, vui cười chẳng gò bó, tức khắc yên tĩnh không ít. Mọi người tò mò liếc nhìn bóng dáng Thập Tam công chúa tức tối rời tiệc, lại quay đầu nhìn về phía công tử Kính Lăng đang ngồi đó.
Dần dần, vô số lời thì thầm vang lên: "Xin với công tử Kính Lăng một người mà cũng không được."
"Thập Tam công chúa từ trước đến giờ rất thân thiết với công tử, chẳng lẽ, tiểu nhi này có lại lịch lớn?"
"Xì, đến cùng cũng chỉ là một tiểu nhi."
"Nó là ai thế?"
"Coi mặt cũng tầm thường, chỉ được cặp mắt linh động như ngọc, công tử Kính Lăng lại thích loại này sao?"
"Chà chà! Mấy năm qua công tử không hề tận tình nữ sắc, lại giống như chúng ta, thích đồng nam sao?"
"Khuôn mặt này quá sức bình thường, có tài cán gì khiến công tử Kính Lăng yêu thích chứ?"
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số tiếng bàn luận vang lên, vô số âm thanh thầm thì vọng lại.
Vệ Lạc gằm mặt, cúi đầu không nói, nhưng trong lòng lại nổi sóng lớn: Hỏng rồi, lần này thật sự hỏng rồi! Thập Tam công chúa vừa đi, lại đẩy mình ra đầu sóng gió!
Lần này, sẽ có vô số người để ý mình, vô số thế lực hoặc đối địch hoặc giao hảo với công tử Kính Lăng đều đưa ánh mắt về phía mình. Từ giờ trở đi, bản thân thật đã đứng đầu sóng gió mất rồi.
Vệ Lạc lúc này, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh ập tới, nhanh chóng lan khắp người nàng! Nàng đột nhiên phát hiện, trong lúc lơ đãng nhất, mình đã bị Thập Tam công chúa nhẹ nhàng mờ ám một cái, liền nâng nàng lên thật cao. Xưa nay hai chữ nâng giết chính là như vậy, đầu tiên là tâng bốc lên thật cao, để khi ngã xuống, chính là một rơi thành bùn nhão!
Vệ Lạc nháy mắt một cái, từ từ ngẩng đầu lên, rụt rè, cầu viện, xin tha nhìn về phía công tử Kính Lăng.
Ngũ quan như đao khắc của công tử Kính Lăng bấy giờ hơi mỉm cười, lông mi thật dài nơi đuôi mắt hơi rủ xuống. Hắn, rất khí định thần nhàn nhấm nháp rượu trong chén, mặc kệ tiếng xì xào bàn tán càng ngày càng vang.
Hắn cũng không nhìn Vệ Lạc.
Chỉ một cái nhìn này của Vệ Lạc, những lời bàn luận kia lại lớn thêm mấy phần, "Ái chà! Mắt đen sáng rực, ánh nhìn quẩn quanh, như van lơn ơn mưa móc, như khóc cầu một cái cười. Lại càng động lòng người cực kỳ. Tiểu nhi này quả là thượng phẩm!"
Lời này vừa truyền vào tai Vệ Lạc, nàng suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Ai van lơn ơn mưa móc? Ai khóc cầu một cái cười? Con bà nó, Vệ Lạc ta đội trời đạp đất, lúc nào mà thiết tha sự yêu thích, một đêm hoan lạc của một gã đàn ông.
Đây thực sự quá buồn nôn! Thực khiến người ta muốn nổi đoá.
Vệ Lạc hơi tưng tức trong ngực, vội vã cúi thấp đầu.
Tiếng bàn luận còn đang vang lên: "Thằng bé này có tên?"
"Không sai, kêu là Vệ Lạc, xuất thân quý nhân."
"Người Vệ à? Thần quang sóng sánh trong mắt kia, rất giống vẻ đẹp của người Việt."
"Đúng vậy, đích thị là người Việt."
Lần này, Vệ Lạc trực tiếp tuyệt vọng. Nàng thân phận thấp kém chẳng nên trực tiếp phản đối họ, việc thế này nàng lại không cách chi biện bạch, hiện tại Vệ Lạc thực sự vô kế khả thi, cực kỳ bất đắc dĩ.
Ngay khi tên "Vệ Lạc" truyền ra, Thành Hề liền trố hai mắt. Hắn không dám tin nhìn chằm chằm thiếu niên thanh tú trắn nõn trước mặt này, nhớ lại phong tình cái ngước mắt khi nãy của hắn ta(Vệ Lạc), thật lâu cũng không thể nhúc nhích.
Hắn còn đang sững sờ, chủ nhân của hắn Văn Thích đại phu đã xin công tử Kính Lăng cáo lui. Tận đến khi rời đi, Thành Hề vẫn còn liên tục nhìn về phía Vệ Lạc.
Mọi người xì xầm một hồi, đã dần yên tĩnh. Công tử Kính Lăng ưa thích một đồng nam, việc này tuy mới mẻ, nhưng dù sao cũng là việc nhỏ - thời đại này, vị vương tôn quyền quý nào lại chẳng xử nữ đồng nam thành đàn, mỹ cơ vô số?
Lúc mọi người bắt đầu thu hồi ánh mắt thì Vệ Lạc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy nàng đã có ảo giác bị những ánh nhìn xung quanh dìm cho chết đuối.
Công tử Kính Lăng lười biếng nhấm nháp xong rượu trong chén, thì đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu thưởng thức vẻ mặt Vệ Lạc.
Khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc trắng xám, hai mắt vô thần, môi anh đào run rẩy, hai tay đặt trên đầu gối xoắn chặt lại với nhau, hiển nhiên là đang cấp bách suy nghĩ đối sách.
Thấy cảnh này, khóe môi của hắn lại nhếch lên, lần thứ hai lộ ra một nụ cười hoa lệ xán lạn.
Cười rồi, hắn thản nhiên đứng lên, xoay người đi về phía chủ vị bữa tiệc.
Chúng quý nhân thấy hành động của hắn, ai cũng nghiêng đầu, nhìn về phía hắn.
Sau khi công tử Kính Lăng ngồi quỳ trên chỗ chủ vị, hai tay vỗ một cái, mỉm cười nói: "Ngày tốt dễ qua, vui vẻ được bao? Lần này ta từ trong biển máu giết chóc quay về, thứ nhớ nhất, không cái nào qua được giai nhân mỹ tửu nước Tấn."
Hắn nói lời này thật thoải mái, mọi người vui vẻ cười vang.
Công tử Kính Lăng tiếp tục ha ha cười nói: "Tiếp theo yến tiệc, chư vị đều có thể ôm mỹ nhân, nhấm rượu trong môi son, bàn luận đạo trị quốc." Hắn đây là muốn mọi người cùng nghị luận, nói năng thoải mái.
Có thể vừa ôm mỹ nhân cùng người tranh luận, chính là thú vui của người thời này. Bởi vậy, tiếng cười đùa vui vẻ càng vang dội. Những hiền sĩ đã sửa sang tổng kết ra những kiến giải mới nhất, sớm chuẩn bị tối nay sẽ toả ánh hào quang, lại càng mặt mày hớn hở.
Công tử Kính Lăng hài lòng nhìn cảnh tượng này, hai tay hợp lại, trong ba tiếng vỗ tay "Bốp bốp bốp" vang lên, một hàng xử nữ đồng nam được chuyên tuyển để các quý nhân mua muốn mua vui trong yến tiệc hưởng thụ, bắt đầu nối đuôi nhau đi ra, mà tiếng nhạc, lúc này cũng dần dần chuyển thành ph óng đãng mị hoặc.