Không như Vệ Lạc đoán, lúc nàng vừa nói ra Thập Thất mặt tròn ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy. Kỳ thật Vệ Lạc cũng biết, Thập Thất mặt tròn này ngay cả chữ cũng không biết, đi buôn lần thứ hai đã lưu lạc tới đoàn của Mi đại gia, hắn có thể biết bao nhiêu kiến thức? Hơn nữa mình hỏi vấn đề cũng chẳng tầm thường chút nào.
Vệ Lạc không chiếm được đáp án, bèn đè lại việc này trong lòng, sau khi nàng ăn cơm xong thì lại chạy đến rừng cây nhặt lên kiếm gỗ, học theo nhóm kiếm khách trong trường luyện võ một đâm một chém khoa tay múa chân.
Mới khua khoắng được hai mươi cái nàng đã thấy ngực hơi khó chịu. Vệ Lạc thầm nghĩ: kiếp trước mình luyện yoga cũng phải kết hợp với hô hấp, ngay cả chạy bộ cũng thế. Luyện kiếm hẳn là cũng có phương pháp hô hấp tương ứng, cho dù không ai nói, mình tự thử một lần không được sao?
Nghĩ thế, nàng bèn giữ một hơi sâu, rồi đột nhiên xuất kiếm, đồng thời cũng thở ra.
Ra không đến năm kiếm như thế, ngực của nàng lại thắt lại kịch liệt. Vệ Lạc vội vàng đứng thẳng, sau khi điều chỉnh hô hấp, nàng lại hít sâu rồi nín thở ra kiếm, kiếm hết một đường lại thở ra một hơi dài.
Quả nhiên so với vừa rồi thoải mái hơn chút.
Vệ Lạc thấy có hiệu quả thì rất mừng.
Vừa ráng sức xuất kiếm vừa điều khí, thời gian trôi qua rất mau, đảo mắt trong rừng cây đã trở nên âm u. Vệ Lạc cất kỹ kiếm đồng trong rừng, cầm kiếm gỗ đi ra.
Khắp nơi trong sân đều hừng hực ánh đuốc, chiếu sáng đỏ rực một khoảng sân. Viện chính lại bắt đầu sênh ca, mơ hồ có tiếng cười vui truyền đến.
Vệ Lạc dạo quanh một vòng sân, cuối cùng tìm ra một chỗ tường vây ở mặt sau dãy phòng ngủ của nhóm tạp công gần phía sau núi, vừa có ánh lửa chiếu tới, lại rất yên tĩnh hẻo lánh.
Vệ Lạc đứng vững một lần nữa, bắt đầu ra chiêu, nàng cũng không nóng vội, vẫn chỉ luyện tập động tác đâm thẳng và chém xuống, mà mỗi động tác nàng đều chú ý phối hợp với hô hấp, dễ chịu thế nào thì nàng hô hấp thế ấy.
Đối với Vệ Lạc chuyện này rất đơn giản, nếu chạy bộ và yoga phải vừa vận động vừa phối hợp hô hấp mới không mệt thì luyện kiếm cũng như vậy, chỉ có phối hợp mới không dễ mệt, điều khiển phương pháp hô hấp càng thoải mái thì càng dễ thành công.
Thử tới thử lui mấy nhịp thở, chỉ vài canh giờ nàng đã thử được phương pháp hữu hiệu, dễ chịu nhất.
Lúc này nàng chẳng hề nghĩ tới, nơi này là Trung Hoa xa xưa nguyên khí dồi dào, nàng xuyên qua linh hồn đã được rèn luyện mạnh mẽ, cùng với biện pháp hô hấp nàng cho là đơn giản, cả hai kết hợp lại thì kết quả không thể dự đoán được.
Thời gian dần dần qua đi, dưới ánh trăng, trong bóng cây đu đưa, Vệ Lạc một kiếm lại một kiếm đâm tới, chém xuống. Thân thể nàng yếu ớt, luyện không được hai mươi mấy kiếm thì phải nghỉ ngơi một chút. Lúc nghỉ nàng cũng không ngồi xuống mà đứng tại chỗ, nhắm hai mắt yên lặng thong thả hít một hơi, đợi đến khi hô hấp vững vàng thì lại mở mắt luyện tập tiếp.
Luyện tập đến khoảng mười một giờ tối Vệ Lạc mới đầy người mồ hồ chạy về dãy phòng lớn. Nàng không thay quần áo mà giặt, cũng không tìm được chỗ có thế hoàn toàn yên tâm mà tắm rửa, đành cắn răng, học mấy nam nhân này người ướt đẫm, dơ dáy nằm ngủ luôn.
Tận lúc đã say mộng đẹp, Vệ Lạc vẫn thong thả hít thở.
Tình huống này vẫn kéo dài đến chạng vạng ngày thứ tư.
Ngày này, Thập Thất mặt tròn và vài tạp công ôm về một đống áo gai, giày rơm. Hắn chỉ vào đống quần áo chất thành núi nhỏ, lớn tiếng nói: "Ngày mai có quý nhân thỉnh mời, chúng ta sẽ theo đoàn rời khỏi thành Ngật. Các người mỗi người hai cái áo gai bốn đôi giày rơm, trước khi thay cố gắng tắm rửa cho sạch một lần."
Nói tới đây, hắn nở nụ cười: "Các vị, Mi đại gia chính là mỹ nhân danh tiếng thiên hạ, chúng ta ở trong đội ngũ của nàng nếu mồ hôi khó ngửi hun người, sợ là sẽ làm mỹ nhân tức giận."
Các tạp công đều cười theo ha ha.
Hai mắt Vệ Lạc sáng lên nhìn đống quần áo.
Thập Thất mặt tròn vừa dứt lời, nhóm tạp công liền như ong vỡ tổ cướp áo cướp giày. Nếu không có mấy người Thập Thất mặt tròn đứng cạnh nhìn, chỉ sợ chưa tới phiên Vệ Lạc đã bị bọn họ cướp hết.
Vệ Lạc thành thật đứng một bên, đợi cho mọi người lấy xong rồi mới tiến lên, lãnh 2 cái áo gai vạt bị sứt chỉ và bốn đôi giày rơm.
Nàng để ra bên ngoài một bộ giày áo, còn lại thì cất kỹ, đặt trong góc ngủ của mình.
Đêm rất nhanh đã buông xuống, khi trên trời vẫn còn sót lại một tầng sương đêm, nhóm tạp công đã tắm rửa bằng nước giếng xong, sóng vai nhau ra ngoài.
Tận đến khi đất trời chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng, Vệ Lạc mới ôm quần áo, lặng yên không tiếng động đi vào sau núi.
Phía sau núi rất rộng, toàn bộ dãy núi kéo dài mấy chục dặm. Mấy ngày nay Vệ Lạc đều cố ý tìm kiếm, sớm tại chỗ sâu trong rừng ba bốn trăm mét phát hiện một hồ nước đọng. Hồ này rất nhỏ, khoảng chưa đến mười mét vuông, nước nông, dưới đáy đều là đá sỏi, chất nước mát lạnh.
Kì diệu nhất là hồ này giấu ở sau mấy dãy đá lớn, vừa yên tĩnh lại không có dấu chân động vật xuất hiện.
Sau núi này vô chủ, trong núi có không ít hộ săn bắn, một ít động vật lớn nhỏ sớm đã bị các hộ săn dồn chạy vào sâu trong rừng.
Khi Vệ Lạc đi tới hồ, trời đã sụp tối, chỉ có một vầng trăng khuyết treo trên không trung xuyên thấu qua rừng cây chiếu lên người nàng.
Vệ Lạc cảnh giác lắng nghe một hồi, xác nhận thực sự không có người quanh đây mới c ởi quần áo nhảy vào.
Nước trong vắt ướt thân, Vệ Lạc cúi đầu reo hò một tiếng. Tiếng kêu vừa ra, nàng liền vội vàng ngậm miệng lại, dùng quần áo bẩn chà lau thân thể, bắt đầu tắm táp.
Nàng dùng tro muội dưới đáy nồi để gội đầu. Lại dùng loại dung dịch đã dùng để đánh răng tẩy sạch thân thể. Vệ Lạc một bên tắm một bên cẩn thận lắng nghe, vì để có thể nghe được động tĩnh bốn phía, động tác tắm rửa của nàng rất nhẹ, tận lực không quấy bọt nước vang lớn.
Dù tim đập liên hồi, Vệ Lạc vẫn dùng nửa giờ tắm sạch sẽ. Sau khi nàng tắm rửa thay quần áo xong, bèn lấy ra đồ dịch dung đã chuẩn bị trước, bôi bột phấn lên da khiến màu da trở nên đen thô, cũng bôi luôn lên trên mặt, cần cổ và tay chân.
Đây mới chi là bước đầu dịch dung, nàng muốn hoá thành một thiếu niên thô đen còn phải tranh thủ mặt giếng và ánh trăng vẽ một loại cao dịch dung khác ở mi mắt.
Vả lại, mái tóc dài còn ẩm cũng không tốt cho nàng.
Mặc dù rừng cây tĩnh lặng và con đường này ban ngày nàng cũng lui tới hơn mười mấy lần, nhưng Vệ Lạc vẫn sợ rắn rết nên dưới chân cũng nhanh hơn.
Khi Vệ Lạc đi vào sân sau thì dừng lại.
Búi sơ tóc, Vệ Lạc lại cầm kiếm gỗ tiếp tục luyện tập.
Đâm thẳng, chém xuống, hô hấp, một lần rồi một lần, thời gian từng giọt dần dần trôi qua, bỗng phía trước dãy phòng truyền đến tiếng huyên náo ồn ào không dứt, vậy là đoàn người đã trở về, tiếp đến tiếng huyên náo cũng chậm rãi lắng xuống, rồi hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Khi xung quanh chỉ còn tiếng sênh ca từ chính viện truyền đến thì đã là canh ba quá nửa. Vệ Lạc búi lại tóc rồi men theo trí nhớ đến giếng nước, dựa vào ánh trăng sáng vẽ lên tầng cao dịch dung cuối cùng rồi mới trở về phòng.
Lúc Vệ Lạc đã yên ổn trên chăn bố trong góc phòng sáng của mình, nàng thở ra một hơi thật dài, hai mắt thả lỏng nhắm lại.