Sau một lúc lâu, Kính Lăng lên tiếng, giọng thấp đến run rẩy: "Khí công..."
"Vâng."
"Tiểu Nhi... xảy ra chuyện gì?"
Khí Công há hốc miệng không biết đáp lại thế nào. Ông ta không dám ngẩng đầu.
Biểu tình này của ông ta càng khiến không khí thêm ngưng trọng.
Kính Lăng lại hỏi, giọng run run: "Khí Công, tiểu nhi xảy ra chuyện gì?"
Khí Công bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu thật sâu, cao giọng trả lời: "Bẩm quân Hầu, phu nhân không có việc gì, không có việc gì."
"Khí Công!" Kính Lăng quát lên, tiếng quát trầm thấp lạnh lẽo khiến ông ta run bắn. Kính Lăng nhìn chằm chằm ông ta, chậm rãi hỏi lại: "Tiểu Nhi xảy ra chuyện gì? Đừng giấu ta."
Khoé miệng Khí Công giật giật, ấp úng định biện minh, nhưng Kính Lăng đã chua xót nói: "Khí Công, công theo ta đã năm năm. Ta hiểu rõ công. Đừng nghĩ giấu ta, Tiểu Nhi rốt cuộc làm sao?"
Khí Công không còn lời nào để nói. Hai mắt nhắm chặt lại.
Trầm mặc một hồi lâu, Khí Công run giọng nói: "Thần đáng chết!"
Kính Lăng đứng bật dậy, nhìn Khí Công lặp lại: "Tiểu Nhi xảy ra chuyện gì?"
Khí Công cắn chặt răng, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, thấp giọng: "Thần nghe, thần nghe, thần nghe.... Thần là nghe nói... chuyện phu nhân, xin quân hầu triệu một người Việt tên Kỳ."
Kính Lăng phất tay ra lệnh: "Truyền Việt khách Kỳ!"
"Tuân Lệnh!"
Kiếm khách lui ra, để lại không gian tĩnh lặng bên trong điện. Kính Lăng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.
Một lúc lâu sau, Khí Công nghe được hắn thì thào: "Khí Công.... lòng ta sợ hãi."
Khí Công kinh hãi. Chỉ đơn giản bốn chữ mà khiến ông ta nghe xong lại hoảng loạn muốn khóc. Ông ta cảm nhận được nỗi sợ hãi thật sự của Kính Lăng.
Kính Lăng lại thấp giọng nói: "Việt khách Kỳ... tới chậm một chút cũng tốt."
Khí Công nghe vậy mím môi. Quân hầu làm người vẫn luôn quyết đoán dũng mãnh nhìn thẳng về phía trước, nhưng nay lại mong Việt khách Kỳ tới chậm một chút, trách không được ngài ấy không ép buộc mình nói ra chuyện của phu nhân. Thì ra, ngài ấy sợ hãi, thật sự vì sợ hãi mà không dám đối mặt.
Kính Lăng nhìn Khí Công, mỗi phút trôi qua lòng hắn lại thêm nặng trĩu. Trong đại điện an tĩnh, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một lúc lâu sau, thanh âm trầm thấp của Kính Lăng lần nữa vang lên: "Tiểu Nhi của ta có võ dũng trong người, lại có mưu trí, nàng càng là...." Những lời này là hắn lẩm bẩm tự nói, tự an ủi chính mình, Tiểu Nhi của hắn có nhiều ưu thế như vậy, khẳng định sẽ bình an không có chuyện gì.
Nhưng sau khi tự an ủi, trong lòng lại trống rỗng, tâm hắn, đã rơi xuống đáy cốc rồi.
Trong đại điện tĩnh mịch vang lên một trận tiếng bước chân.
Thanh âm một kiếm khách từ ngoài điện vọng vào: "Bẩm quân Hầu, Kỳ đã đến!"
"... Vào đi." Giọng Kính Lăng có chút lạc đi.
"Vâng!"
Tiếng bước chân kéo dài, một lão hán râu tóc lộn xộn người Việt bước vào. Ông ta cúi đầu thi lễ thật sâu trước Kính Lăng, cất cao giọng nói: "Kỳ, người Việt bái kiến Tấn Hầu."
Kính Lăng nhìn chăm chú Kỳ, môi mỏng mím lại. Thẳng qua một lát sau mới hỏi ra tiếng: "Quân đã gặp phu nhân của ta?"
Kỳ cúi đầu đáp: "Đúng vậy, Tấn phu nhân võ dũng hơn người, đ ĩnh đạc hùng hồn, thần thật sự kính phục!"
Kính Lăng hít sâu một hơi, tay siết chặt trên bàn, gân xanh nổi lên. Trong giọng nói rốt cuộc có thêm chút sức lực so với vừa rồi: "Xin quân nói rõ!"
"Vâng!"
Kỳ nhìn thoáng qua Khí Công đứng bên cạnh, thầm nghĩ: Khí Công lo lắng quá mức rồi. Tấn Hầu bình tĩnh thế này, chắc hẳn không quá để ý đến cái chết của phu nhân."
Lúc này Kỳ cho rằng Khí Công đã sớm báo cho Kính Lăng biết rằng Vệ Lạc đã chết, hiện tại Kính Lăng gọi ông ta đến hẳn là muốn nghe chi tiết về cái chết đó.
Ông ta hắng giọng, nói: "Khi thần đến nơi, phu nhân đã bị người Sở vây hãm."
Người Sở? Môi mỏng Kính Lăng nhấp thành một đường.
"Vâng." Giọng nói của Kỳ rõ ràng hơn: "Thần không ngờ trong mười người Sở bao vây phu nhân lại có đến bốn tông sư, còn lại đều là cao thủ Đại Kiếm Sư. Lúc đó phu nhân đang cúi đầu nôn khan, tâm thần hoảng hốt không hề hay biết bị vây quanh."
Ông ta vừa mới nói tới đây, Kính Lăng vội vàng hỏi: "Ngươi, ngươi nói nàng cúi đầu nôn khan? Xảy ra chuyện gì, nàng vì sao nôn khan?"
Kỳ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Kính Lăng, thầm nghĩ: Lạ thật, người cũng đã chết rồi, nôn khan có gì quan trọng nữa?
Nhưng ông ta vẫn nghiêm túc hồi tưởng: "Hình như không phải nôn... Chẳng lẽ... phu nhân có thai?"
Phu nhân có thai!
Phu nhân có thai!
Câu nói buột miệng của Kỳ khiến Kính Lăng bủn rủn tay chân, toàn thân vô lực. Hắn ngả về phía sau, ánh mắt chuyển hướng sang Khí Công, thấp giọng hỏi: "Công luôn do dự bất an... Chẳng lẽ hài nhi của ta đã không còn..."
Khí Công sững người, trong nháy mắt ông ta hiểu ra Kính Lăng đang nghĩ phu nhân có mang, nhưng hài nhi đã mất trong lúc giao tranh với người Sở.
Quân Hầu không hoài nghi phu nhân đã chết!
Khí công mừng rỡ. Ông ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Kỳ, lớn tiếng nói: "Ngươi có thể lui ra, việc còn lại lão phu sẽ tâu!"
Sự vui mừng quá mức và tiếng quát của Khí Công khiến Kính Lăng ngẩng phắt đầu lên, trầm mặc nhìn ông ta.
Sau đó, hắn rũ mắt quát: "Kỳ, tiếp tục!"
Khí Công nóng nảy, chuyển hướng Kính Lăng nói: "Quân hầu, người..." Ông ta vừa mới nói một chữ, Kính Lăng giơ tay lên cắt ngang: "Để Kỳ nói tiếp."
Khí Công tái mặt, lúc này ông ta thật sự hối hận không nói nên lời. Tại sao ban đầu ông ta không nói phu nhân sinh non.
Kỳ nghi hoặc nhìn thoáng qua hai vị quân thần, lại cất giọng tiếp tục nói: "Đầu tiên phu nhân bị ba tông sư Sở vây khốn, nhưng nàng đã dùng một loại thân pháp quỷ bí để thoát ra." Kỳ nói đến đây, không khỏi cảm khái khen ngợi, "Phu nhân quả là kỳ tài trên thế gian!"
Lời cảm khái này không nhận được phản hồi, Kính Lăng vẫn trầm mặt chờ đợi ông ta nói tiếp.
Lúc này Kỳ mới nghĩ đến, người đã chết rồi, dù luyện công có thiên phú đến đâu cũng có ích gì? Bởi vậy, ông ta thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Sau đó, Sở Hôn đã chắn đường phu nhân. Lần này, bốn tông sư đã tạo thành thế vây kín."
Sắc mặt Kính Lăng bỗng chốc tái nhợt như tờ giấy, hắn lẩm bẩm: "Bị bốn tông sư vây kín? Tiểu Nhi, Tiểu Nhi nàng bị bốn tông sư vây quanh ư?"
Hắn đưa tay ôm trán, thấp giọng nói: "Ta, ta sao lại quên mất, tiểu Nhi cùng người Sở là kẻ thù không đội trời chung."
Kỳ thở dài một tiếng, nói: "Đúng vậy, phu nhân lúc ấy bị bốn tông sư vây khốn. Nhưng thần trăm triệu không ngờ, phu nhân lại có võ dũng hơn người!"
Kính Lăng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Kỳ, run rẩy, vui mừng nói: "Tiểu Nhi đã bình an thoát khỏi vòng vây?"
Kỳ ngạc nhiên nhìn Kính Lăng, mãi đến lúc này ông ta mới hiểu ra. Thì ra, Tấn Hầu vẫn chưa biết, phu nhân của mình đã chết, đã chết rồi...
Hắn nhìn chằm chằm Kính Lăng, giọng khô khốc đáp: "Phu nhân võ dũng cái thế, một đường giao đấu chém chết cả bốn tông sư." Sắc mặt Kính Lăng càng thêm tái nhợt.
Kỳ nhìn Khí Công, rồi lại nhìn Kính Lăng, thấy cả hai đều không nhìn về phía mình, ông ta tiếp tục nói: "Nhưng, bốn tông sư kia là nhân vật như thế nào? Trong lúc giao đấu, phu nhân đã bị đâm một kiếm chí mạng, sau lưng cũng bị người khác đâm thủng. Nàng, nàng... sau khi bị trọng thương, đã nhảy xuống sông lớn ngoài thành."
An tĩnh! Hoàn hoàn an tĩnh!
Cả đại điện chìm vào một sự im lặng quỷ dị!
Không biết bao lâu sau, Kính Lăng cúi đầu, thân hình lay động.
Khí Công lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Kính Lăng không chớp mắt.
Trong cơn lay động, Kính Lăng nghẹn ngào cố gượng cười nói: "Bị đâm một kiếm, sau lưng thủng lỗ, nhảy xuống sông ư?"
Hắn nói xong, đột nhiên há miệng "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, bắn tung tóe trên mặt đất.
Khí Công kinh hãi, Kỳ ngơ ngác, Kính Lăng lại há miệng lần nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Khí Công hoàn hồn lại, vội vàng tiến lên đỡ lấy Kính Lăng, rít gào quát: "Người đâu, người đâu! Mau mời vu y, mau mời đại phu!"
Ông ta đang rít gào thì Kính Lăng đẩy tay ông ta ra. Hắn há miệng lần nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu này phun thẳng vào ngực áo Khí Công!
Chỉ trong chớp mắt, Kính Lăng đã phun ra sáu bảy ngụm máu.
Khí Công thấy vậy lòng đau như cắt. "Bịch" một tiếng quỳ sụp trước chân Kính Lăng, dập đầu xuống đất run giọng khóc lóc: "Quân Hầu bảo trọng, quân Hầu nhất thiết phải bảo trọng thân thể!"
Kỳ đứng bên cạnh ngạc nhiên, không thể tin nổi nhìn Kính Lăng với vết máu trên môi. Ông ta thật sự kinh hãi tột độ, chỉ vì cái chết của một phụ nhân mà thôi, đường đường một vị quân Hầu sao có thể đau lòng đến mức này?
Kính Lăng không nhìn thấy Khí Công đau đớn kêu gào, cũng không để ý đến sự kinh hãi của Kỳ.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt trắng bệch, trước mắt đã là một mảng mơ hồ.
Đột nhiên hắn đứng bật dậy, cứ thế hướng về phía khoảng không phía trước, hét lớn một tiếng: "Tiểu Nhi, tiểu Nhi, trở về!"
Tiếng hét vừa dứt, hắn lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi nữa, thân hình cao lớn nặng nề ngã ngửa ra sau, "Ầm" một tiếng, đập vào mấy cây cột lớn phía sau, bất động!
Khí Công kinh hãi tột độ, ông ta nhào tới đưa tay đặt dưới mũi Kính Lăng nơi hơi thở mỏng manh còn sót lại, nước mắt giàn giụa vội vàng hét lớn: "Người đâu, người đâu!"
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Tấn cung như binh hoang mã loạn.