Tay Kính Lăng luôn đặt trên bụng nhỏ của Vệ Lạc, trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng rực lộ rõ vẻ phấn khích.
Vệ Lạc nằm trong lòng hắn, đưa tay vuốt cằm hắn, cảm nhận được những sợi râu mới mọc châm chích vào tay.
Cảm nhận bàn tay to của Kính Lăng thỉnh thoảng di chuyển trên bụng mình, Vệ Lạc khẽ oán trách: "Ngứa quá."
Tay Kính Lăng khựng lại, không di chuyển nữa.
Hắn cúi đầu, hai mắt sáng ngời
nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nhìn một lúc, hắn lại ra lệnh: "Tiểu Nhi, nàng ngủ đi."
Vệ Lạc làm sao ngủ được?
Hắn nhìn nàng chằm chằm bằng hai mắt sáng rực như vậy, tay còn đặt trên bụng nàng, nàng làm sao ngủ được?
Vệ Lạc bĩu môi, lẩm bẩm: "Chàng không ngủ sao?"
Kính Lăng nhắm mắt lại.
Thấy hắn nhắm mắt, Vệ Lạc cũng nhắm mắt theo. Nàng vừa nhắm mắt chưa được một khắc, đã cảm nhận được nam nhân bên cạnh lại mở mắt ra, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm bụng nhỏ của nàng. Nhưng mà lúc này, bàn tay to đặt trên bụng nàng vẫn không hề di chuyển, một chút cũng không. Cứ cứng đờ như vậy rất mệt, Vệ Lạc đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to của hắn, lẩm bẩm: "Thiếp không buồn ngủ."
Nghe vậy, Kính Lăng dang tay ôm nàng vào lòng. Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, sau một hồi trầm mặc, hắn lẩm bẩm: "Nếu là con trai, sẽ là đại tử của nước Tấn!"
Đại tử, tức là con trai trưởng, ý chỉ Thái Tử.
Vệ Lạc vuốt v e chiếc cằm rắn chắc của hắn, dụi mặt vào, không nói gì thêm. Nàng nghe được niềm vui, sự kiêu hãnh trong lời nói của hắn.
Đột nhiên Vệ Lạc hiểu ra, tại sao trước kia khi Thập Tam công chúa hãm hại những nữ nhân trong hậu viện, cũng hại chết những đứa con của hắn, hắn lại không nói một lời. Với một người kiêu ngạo như hắn, làm sao có thể cho phép một phụ nhân lai lịch không rõ ràng sinh hạ những đứa con không rõ ràng cho hắn được? Huống chi, những đứa con lai lịch không rõ đó có thể trở thành con trưởng của hắn!
Vào thời đại này, người ta vẫn theo chế độ đích tử và trưởng tử kế vị. Nếu có đích tử thì lập đích tử, nếu không có đích tử thì lập trưởng tử.
(Đích tử: con trai của chính thê)
Sau khi nói xong câu đó, ánh mắt Kính Lăng càng thêm sáng ngời.
Vệ Lạc vòng tay ôm eo hắn, đặt mặt lên ngực hắn.
Nàng không phản bác, mặc dù nàng biết việc sinh con trai hay con gái là không thể cưỡng cầu, nhưng nàng càng hiểu, đối với Kính Lăng, một đứa con trai quan trọng đến nhường nào. Nàng không có lập trường để phản bác khát khao của hắn.
Ánh mắt Kính Lăng sáng ngời, luôn nhìn chằm chằm lên nóc nhà, đến nỗi khi Vệ Lạc tỉnh dậy, phát hiện hắn vẫn đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt sáng rực đến đáng sợ, khóe miệng ẩn chứa nụ cười.
Vệ Lạc liếc nhìn Kính Lăng đang phấn khích quá độ, đau lòng trách móc: "Sao không ngủ?"
Kính Lăng liếc nhìn nàng, rồi vui vẻ nhắm mắt lại.
Khi Vệ Lạc tỉnh lại lần nữa, phát hiện hắn lại mở to mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào bụng nàng.
Sáng hôm sau, khi Vệ Lạc tỉnh dậy, Kính Lăng đã ở bên ngoài cùng chúng tướng lĩnh bàn bạc việc chiến tranh. Giọng nói sang sảng của hắn vang vọng, nào có vẻ gì là người đã thức trắng đêm?
Vệ Lạc rửa mặt xong bước vào đại điện, chúng quan lại đồng loạt cúi đầu chào nàng, lớn tiếng hô: "Chúng thần bái kiến phu nhân!"
Thanh âm này thật khác thường!
Vệ Lạc bất ngờ ngơ ngác một lúc, vội vàng đáp lễ, rồi nhẹ bước đến ngồi xuống bên cạnh Kính Lăng.
Khi nàng ngồi xuống, Kính Lăng mỉm cười, lớn tiếng nói: "Chúng khanh lui ra!"
"Vâng!"
Chúng quan vừa lui, Vệ Lạc quay sang nhìn Kính Lăng, có chút ngượng ngùng hỏi: "Có phải ta đến không đúng lúc không?"
Kính Lăng đang nhìn chằm chằm vào bụng nàng. Nghe vậy, hắn khẽ nhếch môi: "Chuyện đã rồi."
Nói xong, hắn đưa tay đặt lên bụng nàng, áp một lúc, rồi lại trách móc: "Sao không thấy động đậy gì?"
Vệ Lạc trừng mắt liếc hắn: "Còn phải mấy tháng nữa!"
Nàng đưa tay nhỏ xoa xoa khóe mắt hắn, dịu dàng hỏi: "Mệt không?"
Kính Lăng lắc đầu.
Thực ra không cần hắn lắc đầu, Vệ Lạc cũng cảm nhận được, hắn thật sự rất phấn chấn.
Đến tối, Kính Lăng vẫn phấn khích như cũ. Hắn ôm Vệ Lạc vào lòng, tay vẫn đặt trên bụng nàng.
Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, hô hấp hắn có chút loạn. Chân Vệ Lạc nhúc nhích, liền chạm được vào một vật trụ vừa cứng vừa nóng.
Mặt nàng ửng hồng, thấp giọng hỏi: "Đ ộng tình?"
Kính Lăng nhẹ ừ một tiếng, sau đó kiên định nói: "Không sao cả!"
Nam nhân này mỗi lần muốn là phải làm, động một chút lại nói mình "khát đến đau", đây là lần đầu tiền hắn quả quyết kiên định, nhẫn nại nói hai chữ "Không sao" như thế.
Trong bóng tối, Vệ Lạc nghe hô hấp hắn có chút thô nặng, tay nhỏ nàng nhẹ nhàng dời xuống, thâm nhập vào y phục bên dưới của hắn, nhẹ nhàng vỗ về vuốt v e.
Kính Lăng ngẩn người, ánh mắt kinh hỉ hướng về phía nàng.
Vệ Lạc thu lại nụ cười: Đây là nam nhân của ta, mang thai mười tháng dài đằng đẵng, ta không nghĩ để cho nữ nhân khác tới thay ta hầu hạ chàng.
Lúc trước khi lòng còn có ý rời đi, thấy hắn chịu đựng thống khổ, nghe hắn oán trách "khát đến đau", nàng chỉ đắc ý, còn cố tình lạnh nhạt. Hiện tại, nàng không còn nghĩ như vậy nữa.
Sau một lúc vuốt v e, Vệ Lạc trượt xuống dưới, cúi đầu hôn lên nó.
Từ trong cổ họng Kính Lăng phát ra một tiếng r3n rỉ, hắn cúi đầu nhìn Vệ Lạc, đưa tay vuốt v e mái tóc nàng. Dần dần, hơi thở hắn càng lúc càng kịch liệt.
Sau một hồi lăn lộn, Kính Lăng thoả mãn rồi mệt mỏi thiếp đi.
Vệ Lạc nhìn hắn ngủ say, hô hấp đều đặn, khóe miệng khẽ cong lên.
Chẳng bao lâu sau, Vệ Lạc nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Tiếng bước chân rất nhẹ rất khẽ, như có như không.
Nhưng dù nhẹ đến đâu, tiếng bước chân cứ quanh quẩn trong sân cũng khiến người ta bực bội, nhất là với thính giác cực tốt của Vệ Lạc.
Vệ Lạc nghe càng lúc càng tỉnh táo, đến nỗi không thể nằm yên được nữa. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra.
Bên ngoài, một bóng người thấp bé quen thuộc lọt vào tầm mắt. Đó là Ổn Công!
Ổn Công vừa mới trở về chưa lâu, luôn bận rộn, sao tối nay lại rảnh rỗi đi đi lại lại ngoài này?
Thấy là ông ta, Vệ Lạc không dám lên tiếng, vội vàng đóng cửa rón rén trở lại giường.
Vừa đi được hai bước, nàng nghe thấy một giọng nói già nua cố ý đè thấp, như tiếng gió thoảng, "Phu nhân một lần nữa mang thai, thật là may mắn!"
Ổn Công cười lớn, "Đúng vậy, đúng vậy. Nếu có thể là nhi tử, tất là đại tử. Ha, lão phu nhất định canh giữ bên cạnh đại tử, nhìn hắn lớn lên, đợi đến khi đại tử trưởng thành, lão phu mới cam tâm nhắm mắt."
Vệ Lạc khẽ giật mình. Trong bóng tối, nàng chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động.
Một đêm này, bất luận khi nào nàng tỉnh giấc, bên ngoài cũng đều vọng lại tiếng bước chân thoảng qua của Ổn Công.
Cảm nhận được sự mong chờ của mọi người dành cho đứa bé trong bụng, Vệ Lạc vốn không để tâm, nay không thể không yên tâm tĩnh dưỡng tại cung điện Trung Sơn hầu.
*****
Địa điểm giao chiến giữa Tấn và Sở vẫn được Kính Lăng và các đại phu quyết định là Nhung Nguyên chi dã (1). Đây là vùng đất bằng phẳng gần nhất, đủ rộng để mấy chục vạn đại quân dàn trận. Ngoài ra, chỉ còn lại lựa chọn bên ngoài thành Trung Sơn. Nhưng người Tấn đường hoàng sao có thể cố thủ trong thành nhỏ Trung Sơn? Hơn nữa, thành Trung Sơn đã bị quân Tấn tàn phá nặng nề.
(1) chi dã: là cánh đồng
Mười ngày trôi qua.
Hơn mười vạn quân sĩ mặc giáp đen chỉnh tề đứng nghiêm, đến tiếng ngựa hí cũng không nghe thấy.
Quân Tấn chia làm ba đội hình.
Chiến xa bất động, trường kích lạnh lẽo, quân sĩ im lặng, tỏa ra sát khí khiến không khí như đông cứng lại.
Kính Lăng ngồi trên chiến xa, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía trước, bụi đất mịt mù không thấy điểm dừng, quân Sở đang dần tiến đến gần!
So với quân Tấn luôn nghiêm cẩn và quy củ, quân Sở còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng ồn ào từ xa.
Tiếng xe ngựa ầm ầm, từng bước tiến về phía quân Tấn.
Khác với quân Tấn, đa số xe ngựa của quân Sở đều do trâu kéo. Thời này, rất nhiều quốc gia sủ dụng trâu kéo chiến xa.
Chẳng mấy chốc, quân Sở dừng lại cách quân Tấn khoảng năm dặm.
Sở công tử Bất Ly không xuống xe, vượt qua đội ngũ tiến về phía quân Tấn.
Kính Lăng cau mày, không nhúc nhích nhìn xa giá công tử Bất Ly đến gần.
Phía sau hắn, trên một chiến xa khác, Đãng - tướng quân Tấn hướng hắn lớn tiếng gọi: "Quân thượng, Sở chỉ phái một công tử đến, thần nguyện nghênh tiếp!"
Ý ông ta là: Sở vương không đến, chỉ là một công tử, thân phận thấp hơn Kính Lăng là quân Hầu một nước, nên lần này ông ta nguyện thay Kính Lăng ra tiếp đón.
Kính Lăng gật đầu.
Chiến xa của Đãng từ từ tiến lên.
Hai chiến xa của thống soái hai quân dừng lại cách nhau khoảng 300 mét.
Xa hữu công tử Bất Ly đứng lên trên chiến xa.
(Giải thích lại sợ mọi người quên. Xa hữu là để chỉ người ngồi cùng trên một chiến xa của một vị tướng quân hay vua/quốc quân)
Toàn thân hắn ta mặc áo giáp, vừa đứng lên đã dựa vào thành xe chắp tay chào Đãng. Sau đó, hắn ta khom người về phía Kính Lăng, cao giọng nói: "Cô vương xin hỏi thăm Tấn Hầu: cô vương chưa kịp trưởng thành, tiên vương đã bị sát hại bởi một phụ nhân! Từ xưa đến nay, Sở chưa từng có nỗi nhục lớn như vậy! Người Sở chúng ta căm hận đến tận xương tủy, chỉ mong lấy đầu kẻ thù để tế tiên vương, an ủi quỷ thần! Vậy mà Tấn Hầu không những không quan tâm đ ến nỗi lòng của cô vương, còn cưới phụ nhân đó làm vợ, tôn làm phu nhân! Cô vương vô cùng căm phẫn! Tuy nhiên, cô vương còn nhỏ tuổi không hiểu lòng người hiểm ác, cứ ngỡ việc này chỉ do một mình phụ nhân đó gây ra! Không ngờ khi quân Tấn tấn công Trung Sơn, lại tập trung hỏa lực vào biên giới của chúng ta, có ý định diệt Sở. Đến nước này, cô vương đành phải phái binh đến hỏi rõ ý đồ của Tấn Hầu. Nếu Tấn Hầu không muốn hòa hảo với nước Sở chúng ta, vậy thì hãy để chúng ta chiến đấu. Hãy để trời xanh phán xét ai thắng ai thua, kẻ thua phải phục tùng người thắng!"
Một bài diễn văn trôi chảy, lời lẽ hoa mỹ.
Xa hữu kia quả là có công lực thâm hậu, mỗi lời hắn ta nói đều vang vọng khắp nơi, khiến mấy chục vạn đại quân đều nghe rõ ràng.
Tấn tướng Đãng đứng lên, cười lớn, nói: "Người Sở sao lại vô sỉ như vậy? Sở Chiêu vương háo sắc thất đức lại đổ tội cho một phụ nhân! Nước Sở không có một dũng sĩ nào giết nổi một phụ nhân, lại trách Tấn Hầu bao che! Thôi, thôi, thôi! Vậy thì chiến đấu đi! Một trận chiến quyết định!"
Lời nói của Tấn tướng Đãng quả thực không hề hoa lệ uyển chuyển.
Nhưng ân oán giữa Vệ Lạc và nước Sở ai ai cũng biết, sử quan nước Lỗ đã ghi chép tỉ mỉ toàn bộ quá trình vào sử sách. Tranh cãi lúc này đã chẳng còn ý nghĩa gì.
Thế nên Đãng - một trượng phu nước Tấn điển hình, đã dứt khoát tuyên chiến!
Lời ông ta vừa dứt, hai bên đã giương cung bạt kiếm!
*****
Vệ Lạc ở trong phủ Trung Sơn hầu có chút đứng ngồi không yên. Nàng không cần cố ý cũng có thể nghe thấy tiếng vó ngựa dẫm lên mặt đất, tạo nên những rung động ầm ầm! Nàng có thể nghe rõ ràng tiếng hò hét của hai quân.
Nếu ở bên cạnh Kính Lăng, chứng kiến hắn chiến đấu, nàng sẽ không căng thẳng như vậy. Hiện giờ nàng tâm phiền ý loạn, không thể nào bình tĩnh được.