Từ đêm phất tay áo bỏ đi, công tử Kính Lăng rõ ràng lãnh đạm với Vệ Lạc hơn.
Hơn mười ngày liền, Vệ Lạc rất khó thấy bóng dáng hắn. Ngay cả khi chạm mặt trong bữa ăn, hắn cũng chỉ nhàn nhạt, lạnh lùng vô cùng.
Những lúc không thấy hắn, lòng nàng không khỏi thấy trống trải. Nhưng Vệ Lạc bây giờ đã nghĩ thông suốt, đau dài không bằng đau ngắn, cứ dây dưa thế này, chi bằng buông tay nhau ra, có lẽ buông tay rồi sẽ là trời cao biển rộng.
Nàng nghĩ, dù vết thương có sâu đến đâu, trái tim có tan nát đến mấy, theo thời gian trôi đi, nhất định sẽ lành lại như lúc ban đầu. Cho dù không lành lại được, cũng tốt hơn là cứ gượng ép, để vết thương mưng mủ.
Ban đầu, Vệ Lạc còn trông cậy vào sự kiêu ngạo của nam nhân ấy, vì không chịu nổi bị một phụ nhân đối đãi lạnh nhạt mà sẽ chủ động để nàng rời đi. Nhưng mấy ngày nay, mắt thấy ngay cả Ổn Công cũng thường xuyên xuất hiện sau xe ngựa nàng, nàng liền hết hy vọng, thầm nghĩ: Người như công tử Kính Lăng, chưa bao giờ biết buông tay là gì. Có lẽ, hắn cũng đang đợi nàng xuống nước trước.
Trời ngày càng lạnh, sau nửa tháng di chuyển, cuối cùng cũng đến ngày lập đông.
Ngày lập đông, đoàn người ra khỏi biên giới nước Tề, bắt đầu đi vào lãnh thổ nước Trần nằm giữa Tề và Tấn.
Từ Trần đến Tấn chỉ mất sáu bảy ngày đường. Nói cách khác, sắp vào đất Tấn rồi. Những người Tấn xa quê đã mấy tháng, ai nấy đều tràn đầy mong đợi.
Trên đường đi thường xuyên gặp vài toán cướp cưỡi ngựa hoặc cưỡi bò. Những toán cướp chỉ vài chục đến vài trăm người, khi nhìn thấy đoàn người Tấn đông đúc, đều vội vàng tránh xa.
Vệ Lạc vẫn luôn vắt óc nghĩ cách rời đi. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không tìm ra được cách nào khả thi.
*****
Lại một ngày bình minh rực rỡ.
Vệ Lạc đã chán ngán ngồi trong xe ngựa hai mươi ngày, thật sự rất phiền, bèn nói với đám kiếm khách nàng cần một con ngựa, cứ thế phi đi.
Lúc này không có yên ngựa, đây là lần đầu Vệ Lạc cưỡi ngựa, nhờ thân thủ nhanh nhẹn, loay hoay một canh giờ nàng cũng tập tễnh cưỡi được.
Ngồi trên lưng ngựa lâu cũng mỏi, lại bị cộm. Vệ Lạc nhích người, cau mày thầm nghĩ: Thà ngồi xe ngựa còn hơn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau nàng, "Chủ mẫu?"
Thanh âm có chút già nua, khàn khàn. Vệ Lạc quay đầu lại, nhìn thấy Ổn Công gầy gò.
Ổn Công tay cầm vò rượu, vừa ung dung nhấp một ngụm, vừa nói với Vệ Lạc: "Nghe nói chủ mẫu đang làm mình làm mẩy, đòi công tử chỉ cưới mình người?"
Giọng Ổn Công mang theo ý cười ẩn ý.
Vệ Lạc mở to đôi mắt mặc ngọc, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi gật đầu. Không hiểu sao, nàng cũng bật cười ta tiếng.
Nghe tiếng cười của nàng, Ổn Công nheo mắt đánh giá Vệ Lạc kỹ lưỡng, một lúc sau mới thở dài: "Chủ mẫu giỏi võ nghệ, e là quên mất mình cũng chỉ là một phụ nhân!"
Câu này có ý nghĩa sâu xa.
Vệ Lạc chớp mắt, quay đầu nhìn về phía chân trời, cười nhạt, lẩm bẩm: "Đúng vậy, cũng chỉ là một phụ nhân!"
Câu trả lời của nàng khiến Ôn Công không hiểu ra sao. Ông ta đắc ý rung đùi một hồi, thở dài rồi thúc ngựa phi về phía trước.
*****
Lại vài ngày nữa trôi qua.
Hôm nay, đoàn người đi đến biên giới nước Tấn, thêm nửa ngày nữa là chính thức vào đất Tấn.
Trời đã về chiều, đoàn người bắt đầu hạ trại nghỉ ngơi.
Doanh trướng của Vệ Lạc nằm riêng biệt. Ngoài hai thị tỳ ra, chỉ có một mình nàng.
Bên ngoài lều, lửa bập bùng, mùi thịt rượu thơm phức.
Vệ Lạc dọn giường sập xong, tựa lưng vào thành giường, nửa nằm nửa ngồi, một tay chống cằm, một tay cầm vò rượu, chân nhịp nhịp, khẽ hát vài bài hát thời hiện đại.
Hát xong, Vệ Lạc nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Trong tiếng ồn ào, thoang thoảng mùi hương phấn sáp và tiếng ngọc bội va chạm.
Chẳng lẽ, là nhóm xử nữ do Tề quốc đưa đến đang nhảy múa?
Nghĩ đến đây, lòng nàng khẽ động. Vệ Lạc đứng dậy thong thả bước ra khỏi lều.
Trên thảo nguyên rộng lớn cách đó hai trăm bước, tiếng người huyên náo, lửa cháy bập bùng. Vệ Lạc chỉ thoáng nhìn đã thấy ba mươi thiếu nữ đang múa điệu Phi thiên, tay áo tung bay, vòng eo uyển chuyển, tóc đen phất phơ.
Điệu Phi thiên này lấy sự phiêu dật, tiêu dao làm chủ đạo. Chúng thiếu nữ mặc tay áo rộng, vung áo tung bay, vừa hoa mỹ vừa thư thái.
Nơi nào có nữ nhân, nơi đó luôn náo nhiệt. Chúng kiếm khách ngồi vây quanh, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt, bộ ng ực của chúng nữ, vừa chỉ trỏ vừa cười nói không ngớt.
Vệ Lạc chậm rãi tiến lại gần.
Nàng đi từ chỗ tối ra, đến khi chỉ còn cách mọi người năm mươi bước, vẫn không ai chú ý đến sự hiện diện của nàng.
Không hiểu sao, ánh mắt Vệ Lạc cứ vô thức tìm kiếm.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã thấy bóng dáng công tử Kính Lăng.
Hắn đang ngồi quay lưng về phía nàng.
Đầu đội ngọc quan, người mặc áo đen, vẫn oai phong như ngọn núi. Hắn tựa vào sập, lười biếng thưởng thức điệu múa của chúng nữ. Hắn ngồi ở vị trí chủ vị, chúng nữ vừa múa vừa xoay người lại gần hắn, tay áo tung bay, làn gió thơm thoảng qua.
Vệ Lạc đi đến cách hắn hai mươi bước thì dừng lại. Nàng cứ thế đứng đó, cách hai mươi bước nhìn hắn qua lớp lớp người.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Nhìn một lúc, Vệ Lạc nhanh chóng rời mắt.
Đúng lúc này, một tràng cười vang dội bỗng nổi lên giữa đám người. Ba mươi thiếu nữ đồng loạt cất lên một điệu vũ uyển chuyển. Tay áo tung bay, họ xoay tròn trong sự hòa quyện nhịp nhàng, lắc lư vòng eo thon thả, mỉm cười e ấp tiến về phía các quý nhân ngồi trên sập đằng trước, nghiêng người dựa sát vào họ.
Trong số các thiếu nữ, nổi bật lên một thiếu nữ với mái tóc mây hơi rối, hương thơm thoang thoảng, khuôn mặt trái xoan thanh tú. Nàng ta vừa tung khăn lụa, vừa che miệng cười duyên, uyển chuyển nhảy múa về phía công tử Kính Lăng.
Chỉ trong chốc lát, thiếu nữ đã múa đến bên cạnh công tử Kính Lăng. Vòng eo nàng ta nhẹ nhàng lắc lư, xoay tròn trong điệu múa vây quanh hắn. Vệ Lạc có thể thấy rõ, khi đến gần công tử Kính Lăng, đôi mắt nàng ta sáng ngời nhưng thân hình lại có chút cứng đờ, rõ ràng là đang khẩn trương.
Quả thật, với uy danh của công tử Kính Lăng, cho dù có được hắn ôm ấp, bất cứ nữ nhân nào cũng sẽ cảm thấy áp lực.
Tuy nhiên, thiếu nữ này hiển nhiên đã quyết tâm. Dù bước chân còn e dè, nhưng trên gương mặt xinh đẹp ấy, vẻ mong chờ lại càng thêm nồng đậm.
Nàng ta khẽ liếc nhìn công tử Kính Lăng, dùng eo lả lướt cọ vào người hắn, rồi xoay người, cười rạng rỡ ngồi phịch trên đùi hắn.
Khi nàng ta ngồi vào lòng hắn, tiếng cười xung quanh như vỡ òa. Ổn Công đứng dậy nâng chung rượu, cười nói với công tử Kính Lăng: "Công tử, đêm nay đẹp thế này, sao không biến thành đêm hoan lạc bất tận?"
Trong ánh mắt Ổn Công nhìn công tử Kính Lăng có sự kiên quyết. Khi ngồi xuống, ông ta còn liếc nhìn thiếu nữ một cái.
Sau khi nhận được ám hiệu của Ổn Công, thiếu nữ uốn éo thân mình, như một con rắn luồn vào lòng công tử Kính Lăng. Vừa vặn vẹo trong vòng tay hắn, vừa cười khúc khích nói: "Thỉnh quân thương tiếc."
Công tử Kính Lăng thản nhiên lắc lắc chung rượu trong tay, rồi từ từ đặt nó xuống bàn.
Hắn một tay ôm lấy vòng eo thon thả của thiếu nữ, một tay duỗi ra lập tức tiến vào ngực nàng ta mà vuốt v e.
Tiếng cười càng vang dội.
Chẳng mấy chốc, ba mươi thiếu nữ đều đã phân phối xong. Ổn Công cũng ôm một thiếu nữ.
Tiếng cười vang lên, có kẻ không đợi được, đứng dậy ôm mỹ nhân tiến vào doanh trướng. Phía sau họ, những kiếm khách chưa được chọn lựa buồn bực huýt sáo.
Vệ Lạc không ngoái lại, nàng quay người bước nhanh về doanh trướng của mình.
Nàng quỳ gối bên sập, tiếng hò reo vui sướng của đám nam nhân vẫn văng vẳng bên tai.
Lâu thật lâu sau, Vệ Lạc khẽ mỉm cười.
Trong nụ cười ấy, nàng vén tay áo, đứng dậy đi ra ngoài trướng, quay người đi về hướng ngược lại. Hai ngàn bước về phía xa có một khu rừng. Đêm nay rừng cây tối đen như mực, chính cái màu đen tĩnh lặng ấy, khiến Vệ Lạc cảm thấy bình yên. Nàng thích sự yên bình này.
Nàng đi không nhanh, vì nàng biết, phía sau có người của công tử Kính Lăng theo dõi.
Chẳng mấy chốc, Vệ Lạc đã vào rừng. Nàng nhảy lên một cây đại thụ, nằm ngả người trên cành cây, đung đưa theo gió.
Gió lạnh buốt, toàn thân lạnh toát.
Ánh trăng khuyết mấy hôm nay, cũng có vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Vệ Lạc nhìn bóng trăng, bĩu môi, bắt đầu huýt sáo khe khẽ.
Tiếng huýt sáo của nàng không cao, nhưng rất êm dịu xa xưa, truyền đi trong đêm vắng.
Không biết bao lâu, gần như đột ngột, từ đỉnh núi cách đó không đầy ba ngàn bước, vang lên một tiếng huýt sáo đáp lại!
Tiếng huýt sáo này....
Vệ Lạc vội ngồi thẳng dậy, nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng huýt sáo này rất quen thuộc!
Vệ Lạc đang suy nghĩ, tiếng huýt sao kia ngừng lại, chuyển thành tiếng cười sang sảng, một thanh âm nam tử trong trẻo vang lên từ xa, "Gia muốn dây dưa không dứt, ngươi làm gì được ta? Ha ha ha ha -"
Đúng rồi, đây là giọng Kiếm Cữu!
Quả thật là giọng Kiếm Cữu!
Thì ra y vẫn đi theo.
Vệ Lạc mừng rỡ, nàng đứng bật dậy, mũi chân điểm nhẹ định lao ra.
Đúng lúc này, một thanh âm mơ hồ xa lạ vang lên từ phía sau: "Chủ mẫu, đêm dài dễ gặp cướp, xin mời về doanh trướng."
Giọng nói này, cách nàng chưa đầy mười bước.
Vệ Lạc vội quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối.
Vệ Lạc biết, người này là một tông sư mà công tử Kính Lăng phái đến theo dõi nàng. Hắn luôn ẩn mình trong bóng tối, không ngờ hôm nay lại lên tiếng.
Vệ Lạc cười nhạt, nghĩ thầm: Kiếm Cữu đã nói, y muốn dây dưa không dứt, vậy nghĩa là y sẽ bám theo. Hôm nay đã đánh động, chỉ cần y còn ở đó, sẽ còn nhiều cơ hội.
Nghĩ vậy, nàng nhảy xuống khỏi cây, vạt áo tung bay nhanh nhẹn trở về doanh trướng.
Khi nàng trở về, trong ánh lửa bập bùng, những kẻ ôm mỹ nhân đã giải tán hơn phân nửa. Vệ Lạc nhìn quanh, ngay cả công tử Kính Lăng và thiếu nữ kia cũng không thấy đâu.
Thấy vậy, nàng rũ mắt xuống, khẽ mỉm cười.
Vệ Lạc trở lại doanh trướng. Nàng lặng lẽ tựa vào giường, đôi mắt mặc ngọc trong bóng đêm rực rỡ lấp lánh.
Thật lâu sâu, nàng bật cười ra tiếng, tiếng cười của nàng vang vọng trong doanh trướng âm u.