Dần dần, thái dương bắt đầu chìm về phía Tây, ranh giới mênh mông giữa trời và đất bị nắng chiều nhuốm một sắc đỏ rực rỡ, giữa đường quan đạo mờ mịt bụi, truyền đến tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần hơn. Chỉ chốc lát, một đại hán mặc áo gai xuất hiện, hắn cưỡi một con tuấn mã màu xanh, bên hông đeo trường kiếm, chân mang giày rơm. Đại hán này đi đường mệt mỏi, trên mặt có vẻ vội vàng, xiêm y vạt áo còn sót lại vệt máu loang lổ.
Vó ngựa đang gấp gáp, bỗng đại hán khẽ kêu ‘a’, vội vàng quát một tiếng, kéo tuấn mã dừng lại rồi xoay đầu. Chớp mắt, hắn nhìn thấy cả một vùng đất hỗn loạn, tinh kỳ đổ ngã, xe ngựa vỡ vụn, thi thể nằm vất vưởng, những con ngựa của đoàn đi sứ nước Việt hí lên giãy dụa không ngừng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đại hán áo gai nhướng mày, thì thảo lẩm bẩm: “Đúng là đoàn sứ giả nước Việt ta, tại sao lại bị giết ở biên cảnh nước Sở thế này?”
Vệ Lạc chậm rãi mở mắt ra.
Nàng vừa mở mắt thì đột nhiên nhớ lại, vừa rồi mình mơ thấy ác mộng. Trong đó, nàng trở thành môt công chúa bị vứt bỏ, rất nhiều người vì nàng mà chết, quanh người toàn là máu.
Bốn phía rừng cây xanh um tươi tốt, ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu trên người nàng, loang lổ thành từng vệt. Ơ, tại sao mình lại ở chỗ hoang dã này vậy?
“Người đã tỉnh?” Một giọng nam nhân trầm thấp vang lên, giọng nói hết sức cổ quái, mang theo chút kỳ lạ của giọng miền quê, âm cuối rất êm dịu, thế nhưng nàng lại có thể hiểu được.
Vệ Lạc quay đầu, đối diện với một đại hán áo gai thân hình cao lớn. Hắn có khuôn mặt chữ quốc ( chữ quốc: 国) đầy vẻ phong trần, hàng mày nhíu chặt lộ vẻ sầu lo, áo xanh, đeo trường kiếm!
Vậy vừa rồi là thật, không phải nằm mơ?
Đại hán nhìn ánh mắt mê mang của Vệ Lạc: “Người là công chúa nước Việt ta?”
Vệ Lạc theo bản năng gật gật đầu.
Đại hán áo gai thấy vậy hít một hơi, nói: “Công chúa vừa rồi bị ngất đi, may là bây giờ cũng không việc gì.”
Lúc này Vệ Lạc đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng chấp nhận: thực sự là nàng đã xuyên không rồi! Tất cả chuyện này đều không phải mơ, thực sự không phải mơ!
Nàng chậm rãi ngồi thẳng lại, nhìn đại hán nhẹ giọng cầu xin: “Quân có thể đưa ta về nhà không? Nếu như không thể, vậy mang ta cùng đồng hành đi?” Có lẽ nói như thế là chính xác đi?
Trong mơ hồ, trí nhớ của Vệ Lạc đã nhắc nhở nàng phải nói chuyện như vậy.
Nàng vừa mở miệng thì phát hiện ra giọng nói của mình dù vô lực, âm sắc lại thanh thuý hơi khàn. Khi nàng nói ra yêu cầu này thì cũng cảm giác rõ, đại hán trước mắt có thể sẽ không đồng ý. Trước giờ tính nàng chưa bao giờ cưỡng cầu người khác, nhưng việc này quá mức trọng đại, nhất định nàng phải thử một lần.
Đối diện với đôi mắt sáng đầy thỉnh cầu của Vệ Lạc, đại hán áo gai khẽ lắc đầu, trả lời: “Công chúa thứ tội, thần thực sự đang có việc khẩn cấp.” Hắn dừng một chút, nói nhanh hơn ” Khi đuổi tới nơi thì tùy tùng của công chúa đã bị giết hết, thần thấy công chúa có thể cứu, chạy tới thì phát hiện binh lính người Sở đã tìm đến. Thần không biết xa giá của công chúa do ai tiêu diệt nên mới tự quyết định mang công chúa rời đi.”
Hai mắt Vệ Lạc lẳng lặng nhìn đại hán, lắng nghe hắn kể lại. Đôi mắt nàng như nước, bình tĩnh mà ôn hoà, một quý nữ yêu đuối gặp biến cố như thế mà vẫn có biểu hiện trấn định khiến đại hán vừa nói một bên vừa âm thầm kinh ngạc.
Vệ Lạc chờ hắn nói xong thì thấp giọng: “Giết ta là công tử Kính Lăng của nước Tấn. Đáng lẽ ta sẽ gả cho hắn. Nhưng thật không ngờ trên đường đưa dâu hắn lại chặn giết ta.”
Nghe vậy, đại hán áo gai lâm vào trầm tư.
Vệ Lạc nhìn hắn, nàng vừa mới đến đây, hoàn toàn không biết gì cả, đại hán trước mắt không giống người thường, trong lòng chỉ mong hắn sẽ cho mình biện pháp hay ít nhất là một ý kiến.
Trong lúc Vệ Lạc đang chờ mong, đại hán trầm ngâm nói: “Nếu như thế, công chúa không thể hành động thiếu suy nghĩ được, càng không có khả năng quay về.”
“Vì sao?”
“Trước khi gả qua nước Tấn công chúa chưa từng nghe qua?”
Trong lòng Vệ Lạc đột nhiên nhảy dựng, nàng chỉ là hàng giả, hoàn toàn không biết gì về thân thể này cả, làm sao mà nghe qua được gì?
Đại hán áo gai thấy nét mặt của Vệ Lạc có vẻ không được tự nhiên, thầm nghĩ: “Dù sao cô công chúa này cũng chỉ là nữ tử khuê các, kiến thức hạn hẹp cũng là chuyện bình thường.”
Nghĩ đến đây, hắn tiếp tục nói:” Việt Tấn vốn là kẻ thù từ lâu, chuyện liên hôn lần này rất không tầm thường.” Hắn dừng một chút, cân nhắc một lúc rồi nói thêm:” Thần phiêu dạt khắp nơi, đối với chuyện này cũng chỉ nghe được một ít, không thể nói ra là công chúa có thể hiểu ngay. Có điều “không khích lai phong” (không có lửa thì sao có khói) chắc chắn có nguyên do, nếu như công chúa muốn về nước Việt thì trước đó nên liên lạc với thân nhân bằng hữu, thăm dò tình huống cho tốt rồi khắc đi không muộn.” Nói tới đây, hắn hít một hơi:” Vốn thần là người Việt, đáng lẽ nên đáp ứng giúp công chúa quay về nước. Thế nhưng thật sự là có việc quan trọng hơn.”
Vệ Lạc kinh ngạc nhìn đại hán áo gai, đến lúc này, sầu lo trên mặt hắn càng ngày càng sâu, có chút đứng ngồi không yên, xem ra chuyện của hắn thật sự là quan trọng hơn rất nhiều.
Bây giờ chính Vệ Lạc cũng bất ổn, hoảng sợ không chỗ nương tựa, nhưng vẫn theo bản năng an ủi hắn:” Quân đã có chuyện quan trọng, phải đi là lẽ đương nhiên. Ta… ta tự có biện pháp.”
Đại hán áo gai nhìn vào đôi mắt sáng như nước trước mặt mình, mặc dù gặp đại biến nhưng vẫn là một cô nương điềm đạm, hắn không phải người bình thường, có thể dễ dàng nghe ra thấp thỏm lo âu giấu trong lời nói của nàng. Nàng kiên cường kìm nén bất an cố gắng an ủi hắn, thật sự khiến hắn có thiện cảm. Thế nhưng chuyện đó của mình quả thật quá mức khẩn cấp và trọng yếu.
Hắn nghĩ nghĩ, thò tay lấy ra từ trong lòng một cái hộp gỗ, hắn mở hộp gỗ, từ đó lấy ra vài cuộn thẻ tre bỏ vào trước ngực, sau đó đưa hộp gỗ cho Vệ Lạc. Sau khi Vệ Lạc cầm lấy, hắn lại xoay người đi đến lưng ngựa, từ trong một cái bao lấy xuống một túi đồ ném cho nàng.
Đại hán áo gai nhảy lên lưng ngựa, quay đầu chắp tay trước ngực nói với Vệ Lạc: “Công chúa, trong hộp gỗ kia có một cuộn thẻ tre, là vật của sư môn thần, có chỉ dạy một chút thuật dịch dung, trong túi khác có ít tiền và một bộ nam trang, mấy thứ này tạm thời có thể giúp người. Công chúa, thần đi đây!”
Vừa nói xong, hắn đã vội vã phóng ngựa trên quan đạo mà đi.
Đại hán áo gai có vẻ cực kỳ vội vàng, bóng dáng giục ngựa đi nhanh như điện như gió, Vệ Lạc vừa nhớ ra khi nãy chưa hỏi tên hắn, thì bóng hắn đã khuất tầm nhìn.
Nghe tiếng vó ngựa dần biến mất, Vệ Lạc thu hồi tầm mắt nhìn về hộp gỗ rất nhẹ kia, nàng mở nó ra, liếc mắt một cái đã thấy được bên trong có tám phiến trúc nhỏ ghép thành một cuộn thẻ tre. Mặt trên viết nét mực đã cũ, Vệ Lạc nhận ra là thể chữ Lệ. Nàng chỉ liếc một cái thì cất kỹ hộp gỗ ngay, sau đó kéo hành trang kia lại, nhìn bên trong là bố tệ và đạo tệ(1) sáng bóng có dạng như nông cụ bằng đồng đen, còn có một bộ bào phục nam được cuộn chặt, thì thào lẩm bẩm: “Vận may của mình thật sự không tệ, thời điểm bất lực nhất này lại có thể gặp được cao nhân.”
Vệ Lạc có được mấy thứ này, sức mạnh trong lòng càng thêm tăng, tinh thần không khỏi phấn khởi. Nàng gói kỹ lại đồ vật một lần nữa, nhìn xa xa, rồi đi theo sườn đông rừng cây.
Chỉ chốc lát, một hồ nước sâu rộng hiện ra trước mắt nàng. Có thể ít lâu về trước nơi đây gặp khô hạn, hồ nước chỗ nào cũng có khe rãnh nứt nẻ, nước chỉ còn lại một vũng ba bốn thước vuông, may mà nước này cũng rất trong.
Dưới chân Vệ Lạc bất giác tăng tốc.
(1)Bố tệ và đao tệ: