Vệ Lạc đỏ mặt, vừa bực mình vừa buồn cười. Nghe câu cuối cùng của hắn, mặt nàng lại đỏ bừng đến tận mang tai.
Nàng biết rõ hắn đã phải kiềm chế vất vả đến nhường nào.
Nàng muốn mắng hắn vài câu, hoặc tìm một cái cớ thật hợp lý. Nhưng trái tim đập thình thịch, đầu óc rối bời khiến nàng không thể suy nghĩ thông suốt.
Thấy nàng không phản đối, Kính Lăng mừng rỡ khôn xiết.
Lúc này, mặt trời chiều ngả về Tây, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên mặt lên người hai người, đẹp đến khó tả.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, "Quân thượng, tiệc đã sẵn sàng."
"Tốt."
Khi Vệ Lạc theo sau Kính Lăng đi về phía nơi mở tiệc, hắn đã thay một bộ y phục màu đen, đầu đội hầu quan.
Còn Vệ Lạc, vẫn mặc bộ y phục đỏ rực ấy.
Khi hai người đi tới phía ngoài Xuân Hoa điện, kiếm khách tùy tùng đứng dày đặc, bên trong đã ồn ào náo nhiệt.
Hai người đi thẳng vào cửa chính của chủ điện. Kính Lăng vừa bước vào, thanh âm sắc nhọn của thái giám cất lên: "Quân hầu đến! Phu nhân đến!"
Đại điện bỗng chốc im phăng phắc.
Trời vẫn còn hoàng hôn, ánh sáng bên ngoài rực rỡ. Bên trong điện chưa thắp đèn.
Kính Lăng và Vệ Lạc dưới sự hộ tống của thị tỳ và kiếm khách bước vào điện.
Hơn một ngàn người đồng loạt nhìn về phía họ ngay khi họ vừa xuất hiện. Đại điện này có thể chứa ba ngàn người, giờ mới chỉ có hơn một nửa.
Càng thêm an tĩnh. Trong chốc lát, toàn bộ tiếng hít thở như bị áp lực.
Kính Lăng bước lên chủ sập ngồi xuống, Vệ Lạc ngồi bên phải hắn.
Đại điện vẫn an tĩnh cực kỳ.
Kính Lăng ngẩng đầu nhìn mọi người, khẽ ho một tiếng. Tiếng ho nhẹ trong không gian tĩnh lặng như vậy, vẫn có chút vang vọng. Một số người lớn tuổi đầu tiên hoàn hồn. Họ ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Thật hổ thẹn, chỉ là một tiểu tử niên thiếu, sao uy thế lại khiến người ta sợ hãi đến vậy?
Kính Lăng ngậm ý cười, ánh mắt lướt qua mọi người, nói: "Tấu nhạc!"
Tiếng nhạc vang lên. Một làn gió thơm thoảng qua, chúng cung nữ bưng hộp thức ăn và rượu ngon đi về phía mọi người.
Sự xuất hiện của chúng cung nữ khiến mọi người đang căng thẳng phần nào thả lỏng, tiếng bàn tán xì xào nổi lên khắp nơi.
Đúng lúc này, một giọng hô vang lên, "Ngô công tử đến ——"
"Lỗ công tử đến ——"
......
"Tề Nghĩa Tín Quân đến!"
Vệ Lạc giật mình, vội ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu, nàng đã thấy Kính Lăng đang từ từ nghiêng đầu, chăm chú nhìn thẳng vào nàng.
Có lẽ vì hắn đang ngồi ngược sáng, Vệ Lạc chỉ thấy được đôi mắt sâu thẳm khó lường. Hoàn toàn không thể đoán ra hắn đang vui hay giận.
Bốn mắt nhìn nhau.
Kính Lăng khẽ hạ tay áo, chậm rãi đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Vệ Lạc nhìn hắn một cái, hơi rũ mắt xuống.
Sau đó, nàng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Chỉ liếc mắt một cái, Vệ Lạc đã thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Tố vẫn mặc bạch y, thắt đai ngọc. Hắn tiến về phía chủ sập dưới sự hộ tống của hàng chục kiếm khách và hiền sĩ.
Hắn đội mũ quan, giờ đã trưởng thành.
Vẫn rạng rỡ như xưa!
Làn da trắng nõn, đôi mắt đào hoa thấp thoáng ánh nước, đôi môi cánh hoa tinh xảo, trong ánh hoàng hôn vàng rực, sáng đến chói mắt.
Mắt Vệ Lạc như mờ đi.
Nàng có cảm giác như đang trở về vài năm trước, về lần gặp lại Nghĩa Tín Quân trong buổi tiệc năm nào.
Chỉ là, bộ bạch y ấy, mặc trên người hắn vẫn rộng thùng thình, như thể gió thổi qua sẽ bay đi mất. Đôi mắt đào hoa không còn nhìn quanh rực rỡ, ánh mắt ẩn chứa một nỗi u buồn. Nhìn kỹ, nét u buồn ấy khiến đôi mắt đào hoa sắc bén trở nên ôn hòa, trầm tĩnh, càng thêm đẹp, càng thêm lay động lòng người.
Điều này có thể thấy rõ qua vô số ánh mắt sáng ngời đánh giá từ hai bên trái phải.
Tố chỉ nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nhìn chằm chằm Vệ Lạc......
Vệ Lạc cũng lẳng lặng nhìn hắn.
Gặp lại Tố, thấy hắn không còn tiều tụy như lúc chia tay, thấy phong thái hắn vẫn rạng rỡ, Vệ Lạc vui mừng trong lòng.
Đây là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng, như thể gặp lại người thân và biết họ vẫn ổn.
Nhìn Tố, Vệ Lạc khẽ mỉm cười. Nụ cười vừa nở, tay nàng đã bị siết chặt đau điếng.
Vệ Lạc cúi đầu nhìn. Kính Lăng không để ý đến nàng, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào người đang từ từ tiến lại, để lại cho Vệ Lạc bóng lưng cao lớn, vững chãi của mình.
Nhưng tay nàng vẫn đau.
Vệ Lạc chỉ liếc Kính Lăng một cái, rồi tiếp tục nhìn Tố, thanh âm
khẽ cảm thán như tự nói với mình: "Cố phu dung sắc vẫn như xưa, thật tốt."
Lời này, nàng cố ý......
Tay nàng càng thêm đau đớn. Bàn tay Kính Lăng như sắt kiên quyết khống chế nàng, siết chặt hơn. Vệ Lạc không cần nhìn cũng biết những ngón tay đáng thương của mình chắc đã tím bầm.
Vệ Lạc hít một hơi, bực bội nói: "Chàng làm đau tay ta."
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng rút tay về.
Kính Lăng không buông tay.
Hắn vẫn nắm chặt, mắt nhìn về phía trước, biểu tình trầm tĩnh uy nghiêm như núi: "Cố phu? Hừ! Giết!"
Vệ Lạc kinh hãi.
Nàng thực sự cảm nhận được sát ý từ Kính Lăng. Cỗ sát ý đó là hướng về phía Tố.
Vệ Lạc cắn môi, khẽ nói: "Chính chàng đã đưa ta vào tay hắn..."
Mọi chuyện đã qua lâu như vậy, Kính Lăng cũng đã nói với nàng hắn hối hận.
Nhưng không biết vì sao, sau khi thoải mái nói ra những lời này, Vệ Lạc lại cảm thấy chua xót kéo dài cùng hận ý ẩn sâu.
Chỉ trong nháy mắt, mắt Vệ Lạc đã cay cay.
Kính Lăng không có trả lời cũng không có quay đầu lại, vẫn nắm tay nàng, chỉ là thoáng thả lỏng đôi chút.
Vệ Lạc chớp chớp mắt, rũ mi xuống, lẩm bẩm: "Nam nhân trên đời đều háo sắc, nếu không phải rơi vào tay hắn, ta đã sớm bị ức hiếp hóa thành bạch cốt! Tố trân trọng ta, xứng đáng làm cố phu của ta!"
Giọng Vệ Lạc rất nhẹ, rất nhẹ, có chút mơ hồ, có chút bi thương khó tả.
Tay hắn lại siết chặt.
Giọng nói trầm thấp có chút chua xót của Kính Lăng vang lên bên tai Vệ Lạc: "Tiểu Nhi, lúc trước ta thích nàng, nhưng lại sợ hãi không biết làm sao. Vừa lúc gặp hắn hai lần cầu kiến, lén cầu kiến với ta, thận trọng đưa ra lấy hai thành để trao đổi."
Nói đến đây, dường như cảm thấy mình có chút lộn xộn, Kính Lăng hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Lúc đó nếu người yêu cầu không phải hắn, ta sẽ tìm cách khác với nàng."
Vệ Lạc ngơ ngẩn. Nàng chậm rãi cúi đầu.
Nàng hiểu ý của Kính Lăng. Thì ra trước khi mình bị Nghĩa Tín Quân đổi đi một cách cao điệu ở đại điện này vào ba năm trước, hai nam nhân đã bí mật thương lượng và quyết định.
Kính Lăng đang nói với nàng, nếu lúc đó người yêu cầu không phải Tố, người yêu cầu không có thành ý lớn như vậy, hắn sẽ tìm cách khác. Tìm cách khác? Là đuổi nàng đi thật xa, hay là giết nàng?
Nghĩ đến đây, Vệ Lạc cười khổ.
Thanh âm của Kính Lăng lại nặng nề vang lên: "Tiểu Nhi, chuyện cũ đã qua rồi." Thanh âm hàm chứa uy nghiêm, cũng hàm chứa một lời tuyên cáo trầm trọng.
Sau một lúc lâu, Vệ Lạc thấp giọng thở dài: "Ừ."
Lời này dứt lời, tay nàng đã được thả lỏng. Kính Lăng thu tay về, ngồi thẳng người.