Thấy Vệ Lạc đi xa, tông sư trung niên thấp giọng hỏi: "Cứ để nàng đi như vậy?".
Tông sư lão nhân cười lạnh, tiếng cười như dao cứa vào trúc, chói tai: "Lập tức báo cho Sở Hôn!".
Vệ Lạc không ngờ chỉ vì đến Việt cung hỏi vài chuyện cũ mà thân phận bị bại lộ.
Nhưng với những cao thủ cấp tông sư như nàng, khi hành sự không hề che giấu, thậm chí còn quen mặc trang phục thường ngày đi lại tự do mọi lúc mọi nơi. Vệ Lạc đã quá cẩn thận rồi.
Vì vậy, Vệ Lạc nghĩ đi nghĩ lại, hậu quả nghiêm trọng nhất khi hành tung bị lộ cũng chỉ là vài trận giao đấu với các tông sư, không có gì đáng ngại.
Vứt bỏ chuyện đó, Vệ Lạc phóng trở về ngôi nhà của Ân Duẫn.
Nàng nhảy nhót như bay, chỉ một khắc sau đã có mặt trên mái nhà Ân Duẫn.
Khi nàng đang đứng lặng yên, vạt áo bay phấp phới, một thanh âm vang lên từ phía sau: "Vệ Lạc?".
Vệ Lạc quay phắt lại.
Dưới ánh trăng tròn, Ân Duẫn đứng sau lưng nàng. Đôi mắt hắn sáng như sao trời.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa từ Việt cung ra?".
"Phải."
Ân Duẫn bước đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng chăm chú. Một lát sau, thanh âm hắn như gió xuân thoảng qua: "Lời Kiếm Cữu hôm đó, đừng để trong lòng".
Vệ Lạc ngẩng phắt đầu nhìn hắn.
Ân Duẫn mỉm cười, chậm rãi nói: "Ân Duẫn năm nay hai mươi lăm tuổi, từ nhỏ đã được sư phụ khen ngợi về tài trí, đến nay đã là tông sư. Dưới gầm trời này hiếm có đối thủ, chưa từng có nữ nhân nào lọt vào mắt xanh".
Hắn cười dịu dàng với Vệ Lạc, để lộ hàm răng trắng muốt, đưa tay vuốt tóc nàng, khẽ nói: "Cuộc đời Ân Duẫn, quỷ thần tông tự đã có người thay ta hiến tế, lại xem nhẹ chuyện tình cảm nam nữ, vốn không có ý định cưới vợ. Dù nàng có xuất hiện hay không, Ân Duẫn vẫn là một người cô độc điêu linh".
Vệ Lạc nghe hắn nói "cuộc đời Ân Duẫn, vốn xem nhẹ tình yêu nam nữ, không có ý định cưới vợ", trong lòng liền chùng xuống.
Nàng nhìn hắn, có chút không hiểu tại sao một nam nhân ưu tú, xuất thân bất phàm như hắn lại không có ý định cưới vợ?
Thanh âm ôn nhu của Ân Duẫn tiếp tục vang lên: "Ngôi nhà này, nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, bất cứ lúc nào nó cũng là nơi nương náu của nàng".
Hắn hạ giọng, chậm rã nói: "Nếu tinh thần thể xác nàng tự do tự tại, ta nguyện làm bạn...".
Câu cuối cùng, giọng hắn rất nhẹ, rất bình tĩnh. Hắn đang nói với nàng rằng hắn vốn không định cưới vợ, nhưng nếu nàng là người tự do, hắn sẽ nguyện ý cưới nàng.
Hắn dùng giọng điệu bình thản, không chút gợn sóng để nói với nàng, hắn nguyện làm bạn với nàng.
Vệ Lạc ngẩn người nhìn hắn, nhìn đôi mắt sáng như sao trời dưới ánh trăng, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh bình thản trong gió đêm, như đã thấu hiểu mọi sự đời, có sự bao dung vô bờ với chính mình và người khác.
Vệ Lạc cảm nhận rõ ràng tình cảm của hắn dành cho mình, một tình cảm nhẹ nhàng, như nước như gió, như có như không.
Đột nhiên nàng cảm thấy, nếu lấy nam nhân này, hắn sẽ rất dịu dàng và chiều chuộng nàng, còn nàng sẽ có một cuộc sống rất bình yên. Nếu nàng không lấy hắn, hoặc vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt hắn nữa, hắn sẽ chỉ thỉnh thoảng nâng chung rượu lúc hoàng hôn, nhớ về một nữ tử độc lập từng xuất hiện trong cuộc đời hắn, khiến hắn thoáng nghĩ đến việc nắm tay nàng đi suốt cuộc đời.
Nhìn hắn, Vệ Lạc há miệng nhưng không nói nên lời.
Ân Duẫn cười, nắm tay nàng nhảy xuống mái nhà: "Một đêm vội vã, sao không nghỉ ngơi?".
"Được."
Vệ Lạc trở về phòng, trằn trọc mãi không ngủ được.
Nàng ngủ chưa được một canh giờ thì gà gáy vang, mặt trời đã mọc ở đằng Đông.
Vệ Lạc trằn trọc không ngủ lại được, bèn rời giường, hướng phía Đông luyện kiếm. Luyện xong, nàng trở vào bếp nấu cháo, xào hai món mặn, ba món rau ăn kèm cho Ân Duẫn và Kiếm Cữu.
Đang khi bưng khay đồ ăn ra sân, nàng nghe thấy tiếng Kiếm Cữu hối thúc ầm ĩ ngoài kia: "Thơm quá, thơm quá! Nhanh lên nào, phụ nhân!"
Vệ Lạc mỉm cười đặt đồ ăn lên bàn đá. Hổ con Ứng Thiên phe phẩy đuôi, quấn quýt dưới chân Kiếm Cữu.
Mặt trời vừa ló rạng, gió Nam thoang thoảng đưa. Vệ Lạc ăn sáng xong, đi đến bến sông nhảy lên một chiếc thuyền con, thả mình nằm ngủ mặc cho thuyền trôi lững lờ.
Ánh nắng chói chang trên đầu, dòng sông êm đềm, Vệ Lạc nằm ngửa nhìn tầng tầng lớp lớp tán lá dày che khuất ánh mặt trời, buột ra một tiếng thở dài khe khẽ.
******
Ngày tháng trôi qua thật nhanh. Thoắt cái đã một tháng rưỡi.
Vệ Lạc bắt đầu có chút nghén, nhưng rất nhẹ. Nấu ăn thì không sao, nhưng mỗi khi ăn thịt lại thấy khó chịu buồn nôn.
Kiếm Cữu và Ân Duẫn lại sắp đi xa vài ngày. Mấy hôm nay Vệ Lạc chỉ thèm chua, một nỗi thèm không thể cưỡng lại. Nhưng thời này biết tìm đâu ra món dưa chua nàng thích?
Giữa trưa trời vẫn âm u, gió Nam thổi khiến người ta ngái ngủ. Vệ Lạc ra khỏi nhà đi về phía hầm đào - nơi nàng đặt làm mấy chum sành lớn để muối dưa. Loại chum này phải làm miệng xoắn ốc để đảm bảo kín hơi, nên Vệ Lạc phải đặt làm riêng.
Hầm đào nằm ở phía xa nhất của Việt thành. Vệ Lạc mặc y phục bình thường, đội mũ sa che kín mặt. Với công phu như nàng hiện tại, lúc nào cũng phải che giấu dung mạo thì thật là vô vị.
Vệ Lạc bước vào hầm đào, bụi tro mịt mù, nô lệ ra ra vào vào như mắc cửi. Vừa đi được vài bước, nàng đã hít phải bụi tro ho sặc sụa, tay che miệng, ngực rung lên từng cơn.
Cơn ho vừa dứt, bụng dạ nàng lại cồn cào. Vệ Lạc vội vã lùi ra, tìm một bóng cây cách cửa hầm cả trăm bước mà đứng.
Nàng cúi đầu che miệng, ho sặc sụa từng cơn, đến mức nước mắt trào ra. Dạ dày cồn cào, nàng muốn nôn nhưng không nôn được, xen lẫn những tiếng ho khan, cảm giác thật khó chịu.
Trong lúc ho khan, nàng cảm giác có gì đó không ổng, vội ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, nàng đã đối mặt với ba khuôn mặt lạnh băng như tượng! Nhìn kỹ lại, cách ba người họ trăm bước có năm sáu thanh niên đang đứng. Những người này đều mặc trường bào thêu hình mây và nữ thần, họ đều là người Sở.
Vệ Lạc đưa tay che miệng, nuốt xuống cơn buồn nôn đang dâng lên, cười nhạt với ba lão giả: "Người Sở vẫn chưa từ bỏ ý định giết ta."
Đó chỉ là một lời trần thuật. Lão giả đứng trước mặt nàng khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, mặt vuông chữ điền, hồng hào đường bệ. Hắn ta khoanh tay trước ngực, trầm giọng nói: "Phu nhân xem thường người Sở rồi. Người Sở chúng ta, không ai quên mối hận này."
Câu trả lời thật lịch sự. Vệ Lạc cười khẩy. Nàng thong thả rút Mộc Kiếm từ trong ngực ra. Khi thanh Mộc Kiếm ngắn ngủi trông như một cây chuỷ thủ bình thường xuất hiện, cả ba tông sư đều biến sắc.
Người trung niên nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí trang trọng nói: "Nghe đồn phu nhân dùng Mộc Kiếm hành thế, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Vệ Lạc mỉm cười. Lúc này, dạ dày nàng lại cồn cào. Nàng vội vàng đè nén cơn buồn nôn xuống, vẫn tươi cười nói: "Đừng dài dòng nữa, rút kiếm quyết đấu đi!"
Phun ra tám chữ, tay phải nàng giơ lên, Mộc Kiếm trong tay "vù" một tiếng phóng ra hàn quang dài nửa thước, lao thẳng về phía người trung niên!
Nàng chủ động tấn công!
Trong lúc vội vàng, người trung niên vẫn không quên nói một câu: "Dám không tuân lệnh?"
Lời còn chưa dứt, Vệ Lạc đã như một bóng ma lao đến! Hàn quang chớp động, cách tay hắn ta chưa đầy ba tấc!
Sắc mặt người trung niên biến đổi! Chữ "lệnh" cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn ta hét lớn một tiếng, chân bước sang ngang, tay phải vung lên nặng nề né tránh!
Vệ Lạc không truy kích.
Một kích không trúng, cả người và kiếm của nàng đều hóa thành một làn sương khói, lặng lẽ lướt qua người trung niên, tiến vào vòng vây của ba người!
Chỉ trong nháy mắt, nàng đã vượt qua người trung niên! Chỉ trong nháy mắt, nàng đã thoát khỏi vòng vây của ba người!
Nhưng đúng lúc này, hai tông sư còn lại đồng thời quát lên, một người cười lạnh: "Ngươi coi chúng ta không tồn tại sao?"
Tiếng quát vang lên, hai tông sư từ hai bên trái phải, trường kiếm trong tay mang theo tiếng rít chói tai, đồng thời chém về phía sau lưng và hông trái của Vệ Lạc!
Lúc này, người trung niên cũng đã hoàn hồn, cổ tay rung lên một đường kiếm hoa, mũi kiếm bắ n ra đâm thẳng vào mắt Vệ Lạc. Kiếm quang vừa đến, cường khí đã khiến mặt Vệ Lạc nhói đau!
Đến lúc này, ba người Sở không còn quan tâm đ ến phong độ và quy củ, chỉ muốn một kiếm gi ết chết Vệ Lạc rửa sạch quốc nhục!
Trong nháy mắt, ba thanh kiếm cùng lúc đánh tới! Trong nháy mắt, ba đạo hàn quang kèm theo cường khí mãnh liệt đồng thời đâm vào yếu huyệt của nàng!
Đây là ba vị tông sư, không chút lưu tình tung ra một kích toàn lực!
Vào khoảnh khắc này, mọi sự né tránh, mọi kỹ xảo đều trở nên vô dụng. Dưới sức mạnh và sự tấn công tuyệt đối, Vệ Lạc không thể tránh né!
Tình thế nguy cấp đến cực điểm.
Ngay lúc này, Vệ Lạc mở miệng, hét lên một tiếng chói tai.
Tiếng hét vang xa, kéo dài.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, trong thời khắc nguy hiểm tột cùng này, một lần nữa, Vệ Lạc cảm thấy thời gian chậm lại.
Giống như khi nàng trên chiến trường, đối mặt với mũi tên của thần tiễn thủ cấp tông sư nước Sở, thời gian vào khoảnh khắc này trở nên chậm vô cùng!
Thanh kiếm đâm vào mắt nàng chậm chạp và nặng nề, cánh tay của tông sư trung niên dùng sức quá mạnh, khiến cánh tay cách bảy tấc xuất hiện một sơ hở rõ ràng. Sơ hở đó, nàng có thể một chiêu phá giải.
Thanh kiếm chém về phía hông trái của nàng cũng chậm vô cùng. Vệ Lạc liếc mắt, cảm thấy chỉ cần bước sang phải một bước, vặn eo sang trái là có thể dễ dàng tránh được.
Thanh kiếm đâm vào ngực nàng càng chậm hơn nữa. Nàng thậm chí có cảm giác rằng mình có thể quay đầu lại, vung tay lên, chụp lấy thanh kiếm rơi xuống đất.
Giờ khắc này, sát chiêu của ba cao thủ cấp tông sư, trong mắt nàng, chậm chạp và đầy sơ hở!
Giờ khắc này, nàng có cảm giác có thể dễ dàng đánh bại tất cả!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vệ Lạc động!
Nàng bước chân sang trái, thân hình nghiêng sang phải, cả người như đang múa, xoay tròn nhẹ nhàng!
Đơn giản vậy thôi!
Ba thanh trường kiếm, ba sát chiêu đồng thời đánh ra, đồng thời đâm trúng. Nhưng trong nháy mắt, họ phát hiện mình đánh hụt! Chỉ trong nháy mắt, Tấn phu nhân - người mà họ cho là chắc chắn phải chết, đã biến mất một cách kỳ ảo!
Trong nháy mắt đó, thân thể nàng như sương khói nhẹ nhàng, từ khoảng cách gần như không tồn tại, ba lần lượn, hai lần xoay, lách trái lách phải thoát ra ngoài!
Ba vị tông sư đánh hụt, lực đã dùng hết, họ vội vàng thu kiếm điều chỉnh lại hơi thở, Vệ Lạc đã đứng cách họ năm bước.
Vệ Lạc nhìn ba vị tông sư mặt đỏ bừng vì dùng sức quá độ, cười lớn: "Đa tạ!"
Tiếng cười vang lên, nàng bay nhanh về phía sau.