Vệ Lạc lập tức hiểu ra, đây cũng chẳng phải chuyện xấu gì. Đoạn, ánh mắt nàng chuyển tới những hộp lễ vật, nhìn chăm chăm hồi lâu, hai mắt nàng lại cong thành một đường.
Kỳ thực Vệ Lạc không hề muốn hớn hở ra mặt như thế, chẳng qua vừa trông thấy những tài vật ấy, những tài vật chất đống thế này, nàng liền thấy vô cùng thoải mái, vui vẻ và thỏa mãn, thế là bất giác lại cười toe.
Bấy giờ, một hiền sĩ nước Yến cũng nâng một hộp gỗ nhanh chân bước đến. Hắn đi tới bên cạnh Vệ Lạc, hai tay dâng cả hộp gỗ lên, sau đó nói vài ba câu.
Sau khi liếc qua Vệ Lạc đang chớp chớp mắt, đầy mặt hiếu kỳ thì thực khách nước Tề nhận hộp gỗ lại nhìn chòng chọc người đưa tới, từ từ hỏi: "Cơ có đức gì, khiến công tử của quân coi trọng?"
Hiền sĩ nước Yến nghe vậy thì bật cười, hắn quay sang Vệ Lạc, hai tay chắp lại, cúi đầu cung kính trả lời: "Bỉ chủ có lời, nếu cơ không ở Tề được, ngài nguyện thu nạp."
Dứt lời, trong sự ngạc nhiên của Vệ Lạc, hắn lại thi lễ, xoay người rời đi.
Lần này thì Vệ Lạc đã hiểu, không chỉ là nàng, mà chúng thần cũng đều rõ ràng.
Hóa ra những công tử này tới tấp tặng lễ cho Vệ Lạc chính là ngỏ ý bọn họ vui lòng tiếp nhận nàng, thu dung nàng. Khó trách bọn họ sẽ thừa cơ Nghĩa Tín quân rời khỏi mới tặng lễ.
Vệ Lạc hết sức buồn bực, nụ cười trên mặt cũng tắt mất.
Nàng quay đầu im lặng liếc chúng hiền sĩ, thế nhưng chỉ trông thấy mọi người đều sắc mặt như thường, lại không lấy một ai phản đối.
Vốn là cũng chẳng thể phản đối, những mỹ nhân tuyệt sắc như Vệ Lạc từ tay nam nhân này lưu lạc tới tay nam nhân khác thực sự là một chuyện bình thường. Những công tử kia nhao nhao tặng lễ cho nàng, tỏ ý nếu nàng lâm vào khó khăn bọn họ sẽ đồng ý thu nhận giúp đỡ, hành động này, với người thời đó là rất đỗi bình thường.
Bất luận thế nào, những công tử này có thể phái hiền sĩ đến đây tặng lễ đã là một sự tôn trọng với Vệ Lạc. Sự tôn trọng ấy khiến chúng hiền sĩ cực kỳ thỏa mãn. Trong hiểu biết của họ, có vô cùng ít phụ nhân lấy được tôn trọng như thế. Song Vệ Lạc lại rất sầu não, khó chịu. Nàng rầu rĩ ngoảnh đầu đi, vừa trong tích tắc, liền đối diện với ánh mắt của công tử Kính Lăng.
Hắn đang chăm chú nhìn chòng chọc nàng, con ngươi phảng phất âm trầm. Đối diện ánh mắt như thế, Vệ Lạc có chút buồn cười, càng gay gắt hơn là phẫn nộ.
Nàng rũ rèm mi, hơi nghiêng đầu, hỏi với nhóm hiền sĩ phía sau: "Khi thiếp ở trong phủ công tử Kính Lăng thì từng được ngài coi trọng. Thiếp muốn đem những lễ vật nơi đây chuyển tặng cho ngài, được chứ?"
Chúng hiền sĩ ngẩn ra, Vệ Lạc đã thở dài một tiếng, lại tiếp: "Phụ nhân thiên hạ, nhiều như tơ liễu bọt bèo, thiếp lại chiếm được sự coi trọng của Nghĩa Tín quân, dùng hai thành mà đổi lấy! Tình nghĩa này thiếp dù chết không quên. Thiếp được Nghĩa Tín quân quý trọng như vậy, chư công tử vẫn tặng vàng lấy lòng, thiếp chẳng hề thích! Thiếp muốn lấy lễ của chúng công tử, đáp lại chủ cũ, lấy đó cảm tạ ân ái xưa kia, chấm dứt tình ý kẻ khác, được chăng?"
Lần này chúng hiền sĩ thật sự sững sờ.
Ý Vệ Lạc là nói, Nghĩa Tín quân dùng hai thành đổi lấy nàng, tình nghĩa này vô cùng quý giá. Mà những công tử này cho rằng nàng chung quy cũng sẽ có ngày bị vất bỏ, cách nghĩ đó khiến nàng cực kỳ không vui. Vì thế nàng muốn dùng những lễ vật các công tử tặng, đáp lại chủ cũ ngay trên yến hội này. Hành động đó đối với Vệ Lạc mà nói, chỉ một ý nghĩa duy nhất mà thôi, và chính là để biểu thị cho nam nhân nàng đã từng hầu hạ kia, cùng với những nam nhân đương tơ tưởng giống nhau.
Từ đây, chủ nhân của nàng, phu quân của nàng, chỉ có một mình Nghĩa Tín quân! Đương nhiên, trong mắt chúng nhân, nàng làm như vậy cũng là bày tỏ lòng cảm kích với chủ cũ của nàng – công tử Kính Lăng.
Mãi nửa ngày sau, Quản thúc mới cảm khái mà rằng: "Cơ dẫu là phụ nhân, cũng xứng một chữ trung. Tốt!"
"Tốt lắm! Lễ tặng chủ cũ, vừa không vong mất ân nghĩa, cũng tuyệt tín phụng người đến, hiện rõ trung với tân quân, tốt."
"Hành động này được lắm!"
...
Giữa một tràng ca ngợi và cảm khái, Vệ Lạc khẽ mỉm cười.
Đoạn, thực khách tên Hách thay nàng nhận lễ vật kia đứng dậy.
Chỉ thấy hắn vung tay, lập tức, từ phía sau đi tới bốn kiếm khách.
Sau khi ra hiệu bốn kiếm khách ôm toàn bộ bảy hộp gỗ lên, Hách mang theo bốn người nhanh chân tiến về phía công tử Kính Lăng.
Đoàn ca cơ phía trước vẫn đang lả lơi đưa tình (nguyên văn: tao thủ lộng tư( 搔首弄姿)) trong bóng tối.
Trên bãi cỏ cũng thỉnh thoảng vang lên một tràng xì xào và bàn luận, thế nhưng chỗ tiệc của Vệ Lạc vốn chính là tiêu điểm chú ý của đám đông. Cho nên cử động của năm người Hách vẫn khiến chúng quý nhân liên tiếp chú mục.
Đặc biệt khiến đám đông hiếu kỳ chính là, bốn kiếm khách phía sau Hách không dưng lại ôm nhiều hộp gỗ đến vậy.
Nơi đây đều là quý nhân, những hộp này mặc dù làm từ gỗ, song bảy cái lại đều chế tác bằng trầm hương. Gỗ trầm hương trân quý cực kỳ, ngoại trừ vương tôn công tử các nước, thậm chí quyền quý bình thường cũng ít có.
Trọng điểm hơn chính là, bảy hộp này, chúng nhân chỉ liếc một cái liền nhận ra, chúng chia ra đại diện cho bảy quốc gia! Bởi vậy bắt đầu chỉ là có người kinh ngạc quan sát năm người đang nhanh chân tiến về phía trước, đến sau đó đã là chúng nhân liên tiếp chú mục, xì xào bàn tán.
Sau cùng ngay cả nhóm quý nữ ngồi hàng sau cũng đều kề đầu sát tai, ánh mắt dõi theo bước chân của năm người Hách.
Hách dẫn theo bốn kiếm khách, nghênh ngang bước tới trước mặt công tử Kính Lăng.
Công tử Kính Lăng đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, hắn cảm thấy bầu không khí trước người trở nên bất thường.
Bấy giờ, hắn bị ai đó đụng nhẹ vào vai một cái.
Hắn chậm rãi mở mắt ra.
Hai con ngươi thẳm như màn đêm kinh ngạc bắt gặp Hách, bắt gặp hộp gỗ trong tay bốn kiếm khách.
Hắn thoáng liếc qua hộp gỗ liền nhíu chặt mày.
Trong sự hiếu kỳ, chú ý của chúng nhân, Hách vái chảo thật sâu với công tử Kính Lăng, cao giọng rằng:
"Trọng lễ nơi đây, đều là công tử các nước dâng tặng cơ."
Lời vừa ra, một tràng náo động nhỏ liền dậy khắp bãi cỏ. Chúng công tử tặng lễ vật sắc mặt đều có phần không vui. Mà công tử Kính Lăng, cũng không rõ nghĩ tới điều gì, gương mặt tuấn tú lại càng trầm xuống.
Hách đang cúi đầu hành lễ thì bắt gặp khí sắc công tử Kính Lăng bất thường. Hắn vái chào thật cung kính, cao giọng nói: "Cơ vì cảm tạ ân nghĩa ngày xưa của công tử, nguyện tặng hết chư lễ cho công tử."
"Cơ vì cảm tạ ân nghĩa ngày xưa của công tử, nguyện tặng hết chư lễ cho công tử."
...
Âm giọng lanh lảnh truyền đi!
Khắc này, ngay cả điệu múa của những ca cơ cũng đã không còn đáng bắt mắt.
Chúng nhân nhìn Vệ Lạc, lại nhìn sang những lễ vật niêm phong trong hộp gỗ, ai nấy lại bắt đầu rù rì bàn tán.
Khắc này, khi hiền sĩ các nước nhìn về Vệ Lạc đều đã hòa nhã thêm hai phần. Một phụ nhân biết cảm tạ ân nghĩa chủ cũ, biết tận trung với chủ mới, bất kể ở thời đại nào cũng đáng tôn trọng.
Khắc này, ngay cả các hiền sĩ vì yến tiệc tối qua Vệ Lạc chưa từng rơi lệ đã vui vẻ sà vào lòng Nghĩa Tín quân nên từ đầu đến cuối đều có chút bất mãn, cũng thay đổi cái nhìn với nàng.
Công tử Kính Lăng phút chốc cứng đờ!
Hắn thật sự đã cứng cả người rồi!
Những tràng tán tụng của đám đông xung quanh, nụ cười của hiền sĩ trước mặt, cùng với hộp gỗ trên đất, đều lạnh lùng, mỉa mai đâm vào mắt hắn, khiến hắn phẫn nộ đến cùng cực! Hắn tất nhiên rõ tiểu nhi giảo hoạt kia đang suy nghĩ điều gì, nàng đang nói cho chính mình, rằng nàng chẳng chút nào nhớ nhung mình thêm nữa! Tiếng "phu quân" khi đó nàng sung sướng kêu ra, hết thảy ôn nhu si mộ lúc nàng cùng mình ân ái, đối với nàng, đều là mây khói thoảng qua.
Bởi vì, nàng muốn trung với tân phu của nàng!
Nàng muốn hết lòng với tân phu của nàng!
Hốt nhiên, công tử Kính Lăng chợt thấy ngực mình bị một tiểu đao khoét mạnh hai cái, khiến hắn âm ỉ đau đến khó hiểu, sầu hận đến khôn dằn! Khắc ấy, hắn muốn tuốt lấy một thanh kiếm, một chém giết ngay hiền sĩ đang cười hết sức ghê tởm trước mặt này, chém nát bảy hộp gỗ bày trên đất kia.
Song, là gì hắn cũng chẳng thể.
Hắn khép chặt mắt, lúc mở ra lần nữa thì đã là gương mặt tuấn tú tươi cười, gật đầu về phía Hách, nhàn nhạt nhả ra một chữ, "Tốt."