Ánh tịch dương cuối cùng bắt đầu chìm về phía chân trời, sắc hồng một góc trời bắt đầu nhạt dần, nhạt dần, chỉ để lại từng vệt đỏ.
Giọng công tử Kính Lăng vừa buông, vô số ánh đuốc đồng thời sáng lên. Trong ánh đuốc hừng hực cháy, một đội cung nhạc thổi sênh, chơi vu, gõ trống, thổi tiêu, uốn lượn mà đến.
Trong chốc lát, chúng công tử đều ngồi xuống trên cỏ, sau đó hàng trăm ánh lửa chiếu sáng, mấy chục vũ cơ đồng thời lả lướt đi tới.
Nhóm vũ cơ mặc bào phục và váy giống nhau, trong suốt, trên mắt cá chân đeo chuông đồng, theo vòng eo đong đưa của các nàng, tiếng chuông khoan thai vang lên, nhịp rõ ràng mà nhẹ nhàng.
Ở hai bên nhóm vũ cơ, là hai hàng thị tỳ đang sắp tháp, giơ kỷ, nâng thực hạp, những thị tỳ này có tới hơn trăm người, bước đi lả lướt như hồ điệp.
Không ngờ lại là trận thế lớn như vậy!
Chúng công tử hai mặt nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn công tử Kính Lăng.
Trong sự ngạc nhiên của bọn họ, công tử Kính Lăng lười biếng đứng lên, hắn không mang quan, chỉ dùng ngọc vấn tóc, hắn vừa đứng lên, tóc đen như mây xoã xuống bờ vai rộng của hắn, tóc đen óng, áo bào đen, ngũ quan tựa góc núi mang theo nụ cười biếng nhác.
Tất cả những thứ này, càng có vẻ cực kỳ hoa lệ. Đúng vậy, là hoa lệ, một loại hoa lệ phú quý trời sinh mà diễn sinh (từ cái đơn giản đến cái phức tạp)
Công tử Kính Lăng cầm trong tay chén tứ phương màu xanh, trên mặt cười nhạt, mắt hắn nhìn chúng công tử, cười vang nói: "Hoa thần mỹ cảnh, hiếm thấy có khách phương xa đến dự yến. Kính Lăng bất tài, đặc biệt chuẩn bị tửu yến ca cơ tấu nhạc." Hắn nói tới đây, hơi dừng một chút, ngữ khí tăng thêm một phần, "Đương nhiên, rượu và mỹ nhân há có thể hiện rõ phong thái của chúng ta? Thái tử Diễn chính là người được Tần hầu coi trọng nhất, Tứ huynh, Ngũ huynh ta cũng có tài năng bất phàm. Bởi vậy, ta bày bố tháp kỷ nơi rộng rãi này, xin mời các hiền sĩ thực khách đi theo các vị công tử an vị. Hôm nay, chúng sĩ tài trí nước Tấn ta, cùng chúng sĩ tài trí nước Tần, cũng có thể so tài cao thấp."
Hắn cười sang sảng, chậm rãi mà nói, chúng công tử còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện sau lưng mình ngồi đầy hiền sĩ thực khách, chỉ chốc lát, tiệc rượu đàm luận nho nhỏ vừa rồi đã trở thành nơi người người biện luận sôi nổi.
Biện luận, là thói quen của người thời này, từ quý công tử, cho tới tiện dân, người người đều biết. Trời đất này diễn sinh, đại đạo có một, song, tiểu đạo thì sao? Mỗi người đều có quá nhiều nghi vấn cần giải đáp. Bọn họ giống như trẻ sơ sinh, đối với trời đất, đối với quốc gia, đối với bản thân, đối với các loại bệnh tật lớn nhỏ, tập tục, thậm chí ẩm thực, đều tràn ngập hiếu kỳ và tìm tòi. Bọn họ cần dùng tranh luận để xác lập xem nhận thức của mình là đúng hay không.
Bởi vậy, đối với biện luận, mấy vị người Tần không một chút xa lạ, nhưng công tử Kính Lăng không hề nói lời nào đã tự mình tiến hành, này cũng quá là không coi ai ra gì!
Công tử nước Tần Doanh Diễn híp mắt hạnh, tỉ mỉ đánh giá công tử Kính Lăng, một sự bất an mơ hồ bắt đầu hiện lên.
Quý công tử như vậy đi xa, bên cạnh sẽ không thiếu thực khách hiền sĩ, mỗi khi gặp yến hội cũng sẽ tuỳ tùng. Bởi vậy mặc dù công tử Kính Lăng bất ngờ nói ra, nhưng các thực khách kia đã sớm thu xếp ở nơi khác, chỉ cần gọi liền đến.
Nằm ngoài bất ngờ của Vệ Lạc chính là, mãi cho đến khi sáu vị sứ giả Tần cùng các thực khách hiền sĩ kiếm sư của hai vị công tử đều đến đông đủ, thì thực khách thuộc hạ của công tử Kính Lăng mới chậm rãi nhập tiệc.
Thực khách ngồi sau lưng công tử Kính Lăng chỉ có ba người! Hơn nữa, không một ai được người đời biết danh hiền cả.
Mọi người nhìn phía sau công tử Kính Lăng, nhìn ba người thực khách, bọn họ phát hiện công tử Kính Lăng không còn tháp kỷ trống, cũng chính là phía hắn sẽ không có thêm hiền sĩ nào nhập tiệc, thì sắc mặc đều có chút không vui - công tử Kính Lăng này thực không coi ai ra gì! Hắn bỗng nhiên khai tiệc biện luận, rồi lại chỉ cần ba kẻ vô danh tham dự! Này, này thực sự khinh người quá đáng!
Công tử Kính Lăng vẫn một bộ biếng nhác như cũ, khóe môi khẽ nhếch mang theo ý cười, nụ cười rất nhạt, nửa thật nửa giả.
Hắn chờ mọi người ngồi vào tháp kỷ xong, tay phải giơ cao, rất tùy ý vẫy vẫy. Theo động tác hắn vừa làm, thậm chí không cần mở miệng, đám ca cơ, thị tỳ, nhạc cơ đang qua lại không ngớt đồng thời dừng lại, không một tiếng động nào phát ra.
Sự yên lặng đột ngột này, làm các thực khách hiền sĩ ngồi sau sáu người nước Tần phát ra tiếng động đặc biệt chói tai, đặc biệt không có qui tắc, lộ rõ chủ nhân họ không hề đủ ước thúc và uy nghiêm.
Công tử Kính Lăng cười cười, âm giọng từ tính trầm trầm vang vọng, "Các vị, yến nghị lần này, chính là phá một đề mục."
Hắn lại còn nói là có đề mục muốn mọi người thảo luận, mà không phải người mỗi bên tự do tranh luận tùy ý.
Nhất thời, đám hiền sĩ thực khách cũng ngừng nói, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía công tử Kính Lăng. Bát công tử nước Tấn Kính Lăng này làm việc quá mức ức hiếp người rồi, nhất định phải ép kiêu ngạo của hắn xuống mới thỏa! Vì lẽ đó họ lắng nghe rất chăm chú, chuẩn bị thông qua tranh luận phát ti3t cơn giận.
Giọng nói trầm thấp của công tử Kính Lăng tiếp tục vang lên, "Nghị luận này có đề như sau: Là một nước Trung Nguyên, nằm liền với một nước di Địch (1) nào đó." Hắn mới nói tới đây, mọi người đều biến sắc. Lời công tử Kính Lăng quá rõ ràng, quá không khách khí. Nước nằm ở Trung Nguyên kia tất nhiên là chỉ nước Tấn của hắn, mà quốc gia di Địch tất nhiên là chỉ Tần. Tần và Tây Địch liền nhau, mấy trăm năm qua lại, bị nhiễm nhiều tập tính của người di Địch, thường bị các nước Trung Nguyên chính thống khinh rẻ. Mà câu nói này của công tử Kính Lăng, lại châm biếm không hề che đậy.
Công tử Kính Lăng vẫn cười nhạt như trước, đôi mắt đen tựa màn đêm không lường được, hắn tiếp tục nói: "Nước di Địch thấy một công tử của nước Trung Nguyên thế lực lớn, sợ không thể khống chế. Muốn dùng hôn nhân chia rẽ huynh đệ, cha con."
Lần này, toàn trường lặng ngắt như tờ. Đám người Tần hai mặt nhìn nhau, các kiếm khách nước Tần đứng phía sau thậm chí tay đã cầm chuôi kiếm, bắp thịt gồng lên.
Công tử Kính Lăng nâng châm uống một ngụm, lại thoáng giơ tửu châm lên, cao giọng với mọi người hai bên hỏi: "Xin hỏi, nước di Địch này, công tử đó nên đối đãi thế nào?"
Thị uy! Đây chính là thị uy thẳng thừng!
Mỗi người Tần đều biến sắc, vô số cặp mắt nhìn về phía Thái tử nước Tần Doanh Diễn, chờ chỉ thị của hắn.
Mặt hai vị công tử nước Tấn cũng biến sắc, trên thực tế, lần này họ cũng bị sứ giả Tần tận lực lôi kéo, là một trong những người được chủ trương lựa chọn chuẩn bị đối phó với công tử Kính Lăng.
Khuôn mặt tròn tròn của Doanh Diễn luôn mang ba phần ý cười cũng trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Kính Lăng, tâm tư xoay chuyển.
Chính như lời công tử Kính Lăng nói, lần này hắn đường đường là Thái tử Tần đến Tấn, thực không có ý tốt. Tần Tấn liền nhau, Tấn lại thuộc Trung Nguyên, chiếm ưu thế trời cho. Tấn hầu trước đây ham mê mỹ tửu lỗ tai lại mềm (2), nước Tần đúng là không quá lo lắng vị láng giềng này. Song mấy năm qua, mắt thấy công tử Kính Lăng lớn lên, mắt thấy hắn tài lược kiệt xuất, chúng sĩ mang giáp đạt mười vạn!
Có láng giềng mạnh như vậy không phải chuyện tốt, người Tần nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện biện pháp tốt nhất chính là chia rẽ nội bộ người Tấn, khiến họ tự mình suy yếu. May mắn chính là công tử Kính Lăng này quá mức mạnh mẽ, khiến Tấn hầu cùng các công tử nước Tấn hết sức kiêng kỵ. Cho nên bọn họ mang theo thiên kim và xử nữ tuyệt sắc, còn thêm hai em gái Thái tử Doanh Diễn tự mình dẫn đến, muốn gả đại muội cho Tấn hầu, tiểu muội cho Thái tử nước Tấn, thương lượng kế sách cùng nhau đối phó công tử Kính Lăng.
Doanh Diễn cho rằng, mình làm việc vô cùng cẩn mật, hẳn sẽ không khiến công tử Kính Lăng cảnh giác. Mà cho dù hắn có phát giác, cũng không nhanh như thế. Mình mới đến nước Tấn bao lâu? Công tử Kính Lăng này đã phát hiện, hắn không chỉ phát hiện, còn biết tận tường, hơn nữa, hắn phản ứng quá trực tiếp, không hề che giấu chút nào, cũng không hề bận tâm chút nào!
Đột nhiên, Doanh Diễn rõ ràng, tại sao tối qua công tử Kính Lăng giết công chúa Hòa Khương, thì ra sau khi hắn biết được việc này, chuẩn bị cùng cha hắn công khai đối đầu rồi! Hành động giết Hòa Khương, chính là thị uy!
Lúc này, công tử Kính Lăng quay đầu, cười mà như không nhìn chằm chằm Doanh Diễn, hắn lắc lắc tửu châm trong tay về phía Doanh Diễn, mày trái hơi nhíu, cười vô cùng tao nhã ôn hòa, "Thái tử Diễn nghĩ sao?"
Trong chốc lát Doanh Diễn đã lấy lại nụ cười, hắn ngẩng đầu đối diện công tử Kính Lăng, cười nói: "Vua Thuấn xưa kia là người nào? Toạ ủng thiên hạ, đệ ngoan mẫu độc, cũng vui vẻ lấy đức ban ân. Diễn bất tài, chẳng hiểu công tử có ý gì."
Câu trả lời của Doanh Diễn, hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nhưng người có mặt đều hiểu, Thái tử Diễn nước Tần là đang nói với công tử Kính Lăng, như vua Thuấn là một thánh quân, cho dù đối mặt với em trai cố chấp, mẹ kế ác độc, cũng chỉ có thể lấy đức cảm hóa bọn họ. Kính Lăng ngươi dù tay nắm hùng binh, dù biết ta cùng cha anh ngươi liên hợp đối phó ngươi. Ngươi có thể làm gì? Ngươi lẽ nào dám bất hiếu, thất đức?
Giọng Doanh Diễn vừa ra, công tử Kính Lăng đột nhiên ngửa đầu cao giọng cười dài.
Tiếng cười của hắn vô cùng vang dội, từ giữa tầng không của hòn đảo vang xa, tiếng cười của hắn cũng vô cùng càn quấy, vô cùng ngông cuồng tự đại.
Tiếng cười lớn vừa vang lên, liền im bặt. Công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Doanh Diễn, từ từ cầm bình, rót rượu cho mình, trong âm thanh rượu vàng đục cuồn cuộn rót vào châm, hắn lạnh nhạt nói: "Vua Thuấn? Vua Thuấn thì có liên can gì? Ta thấy nước Tần màu mỡ rộng lớn, rất là vừa ý."
Tiếng hắn rất nhạt, rất ôn hòa, nhưng hắn vừa nói tới đây, đám người Tần liền đồng loạt thay đổi sắc mặt. Công tử nước Tần Doanh Diễn cũng bật dậy, hai tay vịn kỷ, căm tức nhìn công tử Kính Lăng quát: "Ngươi dám?"
Giọng Doanh Diễn có chút gấp gáp, có chút loạn, việc tới Tấn lần này rất trọng yếu, hắn tự cho là làm việc cẩn mật kín như bưng, cũng cho rằng công tử Kính Lăng mới mang quan (3) không lâu, tuổi còn nhỏ, có thể ức hiếp. Hắn cùng với hiền sĩ thực khách của mình, đại thần của phụ hầu, chưa bao giờ nghĩ sẽ dẫn tới công tử Kính Lăng trực tiếp tuyên chiến!
Hắn ta lại trực tiếp tuyên chiến!
Hắn ta không hề định thông báo với Tấn hầu, càng không quan tâm tìm cách giải thích với chư thần nước Tấn, chỉ dựa vào một ý nghĩ đã trực tiếp tuyên chiến!
Chẳng lẽ, toàn bộ nước Tấn, không một ai ràng buộc được hắn? Con người không thể ràng buộc hắn, ngôn luận đạo đức cũng không thể ràng buộc hắn sao?
Người này thật lớn gan!
Doanh Diễn sau khi giận dữ, đột nhiên, một suy nghĩ đáng sợ kéo tới! Công tử Kính Lăng thật sự không để Tấn hầu vào mắt, không để các huynh đệ của hắn vào mắt! Hắn hoàn toàn muốn làm gì thì làm!
Nếu như thực sự đại chiến nổi lên, chính bản thân là Thái tử nước Tần một khi rơi vào tay hắn, chẳng phải sẽ thành con tin? Cuộc chiến Tần Tấn vì thế mà nổ ra, phụ hầu chẳng phải sẽ cho rằng ta làm việc vô năng?
Mọi loại bất an, lo lắng, toàn bộ tuôn ra trong lòng hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, mặt Doanh Diễn đã trắng như tờ giấy, bàn tay vịn trên kỷ cũng bắt đầu run rẩy.
Bât tri bất giác, các kiếm khách nước Tần dồn dập tới gần phía Thái tử bọn họ, vây quanh hai bên người hắn, bảo vệ hắn. Đám kiếm khách tay vịn chuôi kiếm, đảo mắt nhìn quanh, bày ra tư thế một lời không hợp liền rút kiếm xuất kích.
Nhóm ca vũ cơ còn chưa bắt đầu, trên yến hội đã giương cung bạt kiếm!
Tất cả những thứ này, công tử Kính Lăng giống như không thấy, hắn vẫn tao nhã cười như cũ. Tay thon dài trắng nõn vỗ lên chén xanh trên kỷ, mắt hắn cũng không nhấc, tỏ vẻ buồn cười nói: "Sao Thái tử không đứng thẳng? Chẳng lẽ tối qua Mi cơ quá nhiệt tình, khiến chân cũng run?"
Không ai nghe được lời chế nhạo, hết thảy người Tần còn đang căng thẳng theo dõi hắn.
Công tử Kính Lăng cầm châm khẽ nhấp một chút, nhận lấy khăn tay thị tỳ đưa đến nhẹ nhàng lau khóe miệng, sau đó, hắn đặt tửu châm xuống, không ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Chỉ là đùa vui thôi, Thái tử quá lo lắng rồi. Tần Tấn liền nhau, có thể quan hệ tốt đẹp lâu dài thì thật là phúc của hai nước. Kính Lăng vui mừng thay cho phụ hầu và Thái tử.
Trong miệng hắn nói vui mừng, vẻ mặt lại chẳng nhìn ra được chút vui mừng nào.
Tuy vậy, Doanh Diễn đã thở phào nhẹ nhõm, hắn ta sợ nhất chính là trở thành con tin của công tử Kính Lăng, hiện tại hắn nói như vậy, chính là đã bỏ qua việc này.
Doanh Diễn vịn kỷ, từ từ ngồi xuống, tâm tư hắn lúc này lên xuống: chỉ cần vừa ra khỏi phủ Kính Lăng, ta sẽ lập tức về nước, lấy tốc độ nhanh nhất về nước! Còn việc thương lượng cùng Tấn hầu và Thái tử Tấn, mới vừa bắt đầu, vẫn chưa kết luận được! Không cần suy nghĩ thêm - đương sự công tử Kính Lăng đều đã biết, còn thương lượng gì được nữa?
Còn hai đứa em gái, đã mang đến thì trước hết cứ để tạm ở nước Tấn đi, chuyện cưới hỏi ngày khác lại bàn.
Doanh Diễn lần nữa ngồi xuống, phất tay lệnh đám kiếm khách lui ra.
Yến hội đến đây người người đều đã hồn vía lên mây. Công tử Kính Lăng cũng không thèm để ý, hắn ngồi trên vị trí chủ tọa, ưu nhã uống rượu, phất tay lệnh vũ nhạc bắt đầu.
Đám vũ cơ chết lặng mà khiêu vũ, tiếng nhạc tuy vang vọng, nhưng yến tiệc không hề truyền ra tiếng cười và tiếng người nói, yên tĩnh quỷ dị.
Cũng không biết công tử Kính Lăng nghĩ thế nào, hắn lại kéo dài yến hội chẳng ai ăn uống vui vẻ này tới tận khuya. Khi hắn rốt cuộc phất tay tuyên bố yến hội kết thúc, áo bào đám người Tần đã ướt mồ hôi rồi khô, khô rồi lại ướt.
Mà lúc họ rời đi, bước chân lại càng vội vã, hoảng sợ cuống cuồng, sao còn khí độ thong dong như khi mới đến?
(1) Địch: Dân tộc Địch (dân tộc thời cổ ở phía Bắc Trung Quốc)
(2) lỗ tai mềm: ý nói dễ nghe theo lời người khác
(3) mang quan: nghi thức trưởng thành của nam giới (20 tuổi).