Mục lục
Việt Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Tấn hầu đỏ bừng nhìn tình cảnh này, cuối cùng ông ta không nhịn được nữa, đang lúc quần chúng ầm ĩ, ông ta vụt đứng dậy, miễn cưỡng bỏ lại một câu: "Cô (1) mệt rồi!" Dứt lời, ông ta xoay người liền đi, trong vòng vây của một đội cung nữ rời khỏi đại điện.

Từ đầu đến cuối, ông ta cũng không nhìn công tử Kính Lăng lấy một lần, công tử Kính Lăng mắt vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt hào hùng hô to hiệu lệnh, trái lại, chúng nhân nước Tấn đang không ngừng kích động dường như không hề hay biết Tấn hầu đã nổi giận rời tiệc.

Tiếng hò hét của mọi người càng ngày càng nhỏ, dần dần đại điện yên tĩnh trở lại.

Lúc mọi người nhìn về phía tháp trống của Tấn hầu, thì có chút không dễ chịu. Bấy giờ giọng nói điềm tĩnh của công tử Kính Lăng vang lên trong đại điện: "Phụ hầu không khỏe, đã cáo lui trước. Chư vị cứ tự nhiên."

Hắn nói tới đây, đưa tay bưng chén tứ phương màu xanh, nhìn về phía các quý nhân đối diện vang dội nói: "Trượng phu nếu chẳng có huyết dũng, thì có khác chi phụ nhân đâu? Kính Lăng một chén này kính lòng dũng cảm của chư vị! Mời uống!"

Dứt lời, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Chúng quý nhân đồng thời ngửa đầu, tay áo phải hơi che, uống một hơi cạn sạch.

Công tử Kính Lăng đặt chén xanh lên kỷ ở một bên, đợi các cung nữ rót đầy rượu xong, hắn lại cầm lấy, lần thứ hai quay về mọi người nâng chén nói: "Tấn ta lấy được sáu tòa thành trì của Tần, như vậy, ngày khác Kính Lăng ta tế tự tổ miếu, cũng có thể đứng thẳng rồi! Uống!"

Hắn vừa dứt lời, mọi người đồng thời hô: "Công tử dương cao uy danh!" Lại uống tiếp chén thứ hai.

Vệ Lạc ngồi phía sau, lẳng lặng nhìn tình cảnh này, nàng phát hiện, toàn bộ người Tấn trong cung điện, đối với đại sự vừa trục xuất sứ giả nước Sở đều không ai phản đối. Rất hiển nhiên, mọi người đều biết việc lần này thật là Sở vương đuối lý, ông ta tuyệt đối không dám lấy đây làm cớ khiêu khích hoặc dị nghị nước Tấn, cho dù ông ta có nắm giữ một nửa thiên hạ đi chăng nữa.

Vệ Lạc lại nhìn Kính Lăng phía trên đài, khi nãy trong đầu nàng trống rỗng, mãi đến giờ mới suy nghĩ được một chút. Rốt cuộc lần này nàng coi như cũng hiểu rõ hận thù giữa nàng và hắn.

Nàng cắn cắn môi, thầm nghĩ: Hắn biết mình dịch dung, khá cảm thấy hứng thú với mình. Bây giờ chỉ hy vọng trong thời gian ba năm này, tướng mạo mình thay đổi lớn, không bị hắn và người bên cạnh hắn nhận ra.

Nữ đại thập bát biến (2), nàng từ một bé gái mười bốn tuổi đến nay được mười bảy tuổi, khuôn mặt nên có biến hoá rất lớn. Nếu chỉ là người vội vã gặp qua một lần trước đây, tất nhiên sẽ không nhận ra. Huống hồ phong cách hành sự của bản thân hoàn toàn khác với người trước đây.

Mối lo ngại lớn nhất chỉ là, nếu tướng mạo mình có nét giống với người nào đó trong Việt cung, bất kể là Việt hầu, hay mẹ ruột, chỉ cần quá mức tương tự, thì sẽ có người hoài nghi.

Lúc này, một thực khách trong phủ Kính Lăng ngồi phía trước Vệ Lạc thấp giọng nói: "Bây giờ công tử đã được hết lòng người rồi!"

Người còn lại cũng cười nói: "Đúng vậy, quân hầu không làm gì được công tử."

Một thanh niên mặt trắng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi cười nói: "Đáng tiếc cho công chúa nước Việt kia. Việt nữ xinh đẹp thiên hạ vô song. Công chúa nước Việt xuất giá lần này có lẽ khác với lần trước, lần này cho dù là Việt hầu hay Sở vương, đều không có tâm bỡn cợt sỉ nhục, trong của hồi môn của công chúa nước Việt lần này, chắc chắn có nữ nhi của các công khanh quốc nội. Ái chà chà, thật không biết trong đó có bao nhiêu giai nhân tuyệt thế, ngẫm lại thật tiếc thay cho công tử."

Nam nhân vừa nhắc tới vấn đề này, bất kể thời đại nào đều rất có tinh thần, nhất thời, tiếng cười xuýt xoa không dứt bên tai.

Vệ Lạc nghe đến đây lại rõ thêm một chút. Lần trước nàng xuất giá, tuy rằng tỉnh lại rất trễ, mọi người chết gần hết. Nhưng vẫn nhận ra được có cực ít tùy tùng, lại không có chiến xa nô lệ đi theo, càng chẳng có của hồi môn nữ nhi. Đừng nói là nữ nhi của các công khanh, thậm chí ngay cả thị tỳ cũng không có! Thì ra đội ngũ của nữ nhi xuất giá cần phải có hơn vạn người, còn nàng chỉ có mấy trăm. Nếu thật vậy, thì thật có chút quá đáng.

Nàng vừa nghĩ đến hai chữ "quá đáng", chẳng hiểu sao sâu thẳm nội tâm dâng lên một nỗi uất ức và đau đớn nồng đậm. Cảm giác này bỗng nhiên xuất hiện, vô cùng mãnh liệt, nháy mắt làm cho mắt mũi Vệ Lạc chua xót, lòng đau đớn, suýt chút nữa rơi lệ.

Đây, lại do ý thức cơ thể này dấy lên.

Vệ Lạc khép hờ hai mắt, dựa theo phương pháp hô hấp lẳng lặng hít thở một hồi, rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh.

Nàng hiện tại đã rõ, ngay cả cơ thể này cũng cảm thấy khuất nhục như vậy, huống hồ là công tử Kính Lăng?

Tấn hầu đã lui, mọi người đều quay sang nịnh hót công tử Kính Lăng, rốt cuộc, chúng công tử cũng không thể ngồi lại được nữa, từng người xin cáo lui. Công tử Kính Lăng cũng chẳng gọi lại, bọn họ muốn rời đi liền mặc bọn họ.

Lúc này, công tử Kính Lăng cũng không còn ngồi phía trước, hắn thản nhiên rời tháp, hòa vào đám người, vừa đàm luận với họ, vừa uống rượu. Lúc này sanh nhạc đã lên, chuông nhạc du dương, nhóm vũ cơ đã bắt đầu lả lướt múa.

Công tử Kính Lăng cùng chúng quý nhân từng người uống rượu vui cười, từ từ đi tới dãy thứ tám, đi tới đội ngũ thực khách kiếm sư trong phủ của hắn.

Vừa thấy hắn đi tới, Vệ Lạc vội vã cúi đầu hơi rụt lại về sau.

Ở dãy thứ bảy tìm được một tháp trống, công tử Kính Lăng ung dung ngồi xuống, lại cùng một quý nhân uống rượu.

Lúc này, Thập Tam công chúa cũng uốn éo từ trong nhóm quý nữ bước ra, tới gần Kính Lăng.

Sau đó, bên người Thập Tam công chúa, một quan viên thanh niên mặt trắng hơi dài, ngũ quan đoan chính duổi theo, phía sau thanh niên, lại có hai kiếm khách nữa nối gót.

Mắt Vệ Lạc vừa nhấc liền trợn to, suýt chút nữa hút một hơi!

Trong hai kiếm khách kia, đứng bên phải, vóc người cao lớn, da đen mặt gầy, hai mắt phát sáng quắc như sói, chẳng phải Thành Hề sao?

Thành Hề! Không nghĩ tới sau hai năm rưỡi còn có thể nhìn thấy hắn ta!

Đúng rồi, thanh niên cùng Thập Tam công chúa có vẻ thân mật kia, hẳn là trượng phu Văn Thích của nàng ta. Không nghĩ tới Thành Hề lại trở thành môn khách của Thập Tam công chúa.

Vệ Lạc nhìn chằm chằm Thành Hề ngẫm nghĩ, tuy nàng chỉ liếc mắt một cái cũng lập tức làm cho Thành Hề chú ý. Chỉ thấy hắn xoay đầu, hai mắt sáng quắc dán dính lên nàng. Vệ Lạc lập tức nhớ lại người này thích mình, vội vã cúi đầu, tránh nhìn trực diện với hắn, một lần nữa cúi đầu cụp mắt.

Thập Tam công chúa đi tới bên cạnh công tử Kính Lăng, nàng ta ngồi quỳ chân xuống, mặc kệ mọi người đang nhìn, trực tiếp đưa tay quàng vào cánh tay hắn, cười hì hì: "Bát huynh thật là uy vũ!"

Nàng kề rất gần công tử Kính Lăng, bộ ng ực đầy đặn ma sát cánh tay của hắn, hơi thở phun ra cũng liên tục phả vào hắn. Có điều hành động này của Thập Tam công chúa đối với người đương thời xem ra rất bình thường, ngay cả Văn Thích trượng phu nàng cũng chẳng phát hiện chỗ nào không đúng.

Công tử Kính Lăng cười cười, lơ đãng rút cánh tay trái đang bị nàng ta ôm sát ra, hắn lần thứ hai quay sang mọi người giơ chén rượu lên, cười nói: "Uống tiếp!"

Thập Tam công chúa bị hắn làm ngơ trước mặt mọi người, hơi khó chịu. Có điều đảo mắt nàng ta liền quên ngay, cười hì hì nói: "Bát huynh thật vô tình, Việt công chúa kia ắt là một tuyệt đại giai nhân, bỏ thì tiếc thật."

Công tử Kính Lăng cười nhạt, không trả lời.

Thập Tam công chúa có chút mất mặt, không khỏi đảo mắt một vòng, vừa làm thế, nàng ta liền thấy Vệ Lạc đang cụp mắt cúi đầu, thành thật ngồi đó.

Vừa thấy tiểu nhi Vệ Lạc này, lòng nàng ta liền lộp bộp một tiếng, trong mắt không khỏi hiện lên tình cảnh mờ ám giữa thiếu niên này cùng Bát huynh.

Ngay sau đó, nàng ta hơi nghiêng người về phía công tử Kính Lăng, chớp cặp mắt to cười nói: "Hôm nay Bát huynh vui vẻ hài lòng, muội muốn xin với huynh một người." Dứt lời, nàng dùng ngón tay chỉ về Vệ Lạc, nói: "Tiểu nhi này mắt như ngọc, thần sắc linh động, nhìn vào khiến lòng người yêu thích, Bát huynh, huynh tặng nó cho muội nhé."

(1) cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến

(2) Nữ thập đại bất biến: có hai ý: ý thứ nhất nói đến sự thay đổi nhanh chóng của một cô gái trong giai đoạn trưởng thành; ý thứ hai ngụ ý không thể nói trước một cô gái sẽ thay đổi như thế nào khi trưởng thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK