Mục lục
Việt Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm dần dần buông xuống.

Khi mặt trời chiều ngả về Tây,  các nam nhân nữ tử trên bờ bắt đầu ra về.

Tia nắng cuối cùng của mặt trời biến mất sau đường chân trời, màn đêm buông xuống, trên bầu trời lấp lánh vô số vì sao, ngân hà như một dải lụa vắt ngang qua đỉnh đầu Vệ Lạc.

Lúc này, bờ sông đã yên tĩnh, vốn còn có hai đôi tình nhân bất chấp đêm lạnh đang quấn quýt bên nhau, nhưng không biết từ đâu vang lên vài tiếng hổ gầm và tiếng chim kêu quái dị, khiến mấy đôi tình nhân vội vã chạy đi, biến mất khỏi tầm mắt Vệ Lạc.

Một khắc sau, bờ sông đã yên tĩnh lạ thường. Trong màn đêm, những đốm đuốc bắt đầu được thắp lên.

Ánh đuốc càng lúc càng nhiều, chỉ trong nửa canh giờ, cả bờ sông đã sáng rực như sao, ánh đuốc phản chiếu xuống mặt hồ, theo sóng nước lăn tăn tạo nên ảo giác như sắp tới rồi lại xa.

Ân Duẫn đứng dậy. Vệ Lạc vội vàng đuổi theo.

Hai người đi xuống chân núi, Vệ Lạc chợt phát hiện, một chiếc thuyền nhỏ đã neo sẵn trong đám lau sậy, không biết Ân Duẫn đã chuẩn bị từ lúc nào.

Ân Duẫn nhảy lên thuyền, quay lại nhìn Vệ Lạc, mũi chân điểm nhẹ, chiếc thuyền lặng lẽ lướt ra mặt nước.

Lúc này, giữa hồ đã có vô số ngọn đuốc chiếu sáng cả một vùng trời nước. Vệ Lạc và Ân Duẫn lặng lẽ tiến đến trong bóng tối, không thu hút sự chú ý của nhiều người.

Khi thuyền của hai người đến gần, một thanh âm già nua khàn khàn vang lên: "Chư vị đến nước Sở chúng ta tham gia đại hội Củ Tử, Sở Mặc chúng ta vô cùng vinh hạnh."

Lão giả nói đến đây, dừng lại hoãn một hơi rồi nói tiếp: "Uy đức của Chu thiên tử ngày càng suy yếu, chư hầu khắp thiên hạ nổi dậy. Ba năm qua, nước Sở từng hùng mạnh nhất thời đã bị liên quân đánh bại, không còn uy phong như xưa."

Lão giả thở dài, nói thêm: "Đối với Mặc gia chúng ta, ba năm qua cũng là lúc những kẻ cuồng vọng độc ác nổi lên. Chỉ một lời bất đồng, họ đã lấy mạng người, báo thù rửa hận không đếm xuể. Tuy rằng trong số những du hiệp kiếm khách đó, không phải ai cũng là đệ tử Mặc gia. Nhưng, võ công kiếm thuật của họ đều học từ Mặc gia. Những việc này đã hoàn toàn trái với giáo lý của Mặc gia, thật khiến người ta đau lòng!"

Lão giả lại thở dài một tiếng, chắp tay với mọi người, đột nhiên cao giọng quát: "Đệ tử Mặc Ẩn có ở đây không?"

Đệ tử Mặc Ẩn?

Chẳng phải là Ân Duẫn sao?

Vừa mở đầu đã hùng hổ dọa người như vậy.

Vệ Lạc mím chặt môi, lo lắng nhìn về phía Ân Duẫn.

Ân Duẫn chậm rãi bỏ nón cói xuống, mũi chân điểm nhẹ, chiếc thuyền từ khoảng cách hơn 200 bước tiến về phía ánh đèn dầu.

Trong bóng tối, mọi người đồng loạt vây quanh, Ân Duẫn chắp tay bình tĩnh đáp: "Ân Duẫn có mặt."

Lời vừa dứt, hàng chục chiếc thuyền đồng loạt di chuyển, mọi người trên thuyền đều nhìn về phía họ.

Một người thấy thuyền của Vệ Lạc và Ân Duẫn không có đuốc, lập tức vung tay ném một ngọn đuốc từ khoảng cách hơn 50 bước.

Ân Duẫn giơ tay đón lấy, đưa cho Vệ Lạc.

Vệ Lạc cầm ngọn đuốc. Nàng vẫn đội mũ sa, thân hình mảnh mai, bộ y phục màu tím nhạt không nổi bật.

Chỉ có vài người nhìn nàng, còn đa số sự chú ý đều tập trung vào Ân Duẫn.

Một bộ lam bào của Ân Duẫn bay phấp phới trong gió, hắn dùng sức dưới chân, chiếc thuyền nhẹ nhàng trôi về phía trung tâm vòng tròn.

Hàng trăm ngọn đuốc chiếu sáng cả một vùng trời nước, gương mặt tuấn tú của hắn dần dần hiện rõ trước mắt mọi người.

Vệ Lạc ở phía sau chỉ lặng lẽ giơ ngọn đuốc, đôi mắt mặc ngọc dưới mũ sa của nàng nhìn xung quanh.

Trên mặt sông có đến hàng trăm chiếc thuyền, mỗi chiếc có từ bốn đến sáu người. Những chiếc thuyền này, cứ mười mấy chiếc lại tụ thành một nhóm, mười nhóm tạo thành một vòng tròn lớn.

Lúc này, ở trung tâm vòng tròn chỉ có lão nhân vừa lên tiếng lúc nãy.

Còn Ân Duẫn, đang lái thuyền tiến về phía trung tâm đó.

Dòng sông cuộn sóng, gió xuân lồ ng lộng, ánh lửa lập lòe trên những con thuyền trôi, soi bóng xuống mặt nước lung linh. Cả đất trời sáng rực mà lạnh lẽo.

Ân Duẫn xuất hiện cách lão giả kia chừng hai mươi bước.

Dưới ánh lửa bập bùng, lão giả nhìn chằm chằm Ân Duẫn, chắp tay nói: "Kiếm thuật Ân công cái thế, ngàn vàng khó mua một lời hứa, quả là tấm gương cho bậc mặc khách trong thiên hạ. Tuy nhiên, chúng tại hạ có mối hận với công, xin hãy tiến lên cho chúng ta chất vấn."

Nói đoạn, lão giả điểm mũi chân, thuyền nhẹ nhàng trôi về phía sau, để Ân Duẫn một mình đối diện với vô số ánh mắt đổ dồn.

Dưới ánh sao, giữa gió sông, Ân Duẫn dáng cao như ngọc, gương mặt thanh tú ẩn hiện nụ cười nhạt, đôi mắt ôn hòa mà sắc bén.

Hắn chắp tay, lẳng lặng nhìn khắp lượt mọi người, cao giọng nói: "Mời xin hỏi."

Từ phía Nam, một chiếc thuyền rời khỏi đội hình, một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, râu đen rậm như ngạnh đồng, chắp tay nói: "Xin hỏi Ân công, nếu Kiếm Cữu có tội, công có thể quyết định không?"

Ân Duẫn khẽ cúi đầu, cao giọng trả lời: "có thể."

"Tốt! Vậy Ân công có biết, ba năm qua, sư đệ của công đã ngang ngược, làm càn không kiêng nể gì?"

Nghe vậy, Ân Duẫn thở dài: "Phải. Sư đệ ta tính tình ngang bướng, hành sự phóng túng."

Mặc khách kia hừ lạnh, chau mày: "Tính tình ngang bướng, hành sự phóng túng? Vài chữ đó có thể che đậy mọi tội lỗi của y sao? Y quá ngông cuồng, hai năm rưỡi trước tự ý xông vào cung Sở Vương, giữa đêm gào thét khiến cả cung náo loạn. Hai năm trước, Bát công chúa nửa đêm tỉnh giấc, bỗng thấy phu quân bị trói ở góc phòng, còn kẻ nằm bên cạnh lại chính là sư đệ của công."

Người này rõ ràng là đại diện của Sở vương, lời hắn ta nói đều thay mặt cho hoàng tộc. Vừa dứt lời, mọi người đã cười ồ lên.

Tiếng cười mỗi lúc một lớn, mặc khách kia cao giọng át đi: "Lúc đó lão phu hỏi y, sư đệ của công lại nói, phu quân của Bát công chúa từng kể với thiên hạ rằng vợ mình khi ngủ rất phóng túng, thích thoát y múa loạn. Y thức cả đêm chỉ để xem cảnh đó, nào ngờ Bát công chúa lại ngủ ngon lành, khiến y thất vọng vô cùng!"

Lời vừa dứt,tiếng cười càng thêm rộn rã. Ngay cả Vệ Lạc cũng che miệng cười, mắt cong lên.

Mặc khách này râu rậm mày xồm, gương mặt thô kệch nhưng ánh lên vẻ chính trực. Người như vậy, nói ra chuyện như vậy, thật khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Tiếng cười vang rộn, mặc khách kia trừng mắt hung tợn nhìn mọi người, nhưng tiếng cười càng thêm rộn rã. Hắn ta tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, đang muốn nổi xung thì một Sở mặc khác từ trong một chiếc thuyền bước ra, chắn trước mặt hắn ta.

Sở mặc này mặt dài nhọn, chắp tay về phía Ân Duẫn, cất lời: "Lời của ngài ấy đều là chuyện nhỏ. Ân công có từng nghe, mùa đông năm ngoái sư đệ của công sửa đầu đổi mặt, xúi giục 500 Sở mặc vây công xa giá Tấn thái tử?"

Giọng nói hắn ta nho nhã, ôn hòa, nhưng Vệ Lạc thấy gương mặt lạnh băng, ánh mắt sắc bén, bản năng cảm thấy người này chẳng lành.

Ân Duẫn thở dài, chắp tay đáp: "Việc này Duẫn đã biết."

Sở mặc mặt dài gật đầu, lại lớn tiếng hỏi: "500 Sở mặc ấy tuy không phải bậc thầy, nhưng đều có võ nghệ cao cường, có lai lịch. Nay họ có lời hỏi công: Đại trượng phu thà chết không chịu nhục! Sư đệ công làm vậy, công nói sao?"

Lời nói tuy ôn hòa, nhưng đầy vẻ hăm dọa. Đôi mắt hắn ta như sói săn mồi nhìn chằm chằm Ân Duẫn.

Dưới ánh đuốc le lói, gió lạnh thấu xương, Ân Duẫn ngẩng đầu nhìn kẻ chất vấn, khẽ cười. Thanh âm êm tai phiêu nhiên mà ra: "Công quá lời rồi! Duẫn chỉ biết, 500 Sở mặc ấy chẳng ai chết cả! Duẫn càng biết, thiên hạ không thiếu bậc trượng phu, Kiếm Cữu nổi danh hồ nháo. Nếu ai vì thế mà căm ghét y, sao không dùng kiếm mà phân cao thấp?"

Ân Duẫn mỉm cười lạnh nhạt xa cách, ung dung nói, trong khoảnh khắc khiến đám Sở mặc đều ngẩn người.

Sau một lúc lâu, có người quát: "Công từng nói, chuyện Kiếm Cữu, công tự gánh chịu!"

Ân Duẫn quay đầu, lạnh lùng liếc kẻ vừa nói, không đáp.

Hắn nhìn về phía lão giả chủ trì đại hội, thở dài: "Hà công! Người giang hồ như chúng ta thường tùy hứng. Nếu không liên quan tín nghĩa, không liên quan sinh mạng, hà tất chấp nhất? Mỗi người mỗi ý, chúng ta đâu phải Nho gia, hà tất lúc nào cũng phải nói nhân nghĩa, làm theo lễ tiết?"

Nói rồi, Ân Duẫn chắp tay hướng mọi người hành lễ, cao giọng nói: "Chư quân nếu có tư oán với Kiếm Cữu, không cần thông báo với ta!"

Dứt lời, hắn điểm mũi chân, thuyền chậm rãi rời khỏi.

Trên những chiếc thuyền, mọi người xì xào bàn tán chỉ trỏ Ân Duẫn, nhưng không ai phản bác.

Vệ Lạc nghe thấy vài tiếng: "Lời Ân công thật chí lý. Không liên quan tín nghĩa sinh mạng, thì không cần chấp nhất!"

"Xì, đám Sở mặc này bao năm nay muốn làm gì thì làm, có thù tất báo! Chắc chắn không chịu nổi trò đùa của Kiếm Cữu."

"Không chịu nổi thì sao? Như Ân công nói, trong tay họ có kiếm cứ so tài cao thấp!"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Tiếng xì xào theo gió bay tới. Vệ Lạc nhìn mọi người thầm nghĩ: Chẳng trách Mặc gia ba năm mới mở đại hội, hóa ra đám du hiệp này vẫn cứ muốn làm gì thì làm. Chuyện gì đúng sai, đã không có cách nào phán đoán, cũng không có ai nói đến.

Nàng đang suy nghĩ, bỗng nghe có tiếng hét của một người Sở: "Xin hỏi Ân công, phụ nhân phía sau công, lai lịch ra sao?"

Tiếng hét kia vừa ra, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Vệ Lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK