Vệ Lạc mặc hắn nắm, nàng mở to mắt nhìn ngọn núi xa xa, dần dần nỗi lòng vừa dâng lên liền bình tĩnh trở lại.
Hai người đều không nói chuyện. Trong im lặng, họ cứ thế đi theo dòng người, theo những thiếu niên thiếu nữ vui cười, thong thả bước đi.
Trong sự im lặng, giọng nói trầm thấp của công tử Kính Lăng lại vang lên: "Tiểu Nhi?"
Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn quay lại, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào mắt Vệ Lạc, chỉ nhìn như thế. Thẳng đến một lúc sau, hắn mới thở dài: "Tiểu Nhi. Chúng ta, sao lại đến nông nỗi này?"
Sao lại đến nông nỗi này?
Vệ Lạc nghe vậy, khóe miệng hiện lên một mạt cười lạnh.
Biểu cảm này của nàng không đẹp, ít nhất, không phải là thứ mà công tử Kính Lăng cao cao tại thượng quen đối mặt.
Nhưng lần này, hắn không nhíu mày, hắn nhìn thẳng vào mắt Vệ Lạc, chăm chú nhìn vào biểu cảm của nàng, chờ nàng trả lời.
Vệ Lạc chậm rãi chuyển mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển của công tử Kính Lăng, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ: "Kính Lăng, ngày xưa sau khi chúng ta hoan hảo, đảo mắt ngươi đã đổi ta đi. Gặp lại trên chiến trường, ngươi lại đem ta ra mà mua về. Kính Lăng, ngươi cũng biết, tâm ta tuy là phụ nhân, nhưng cũng biết đau, đau như bị dao cắt, bị kiếm chém! Trên giường ngươi nói thích ta, nói dịu dàng như vậy, nhưng hóa ra, hóa ra cũng chỉ là như vậy!"
Giọng nàng rất nhỏ, ngữ khí thậm chí còn ôn nhu, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nhưng từng lời từng chữ thốt ra lại nhẹ nhàng phiêu lãng.
Không biết vì sao, công tử Kính Lăng nghe xong, bỗng thấy ngực đau nhói. Hắn quay đầu đi, ngẩn ngơ nhìn về phía trước, thật lâu không nói gì.
Vệ Lạc nói xong liền quay đầu đi, không để ý đến hắn nữa.
Một lát sau, thanh âm trầm thấp của công tử Kính Lăng truyền đến: "Tiểu Nhi..." Hắn chỉ thốt ra hai chữ, trầm thấp bất lực.
Hai người lại chìm vào im lặng.
Trong sự im lặng trầm mặc, hai người đi theo dòng người chậm rãi tiến về phía trước.
Công tử Kính Lăng vẫn nắm chặt tay nàng, nắm chặt đến mức xương tay Vệ Lạc hơi đau.
Cả hai đều nặng trĩu tâm tư, cứ thế cúi đầu bước đi, dần dần đến nơi đông đúc. Phía trước họ, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng theo gió bay tới.
Khi hai người rẽ qua một góc phố, chỉ thấy cách đó mười bước, năm thiếu nữ tay trong tay cười khúc khích chắn giữa đường.
Vệ Lạc và công tử Kính Lăng đi thêm vài bước, đã bị họ chặn lại đi không thông. Công tử Kính Lăng vẫn không dừng bước, ánh mắt lạnh lùng lướt qua.
Chỉ một cái liếc mắt đó, hai thiếu nữ đứng giữa đang cười đùa vui vẻ, vô tình chạm phải ánh mắt hắn, lập tức tái mặt buông tay ra.
Tay họ vừa buông, đám đông bị chặn lại lập tức ùa lên.
Thiếu nữ xinh đẹp đứng ngoài cùng bên trái, vừa tránh dòng người vừa bĩu môi, bực bội nói với hai thiếu nữ kia: "Sao lại buông tay?"
Hai thiếu nữ kia vẫn còn tái mặt, kinh hồn chưa định. Trong đó một thiếu nữ gan dạ hơn nghe thấy bạn hỏi, liếc nhìn Vệ Lạc và công tử Kính Lăng, lắp bắp nói: "Vị, vị công tử này, thật sự uy phong."
"Công tử? Uy phong?"
Thiếu nữ kiều diễm xinh đẹp đứng ngoài cùng bên trái nghe vậy rất tò mò. Nàng ta quay đầu nhìn Vệ Lạc và công tử Kính Lăng.
Thiếu nữ này đầu tiên là liếc nhìn Vệ Lạc một cách hờ hững, rồi quay sang nhìn công tử Kính Lăng.
Vừa nhìn, hai mắt nàng ta càng thêm long lanh.
Công tử Kính Lăng tướng mạo lúc này không thể nói là đặc biệt xuất chúng. Nhưng tâm trạng u sầu của hắn, khí chất trên người tự nhiên toát ra một vẻ uy nghiêm đáng sợ. Thiếu nữ càng nhìn, càng thấy tim đập thình thịch.
Nhìn một lúc, nàng ta lập tức nhảy đến bên cạnh Vệ Lạc, sau khi hành lễ, thiếu nữ chớp đôi mắt dài liếc nhìn công tử Kính Lăng một cái rồi quay sang nói với Vệ Lạc: "Vị tỷ tỷ này, đây là phu quân của tỷ sao? Thật uy phong."
Vệ Lạc liếc nhìn nàng ta, không để ý.
Thiếu nữ thấy vậy, bĩu môi oán trách: "Tỷ tỷ sao lại lạnh lùng như vậy."
Vệ Lạc không để ý, công tử Kính Lăng càng không để ý. Hai người nắm tay nhau, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Thiếu nữ quay đầu, thấy hai người đã đi được vài bước, vội vàng đuổi theo. Nàng đưa tay níu lấy tay áo công tử Kính Lăng, vội vàng gọi: "A Lang! Hoa đào nở rộ cỏ xanh mướt, ngày đẹp như vậy, A Lang có muốn cùng ta dạo chơi bên hồ, như chim trên nước, vĩnh dạ chi hoan (1) không?"
(1): vui vẻ (hoan lạc) suốt đêm
Giọng thiếu nữ trong trẻo gấp gáp, vì công tử Kính Lăng đi nhanh, bước chân nàng ta có chút loạng choạng.
Lời nàng ta vừa dứt, bốn chữ "vĩnh dạ chi hoan" khiến Vệ Lạc thấy nghẹn ở ngực. Vệ Lạc đang bước nhanh, không tự chủ được dừng bước, quay đầu lại.
Nàng vừa dừng lại, bước chân công tử Kính Lăng cũng khựng lại.
Thiếu nữ thấy Vệ Lạc và công tử Kính Lăng dừng lại, mừng rỡ vô cùng. Nàng ta vội chạy đến trước mặt công tử Kính Lăng, chắp tay cười hì hì nói: "Công anh tuấn uy phong là bậc đại trượng phu, ta vừa gặp đã yêu, nguyện kết duyên trăm năm."
"Nguyện kết duyên trăm năm", không phải là một đêm hoan lạc. Chỉ là giọng điệu của thiếu nữ này khi nói chuyện là cười đùa, không rõ có bao nhiêu phần nghiêm túc.
Vệ Lạc nghe thấy trong lòng cười lạnh.
Công tử Kính Lăng vẫn lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ đang cười tươi, khóe mắt liếc nhìn Vệ Lạc, chậm rãi mở miệng: "Chuyện này hỏi thê tử ta đi."
Thiếu nữ nghe vậy bĩu môi, không vui kêu lên: "Chuyện h0an ái bên nhau, bậc đại trượng phu nói một lời là quyết, sao có thể hỏi ý kiến người khác?"
Lời vừa dứt, công tử Kính Lăng nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng ta. Ánh mắt có chút không kiên nhẫn.
Thiếu nữ giật mình.
Nàng ta mở to hai mắt, che ngực kêu lên: "A Lang thật uy phong, chỉ một cái liếc mắt đã khiến tim thiếp như thỏ chạy."
Tiếng kêu của nàng ta, nếu nói là kinh ngạc, chi bằng nói là kinh hỉ cùng vừa lòng.
Trong tiếng kêu vui mừng, thiếu nữ ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Vệ Lạc, nghiêng đầu đánh giá nàng, rồi đưa tay chỉ công tử Kính Lăng: "Vị tỷ tỷ này, phu quân của tỷ rất tốt, ta vừa nhìn đã thích. Mong tỷ tỷ nhường lại."
Lời này thật sự rất trực tiếp, cực kỳ trực tiếp.
Dựa theo lẽ thường, thiếu nữ tiếp theo sẽ khoe khoang về của cải và của hồi môn của mình.
Nhưng thiếu nữ trước mắt này, gia thế cũng không tệ, trong mắt nàng ta công tử Kính Lăng tuy nhìn như một vị công tử, nhưng phần nhiều là xuất thân từ một gia tộc sa sút. Vì vậy, trong giọng nói của nàng ta ẩn chứa một sự kiêu ngạo. Một loại kiêu ngạo cho rằng bản thân mình cũng tương đối tốt, không cần nói ra gia thế, người khác cũng nên hiểu rõ.
Thiếu nữ nói xong ngẩng cằm lên. Nàng không chú ý tới công tử Kính Lăng đang nhìn thẳng vào Vệ Lạc, trong mắt hắn có một tia chán ghét.
Vệ Lạc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, ánh mắt đánh giá không chút kiêng dè.
Thiếu nữ bị nàng nhìn đến mức không được tự nhiên, luôn tự cho mình là cao, cũng có chút kiêu căng, đột nhiên cảm thấy phụ nhân trước mặt có chút uy nghiêm.
Vệ Lạc nhìn thẳng vào mắt nàng ta, chậm rãi đưa tay phải ra.
Tay phải nàng đưa ra, nhẹ nhàng vỗ vào vai thiếu nữ!
Chỉ một cái vỗ! Bỗng nhiên thiếu nữ tái mặt!
Đột nhiên nàng ta ôm bụng, tay vừa che lên, một tràng tiếng sôi bụng ầm ầm vang lên, khiến người xung quanh đều nghe thấy.
Thiếu nữ kêu lên một tiếng, mặt trắng bệch vội vàng quỳ xuống. Vệ Lạc nhìn bóng dáng nàng ta, thản nhiên nói: "Chạy nhanh lên, đừng có ở giữa đường đi ngoài!"
Lời nàng vừa dứt, thiếu nữ càng thêm chật vật, ôm bụng vội vàng chạy vào một con hẻm tối.
Cái vỗ của Vệ Lạc, đó là lúc nàng bị bắt đến doanh trại Sở, tông sư kia đã dùng tuyệt chiêu điểm huyệt Ngọ Lưu Chú chế trụ nàng. Lúc đó nàng ngày đêm nghiên cứu học cách hóa giải, cũng đồng thời học cách vận dụng tuyệt chiêu điểm huyệt này.
Vừa rồi nàng vỗ vào vai thiếu nữ, chính là sử dụng chiêu thức đó, khiến thiếu nữ đột nhiên đau bụng dữ dội, suýt nữa mất kiểm soát.
Nhưng đây chỉ là một cách sử dụng khí kình ngắn hạn. Cơn đau bụng của thiếu nữ lúc này chỉ là giả, sẽ không thật sự mất kiểm soát. Hơn nữa chỉ cần một khắc sau, thiếu nữ sẽ trở lại bình thường.
Lúc này, một tiếng cười trầm thấp vang lên bên cạnh Vệ Lạc.
Trong nháy mắt, một cánh tay ôm lấy eo nàng. Công tử Kính Lăng cúi đầu, hơi thở phả vào gáy nàng, khẽ cười nói: "Tiểu Nhi, chỉ là một ngu phụ, sao lại tức giận đến vậy?"
Trong tiếng cười khẽ của hắn ẩn chứa sự thích thú.
Vệ Lạc cúi đầu. Nàng thong thả ung dung gỡ tay hắn ra, không nhìn hắn, chỉ cúi đầu thản nhiên, kiên định mà nói: "Kính Lăng, ta vẫn muốn nói, thích ngươi thì đã sao? Tâm ta dù bị cắt thành từng mảnh nhỏ vỡ nát, cũng sẽ có ngày lành lại. Vệ Lạc ta cả đời này, vĩnh viễn sẽ không tranh giành sự sủng ái của ngươi với bất kỳ nữ nhân nào!"
Lời nói của nàng rất kiên định, không hề có nửa điểm giả dối.
Vệ Lạc nói đến đây, nàng chuyển mắt, nhìn thẳng vào công tử Kính Lăng.
Nàng đang chờ hắn tức giận, chờ hắn phất tay áo bỏ đi.
Công tử Kính Lăng nhìn nàng chằm chằm, môi mỏng mím thành một đường, một tia tức giận tràn ra từ giữa đỉnh mày.
Dưới ánh mắt kiên cường của Vệ Lạc, hắn chậm rãi đưa tay lên xoa nhẹ giữa chân mày. Xoa xoa vài cái, ngữ khí của hắn đã ôn hòa vô cùng, "Tiểu nhi," giọng hắn có chút nghẹn ngào, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu nhi, chuyện này để sau hãy nói, được không?"
Hắn buông tay ra, trong mắt chỉ còn sự bất lực.
Hắn đưa tay vuốt v e khuôn mặt Vệ Lạc, lông mày, đôi mắt, những ngón tay thô ráp dừng lại trên môi nàng, lẩm bẩm: "Tiểu nhi, nàng muốn chọc giận ta, muốn không còn quan hệ gì với ta nữa sao? Tiểu nhi, sau khi đổi nàng đi, ta hối hận... Tiểu nhi, mùa xuân đẹp thế này... Ta chỉ muốn có nàng bên cạnh..."
Thanh âm hắn trầm thấp, ôn nhu, kéo dài tựa như gió xuân.
Vệ Lạc nghe vậy liền cảm thấy căng thẳng mà nuốt khan. Nàng quay đi, bất giác hốc mắt đỏ hoe. Đúng lúc này, một đôi cánh tay ôm lấy eo nàng.
Công tử Kính Lăng cứ thế đứng giữa đường phố, gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, hắn cúi đầu đem mặt vùi vào mái tóc nàng, nỉ non từng tiếng mà kêu: "Tiểu nhi, tiểu nhi..."