Vệ Lạc mặc cho bàn tay hắn nắm chặt tay mình, mặc hắn dẫn mình phiêu nhiên mà đi.
Hai người đi thẳng ra khỏi Việt cung, Ân Duẫn mới lên tiếng: "Bà bà hầu hạ nàng, ba năm trước đã qua đời."
Vệ Lạc khẽ gật đầu. Bà bà hầu hạ mình sao? Nàng chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.
Hai người vừa ra khỏi Việt Cung liền đáp xuống đất, thong thả bước đi.
Đi một hồi lâu, Vệ Lạc cúi đầu, nhìn thấy ảnh ngược của mình và hắn gắn bó bên nhau, mới nhận ra, hóa ra hắn vẫn nắm tay mình.
Lúc này nàng định rút tay ra, nhưng không hiểu sao, suy nghĩ vừa hiện lên nàng lại tự mình dừng hành động đó: Tay hắn thật ấm áp, cứ để nàng cảm nhận thêm một chút.
Vệ Lạc không rút tay ra, Ân Duẫn cũng không buông. Dưới ánh trăng tròn, hai người cứ thế nắm tay nhau chậm rãi bước đi trên đường phố.
Trăng tròn vành vạnh, ánh sáng tràn ngập mặt đất, bóng người thành đôi. Vệ Lạc nhìn một lúc, cuối cùng khàn giọng lên tiếng: "Thiếp, sẽ liên lụy quân."
Nàng chỉ có thể nói ra mấy chữ đó.
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ của nàng bị siết chặt. Ân Duẫn nghiêng đầu, nhìn nàng cười ôn nhu: "Không sao."
Vệ Lạc chờ mãi, cũng không thấy câu tiếp theo.
Không sao?
Phiền phức lớn như vậy, nhiều hỗn loạn như vậy, sao hắn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói "Không sao?"
Vệ Lạc hít mũi, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt mặc ngọc của nàng mở to, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Nàng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Ân Duẫn, bĩu môi, có chút bực bội, có chút giận dỗi kêu lên: "Sao lại không sao?"
Giọng nói không chỉ khàn khàn, bất mãn, mà còn có chút hờn giận.
Ân Duẫn quay đầu nhìn vào mắt nàng, khi thấy nước mắt long lanh trong đôi mắt mặc ngọc, tay trái hắn nhẹ nhàng đưa lên, ngón trỏ khẽ lau đi giọt nước mắt vừa mới ứa ra.
Sau đó, ngón tay cái của hắn lướt trên gương mặt Vệ Lạc, những đốt ngón tay thô ráp lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. Nhìn đôi mắt Vệ Lạc càng thêm long lanh, Ân Duẫn cười khổ, nói: "Với những người như chúng ta, sinh tử vốn là chuyện thường tình."
Nghe đến đây, mắt Vệ Lạc càng mở to hơn, vẻ mặt đầy giận dữ.
Khóe miệng hắn giương lên, mỉm cười lắc đầu, tay trái nhẹ nhàng vươn ra xoa lên mái tóc nàng.
Hắn đưa tay ôm lấy đầu Vệ Lạc, kéo vào lòng mình.
Tay phải vẫn nắm tay nàng, tay trái nhẹ nhàng đặt lên gáy nàng, năm ngón tay luồn vào mái tóc. Thanh âm ôn nhu vang lên từ trong ngực: "Tiểu nhi ngốc, trượng phu sinh ra trên đời, vốn nên xem nhẹ cái chết mà giữ trọn lời hứa. Nàng, nàng xứng đáng..."
Hắn nói: Nàng xứng đáng!
Hắn còn nói, nàng xứng đáng!
Trong khoảnh khắc, mặt Vệ Lạc vùi vào ngực hắn, nước mắt tuôn trào.
Nàng lắc đầu, thì thào: "Không đáng, không đáng... Thiếp, không đáng để quân làm vậy. Không đáng."
Hắn biết rõ nàng sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức! Hắn biết rõ...
Tiếng nức nở của Vệ Lạc, tiếng khóc thút thít, thỉnh thoảng lại vọng ra từ ngực hắn trôi vào màn đêm. Nàng chỉ lặp đi lặp lại "Không đáng."
Ngực áo Ân Duẫn đã ướt đẫm.
Khóe miệng hắn vẫn mỉm cười, ôm chặt người phụ nữ trong lòng. Mặc cho nàng khóc không ngừng.
Dưới ánh trăng, hai người cứ đứng như vậy thật lâu.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Vệ Lạc dần dần dịu đi.
Lại qua một lúc, tiếng khóc thút thít cũng chuyển thành tiếng thở đều đều.
Lúc này Ân Duẫn mới cười nói: "Đi thôi, đêm đã khuya, y phục của nàng mỏng manh, ngày mai phải mua thêm."
Vệ Lạc khẽ gật đầu trong lòng hắn.
Nàng cúi đầu, rời khỏi ngực hắn.
Trở lại nhà, Vệ Lạc vẫn cúi đầu, nàng vội vàng hành lễ với Ân Duẫn rồi quay người chạy vào phòng mình.
Ân Duẫn mỉm cười nhìn về hướng nàng rời đi. Tiếng cười hì hì của Kiếm Cữu vang lên từ phía sau: "Sư huynh, huynh lại làm người ta khóc rồi? Không biết phụ nhân này sao mà lắm nước mắt thế, cứ như chảy mãi không hết."
Ân Duẫn nhìn về phía căn phòng ánh đèn le lói, khẽ cười: "Thế nhân lạnh nhạt, nàng trôi dạt quá nhiều nơi..."
Kiếm Cữu nghe vậy, liên tục gật đầu.
Đêm đó Vệ Lạc ngủ rất say, rất ngon. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng mới phát hiện gối đã ướt đẫm nước mắt. Soi gương đồng, nàng thấy mắt mình sưng húp, y hệt mắt ếch.
Thế này thì không thể gặp ai được rồi.
Vậy là, Vệ Lạc ngồi trên giường âm thầm vận công cho nội lực chạy khắp người mình. Nửa canh giờ sau, nàng soi gương lần nữa, người trong gương thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt trong veo, mọi thứ đã trở lại như cũ.
Vệ Lạc nhớ tới tối qua Ân Duẫn nói sẽ cùng nàng mua quần áo. Vội vàng rửa mặt, biến thành một cô nương bình thường với dung mạo thanh tú, rồi vội vã chạy ra sân.
Sân vắng tanh không thấy bóng người. Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Ân Duẫn, nghiêng tai lắng nghe. Đối với cao thủ cấp tông sư, hơi thở đã cực kỳ mỏng manh, Vệ Lạc nghe một hồi cũng không chắc chắn hắn đã dậy chưa.
Nàng đứng tại chỗ vô thức bĩu môi, hai mắt mở to nhìn về phía phòng ngủ kia.
Đang lúc nàng càng nhìn càng bĩu môi cao hơn, đột nhiên bàn tay nhỏ bé ấm áp, lại bị một người nắm chặt!
Vệ Lạc giật mình quay đầu lại. Nàng thấy Ân Duẫn quay đầu sang một bên chỉ để lại sườn mặt, nén cười nói: "Chờ lâu rồi? Đi thôi."
Vệ Lạc ừ một tiếng.
Nàng nghi hoặc nhìn Ân Duẫn, luôn cảm thấy nụ cười lần này của hắn có chút buồn cười, khác với thường ngày.
Hai người ra khỏi nhà, Ân Duẫn đưa cho nàng một chiếc mũ sa, còn mình cũng đội một chiếc mũ rộng vành.
Vì gần đến năm mới, đường phố lúc này rất náo nhiệt. Dân làng, du hiệp, và cả quý tộc từ các thôn cách đó hàng chục dặm đều đổ về thành mua sắm.
Trên phố có vô số cặp nam nữ thanh niên nắm tay nhau như Vệ Lạc và Ân Duẫn. Xưa nay các nước nhỏ ở phía Nam Sở đều chịu ảnh hưởng của người Sở, dân phong tương đối phóng khoáng. Việc nắm tay nhau đi dạo chẳng có gì to tát.
Dù sao người thời đó cởi mở, nam nữ vừa gặp đã yêu là chuyện thường tình.
Ân Duẫn cũng như đa số nam nhân, không có hứng thú dạo phố, hắn dẫn Vệ Lạc thẳng đến một cửa hàng, mua một tấm vải tím nhạt và một tấm trắng tinh, rồi lại dẫn nàng vào một cửa hàng khác, chỉ vào kiểu váy đang thịnh hành trong thành, yêu cầu người ta may ba bộ.
Xong xuôi, hắn nắm tay Vệ Lạc đi thẳng về nhà. Vệ Lạc vừa đi vừa nhìn dòng người như nước trên phố.
Khi hai người về đến nhà, Kiếm Cữu cũng đã về. Y mang theo muối và lương thực cần thiết cho lễ tế năm mới.