Nàng dùng vải gai và da thú đổi được từ những người nông dân, tỉ mỉ may cho mình và Kiếm Cữu mỗi người một chiếc ba lô. Trong ba lô của nàng chủ yếu là quần áo và một ít lương khô, gia vị.
Hai người mang ba lô, ăn mặc có phần lôi thôi, lại thêm dáng vẻ đặc biệt của Kiếm Cữu, trông thật nổi bật.
Họ đi chưa được bao lâu, phía sau đã vang lên tiếng vó ngựa, tiếng xe lừa, bụi bay mù mịt. Vệ Lạc quay đầu lại, nhận ra đây là một đoàn thương nhân.
Thời đại này thương nghiệp rất phát triển. Vệ Lạc nhớ rằng, trong lịch sử Điền thị đã thay thế Tề Khương trở thành Tề hầu, dường như đó là một thương nhân lập nghiệp. Còn Lã Bất Vi, lại càng là một nhân vật nổi tiếng.
Đoàn xe dài đi tới bên cạnh Vệ Lạc và Kiếm Cữu. Để tránh bụi, hai người lùi lại. Khi đoàn xe đi đến đoạn giữa, một tấm rèm xe ngựa được vén lên, một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi, trang điểm như phụ nhân lộ ra khuôn mặt.
Thiếu nữ có làn da trắng nõn như ngọc, ngũ quan chỉ thanh tú, giữa trán có một nốt ruồi đỏ càng tôn lên đôi mắt phượng và vẻ phong lưu của nàng ấy.
Đôi mắt mỹ nhân nhìn chằm chằm vào Kiếm Cữu và Vệ Lạc.
Vệ Lạc và Kiếm Cữu đang vội vã đi đường, đột nhiên bị một mỹ nhân nhìn chằm chằm, không khỏi quay đầu lại. Đặc biệt là Kiếm Cữu, vừa quay đầu đã huýt sáo một tiếng vui vẻ. Ánh mắt sáng quắc nhìn từ mặt, cổ, đến bộ ng ực cao ngất của mỹ nhân, không ngừng đánh giá.
So với Kiếm Cữu, ánh mắt của Vệ Lạc thành thật hơn nhiều. Nàng chỉ mở to đôi mắt mặc ngọc tò mò nhìn mỹ nhân.
Khi ánh mắt chạm vào Kiếm Cữu, mỹ nhân khẽ liếc mắt, đưa cho y một cái nhìn vừa như mời gọi, vừa như từ chối, rồi nàng ấy quay sang Vệ Lạc, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Mỹ nhân này lại chú ý đến mình.
Vệ Lạc ngẩn người. Nàng biết sau khi cải trang nàng có vẻ ngoài thanh tú, vì không che giấu đôi mắt mặc ngọc, cả người toát lên vẻ lanh lợi. Nhưng dù thế nào, khi có Kiếm Cữu bên cạnh, nàng cũng chỉ như một ngôi sao mờ nhạt bên cạnh ánh trăng.
Mỹ nhân khẽ cười, thanh âm đẹp đẽ vang lên: "Vị tiểu ca này có một đôi mắt thật đẹp. Nơi này còn cách Hội Kê thành năm mươi dặm, nếu không chê, sao không dùng lừa thay vì đi bộ?"
Giọng mỹ nhân rất êm ái, mềm mại du dương, mang theo âm cuối kéo dài như rót vào lòng người.
Vệ Lạc nhận thấy ngữ điệu của nàng ấy giống hệt của mình trước đây. Chỉ là, giọng của nàng có phần trong trẻo hơn.
Quả nhiên là giọng đất Ngô mềm mại.
Vệ Lạc nhìn vào đôi mắt ôn nhu của mỹ nhân, cười nói: "Sao dám không nghe theo?"
Vệ Lạc vừa dứt lời, mỹ nhân đã vỗ tay, gọi: "Đế, mang hai con lừa đến đây."
Một thanh niên thúc ngựa chạy ra, chẳng mấy chốc, hắn ta đã dắt hai con lừa từ phía sau đoàn xe đến.
Kiếm Cữu tất nhiên không khách sáo, y nhảy lên lưng lừa, giật dây cương vài cái rồi quay lại cười hì hì với mỹ nhân, nháy mắt: "Cảm ơn."
Mỹ nhân đạm mạc cười đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vệ Lạc.
Nàng ấy nhìn Vệ Lạc, thấy nàng cưỡi lên lừa, thấp giọng hỏi: "Nghe giọng nói tiểu ca vừa mang âm hưởng nước Việt lẫn Tấn, chẳng lẽ là từ Tấn đến?"
Vệ Lạc nghe vậy, nâng mắt lên nhìn nàng, cười nói: "Đúng vậy."
Mỹ nhân mỉm cười, thanh âm trầm thấp mị hoặc: "Tiểu ca có một đôi mắt thật đẹp."
Vệ Lạc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ôn nhu của mỹ nhân. Nàng cảm nhận rõ thiện ý, và cả một chút mong đợi khó tả từ ánh mắt ấy. Vệ Lạc đã sống hai đời, đối với thiện ý của người khác, vẫn luôn trân quý.
Vệ Lạc chớp mắt nhìn nàng ấy, cười nói: "Lâu rồi không về cố quốc, hôm nay gặp được người cùng quê, trong lòng vui mừng khôn xiết. Tỷ tỷ đây là đi buôn bán sao?"
Mỹ nhân nhẹ gật đầu: "Ta là người Đông Khâu Sa gia, lấy việc buôn bán làm kế sinh nhai." Nàng chỉ vào những xe bò, xe lừa phía sau, cười nói: "Bên trong có lụa, gạo và các thứ khác."
Mỹ nhân nói đến đây, nhìn kỹ Vệ Lạc hỏi: "Tiểu ca mắt sáng thần tú, vị này cũng tuấn tú bất phàm, đây là đi Hội Kê thăm bạn hay là nương nhờ họ hàng?"
Vệ Lạc chưa kịp trả lời, Kiếm Cữu đã cười hì hì nói: "Tất nhiên là nương nhờ họ hàng."
Y vừa nói xong, lại cười phá lên, làm mặt quỷ với mỹ nhân: "Này, vị tỷ tỷ này có ý với tiểu đệ nhà ta chăng? Tiểu đệ nhà ta mới mười sáu tuổi, là con một trong nhà, không có gia tộc tông tự, Đông Khâu Sa gia tuy có của cải nhưng hắn không thể ở rể được."
Lời nói của Kiếm Cữu thật trêu chọc. Vệ Lạc có tính cách ôn hòa, vội vàng ngượng ngùng quay đầu nhìn mỹ nhân.
Nhưng nàng vừa quay đầu lại, đã thấy mỹ nhân đang thất thần.
Dưới ánh mắt mở to của Vệ Lạc, mỹ nhân thở dài, lẩm bẩm nói: "Tiên phu đã qua đời ba năm rồi, gia nghiệp khó khăn, ta một mình khó mà chèo chống. Vừa thấy tiểu ca mắt sáng, nghĩ chắc là người thông minh lanh lợi. Ai ngờ lại là con một. Đáng tiếc!"
Nghe tiếng thở dài não nề của phụ nhân, Vệ Lạc sững sờ. Nàng không ngờ Kiếm Cữu lại nói trúng tim đen!
Vệ Lạc nhìn vào ánh mắt tha thiết của mỹ nhân, cười gượng rồi quay sang nhìn Kiếm Cữu.
Thấy Kiếm Cữu đã thúc lừa đi lên phía trước, nàng vội vàng theo sau.
Vệ Lạc đi sau Kiếm Cữu, phóng nhẹ thanh âm, có chút ngượng ngùng hỏi: "Ngươi, sao biết nàng ấy có ý đó?"
Kiếm Cữu quay đầu lại, cười toe toét thấp giọng trả lời: "Đông Khâu Sa gia có một góa phụ, muốn tìm một tiểu nhi thanh tuấn làm phu, chuyện này đã đồn ra ngoài rồi."
Vệ Lạc nghe vậy, kinh ngạc nhìn y, hỏi: "Nhà nàng ấy giàu có lại xinh đẹp như vậy, lẽ nào không tìm được một tiểu nhi thanh tuấn?"
"Xì!"
Kiếm Cữu khịt mũi cười, liếc nhìn Vệ Lạc, lẩm bẩm: "Ngươi đúng là phụ nhân, ta không hiểu ngươi đến từ đâu, sao lại không biết gì về những chuyện thường tình này?" Y nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang xấu hổ của Vệ Lạc, giải thích: "Nam nhân trên đời, ai mà không có cha mẹ, ai mà không có tổ tiên, ai mà không có tông tự cần phụng dưỡng? Phụ nhân này mỗi khi chọn trượng phu, đều là những người tuấn tú, tài giỏi. Những người như vậy thường có xuất thân bất phàm, dù gia cảnh có sa sút nhưng vẫn có một tia hy vọng, không muốn ở rể khiến con cháu không theo họ mình, cúng tế cũng không có mặt mũi đối diện với tổ tiên. Huống hồ, ở rể là bị người đời khinh thường."
Thì ra là vậy.
Hiểu ra điều này, Vệ Lạc không còn tâm trí trò chuyện với mỹ nhân nữa. Đi được mười mấy dặm, hai người trả lừa, rẽ vào một con đường nhỏ hướng thẳng vào thành Hội Kê.
Con đường này rất hẹp, chỉ rộng hai bước chân, xe ngựa không thể đi qua nên ít người qua lại. Ở nơi vắng vẻ, hai người thi triển khinh công nhanh chóng tiến về phía trước. Sau hai canh giờ, họ đã đi được ba, bốn mươi dặm, cổng thành Hội Kê đã lờ mờ xuất hiện trong tầm mắt.
Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn cánh cổng thành cao hai ba trượng, vẫn còn thấy được rêu xanh, không khỏi sững sờ. Nàng nhìn ngây người, bước chân chần chừ, không hiểu sao, nàng cảm thấy gần nhà lại sợ.
Kiếm Cữu bên cạnh không nhận ra sự bất an của nàng, y ngẩng đầu nhìn cổng thành, lẩm bẩm một mình: "Sư huynh bảo ở đây đợi ta, không biết huynh ấy đã đến chưa?"
Sư huynh của Kiếm Cữu?
Tim Vệ Lạc đập thình thịch. Đối với nam nhâm mà nàng chỉ gặp một lần, nhưng lại cho nàng một lời khuyên và một túi vàng, nàng rất muốn gặp lại. Ngay lập tức, nàng nhìn Kiếm Cữu với ánh mắt mong đợi, hỏi: "Sư huynh của ngươi ở Hội Kê sao?"
Kiếm Cữu không để ý đến nàng.
Y cau mày nhìn chằm chằm vào cổng thành Hội Kê, đột nhiên bẻ các ngón tay, đếm kỹ: "Sư huynh bảo ta luyện tập kỹ năng bỏ trốn, ta đã luyện thành. Sư huynh bảo ta hoàn thành một tâm nguyện của phụ nhân này, ta cũng đã hoàn thành. Sư huynh bảo ta không được gây rối ở các nước chư hầu, không được trêu chọc cao thủ cấp tông sư, không được đắc tội với mười hiệp khách trở lên, những điều này, ừm, hình như..."
Y đếm đến đây, quay phắt lại nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nghiêm túc hỏi: "Phụ nhân, ngươi thấy trong năm nay, ta có gây rối hay chọc giận kẻ thù mạnh nào không?"
Y hỏi rất nghiêm túc.
Vệ Lạc đối mặt với câu hỏi nghiêm túc của y, chớp mắt. Một lúc sau nàng trả lời: "Khi ngươi cứu ta khỏi tay công tử Kính Lăng, dường như đã đắc tội với người Tấn và người Sở."
Y cải trang trà trộn vào đám du hiệp nước Sở, lừa họ ám sát người Tấn, rồi nhân cơ hội đó thực hiện mục đích của mình. Hơn nữa, vừa đưa được Vệ Lạc ra ngoài, y đã vội vàng tháo mặt nạ la hét ầm ĩ. Hành vi như vậy, e rằng 500 du hiệp nước Sở sẽ không dễ dàng quên, sẽ căm hận đến nghiến răng.
Nghe câu trả lời của Vệ Lạc, Kiếm Cữu che mặt r3n rỉ.
Vệ Lạc lo lắng nhìn y. Y chỉ để lộ một bên mặt, nhưng Vệ Lạc có thể thấy rõ cơ mặt bên đó đang co giật, hiển nhiên y đang rất đau khổ.
Kiếm Cữu dùng tay áo che mặt, than thở liên tục.
Một lúc lâu sau, y mới bỏ tay áo xuống. Y nghiến răng đi vòng vòng trên con đường đất, vừa đi vừa xoa tay liên tục.
Vệ Lạc thấy y cuống quýt như thế, không khỏi lo lắng hỏi: "Sẽ bị phạt nặng sao?"
Kiếm Cữu hoàn toàn chìm đắm trong nỗi phiền muộn của mình, không nghe thấy câu hỏi của Vệ Lạc. Y vừa đi vòng vòng, vừa lẩm bẩm một mình: "Hay là, mang phụ nhân này đi, không vào thành Hội Kê nữa?"
Vừa nói đến đây, y đã lắc đầu loạn xạ, sau một hồi lắc đầu nguầy nguậy, y đau khổ lại lẩm bẩm: "Để phụ nhân này gặp sư huynh rồi, cũng coi như hoàn thành một việc. Nếu bây giờ trốn tránh, chẳng phải sau này cũng phải trốn tránh sao? Không được, không được, chủ ý này không ổn."
Y một mình lẩm bẩm, hai tay xoa càng lúc càng mạnh, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó như sắp khóc.
Vệ Lạc tò mò nhìn y, bất giác khóe miệng nàng nhếch lên, suýt bật cười ra tiếng.
Nàng ngậm cười, thầm nghĩ: Không biết sư huynh của Kiếm Cữu sẽ dùng cách gì để phạt y? Cách đó nhất định rất ghê gớm, mới khiến Kiếm Cữu sợ hãi đến vậy!
Rồi nàng lại nghĩ: Nam nhân râu ria xồm xoàm mà nàng gặp năm xưa, chỉ là một chính nhân quân tử có vẻ ngoài bình thường. Nhưng xem ra, sư huynh của Kiếm Cữu không chỉ đơn giản là một người cổ hủ. Đúng rồi, Kiếm Cữu luôn giỏi thuật dịch dung, không biết lần trước, bộ dạng râu ria xồm xoàm của sư huynh y có phải là giả hay không?