Việc nàng ta hạ thấp Vệ Lạc, nâng mình lên ở thời Chiến Quốc là chuyện thường thấy. Như Mặc Tử ôn hòa hiền hậu, cũng thích trước mặt quân hầu hạ thấp Khổng Tử để nâng mình lên. Như Mạnh Tử càng hùng hổ hơn, mắng nhiếc danh hiền đương thời, trước mặt chư hầu, chẳng biết phỉ báng bao nhiêu ái thần sủng thần của họ.
Có thể nói, hành vi của Sở Lục công chúa chẳng qua là hành vi bình thường của một ứng viên. Phải biết rằng, mục đích của nàng ta là cầu hôn, mà vị trí nàng ta cầu hôn là thê tử của công tử Kính Lăng! Là hậu vị tương lai của Tấn Hầu!
Việc nàng ta không hề che giấu mà phô bày tài trí cũng là cách làm phổ biến thời đó. Người lúc bấy giờ hành sự nói chuyện có phần khoa trương, thích phóng đại sự việc.
Sở Lục công chúa cho công tử Kính Lăng thấy nàng ta có tài dò hỏi âm mưu, có nhân mạch rộng, và khả năng nắm bắt tình báo. Đây đều là năng lực của nàng ta.
Hơn nữa, nàng ta quả thật xinh đẹp, lại là công chúa có hai thành làm của hồi môn, của cải dồi dào.
Cho nên nàng ta tự tin là có cơ sở. Từ đầu tới cuối, nếu nói nàng ta sai, chỉ sai ở hai điểm. Một, nàng ta đánh giá sai tính cách công tử Kính Lăng, người như hắn ghét nhất bị người kiểm soát! Hai, nàng ta đánh giá sai tình cảm phức tạp giữa công tử Kính Lăng và Vệ Lạc. Hành động hạ thấp đối thủ của nàng ta trong lúc cầu hôn, trong mắt hắn là không thể tha thứ.
Vệ Lạc ngơ ngẩn nhìn công tử Kính Lăng. Hắn nhận ra ánh mắt nàng, nghiêng đầu thấp giọng hỏi: "Tiểu nhi, sợ rồi?"
Vệ Lạc lắc đầu. Giết vài người, nàng tất nhiên không sợ hãi, điều khiến nàng bất an là cơn giông tố sắp ập đến.
Dù là nàng hay Kính Lăng, cũng không biết người Sở sẽ dùng chiêu gì. Bây giờ họ chỉ có thể đối phó từng bước.
Vệ Lạc mím môi, hành lễ với công tử Kính Lăng rồi cáo lui.
Trời đã tối. Công tử Kính Lăng thở dài, để nàng đi.
Vệ Lạc trở về phòng. Tiểu hổ đang bò trên giường nàng, thấy nàng đến gần ngẩng đầu kêu "ngao" một tiếng.
Vệ Lạc thấy thế không khỏi bật cười. Nàng bước nhanh đến ôm nó vào lòng. Mới không gặp bao lâu, tiểu gia hỏa này đã không nhận ra nàng, tròn mắt nhìn nàng cảnh giác.
Vệ Lạc nhìn nó cười khanh khách. Vừa cười vừa vuốt v e trán nó: "Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa, có phải ngươi sợ tỷ tỷ không? Hì hì, tỷ tỷ sẽ đặt cho ngươi một cái tên thật hay."
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn bộ lông hổ con, mỉm cười: "Tiểu gia hỏa là con trai. Hay là ta gọi ngươi là Ứng Thiên?"
Nàng nói đến đây, thanh âm yếu ớt nhỏ dần, chỉ còn tiếng lẩm bẩm: "Tỷ tỷ đi vào nơi không thuộc về mình, có lẽ là kẻ nghịch thiên? Bởi vậy mới như đi ngược dòng, nơi nào cũng sóng to gió lớn. Ngươi khác, ngươi tuy mồ côi nhưng vô tư vô lo, rừng rậm vốn là thiên hạ của ngươi, ngươi chỉ cần thuận theo tự nhiên. Nên tỷ tỷ gọi ngươi là Ứng Thiên, được không?"
Nàng vừa dứt lời, hổ con kêu "Ngao" một tiếng, há miệng cắn chặt ngón tay Vệ Lạc.
Đừng thấy răng sữa nhỏ xíu, nhưng cắn cũng khá đau. Vệ Lạc để nó cắn, thấy đôi mắt nó long lanh, cắn một cái lại li3m li3m, không khỏi lại cười khanh khách.
Không hiểu sao, đêm nay Vệ Lạc ngủ rất ngon.
******
Ngày hôm sau, không thấy bóng dáng người Sở tụ tập trước dịch quán nữa. Công tử Kính Lăng đường hoàng đại diện cho nước Tấn, vốn chẳng phải kẻ nhút nhát, há có thể cứ ru rú trong dịch quán? Thế nên, hắn cùng Vệ Lạc và đoàn tùy tùng vẫn giữ nguyên lịch trình hôm qua, chuẩn bị đến dự tiệc tại phủ của chấp chính Tử Tể.
Vệ Lạc ngồi trong xe ngựa theo sau xe của công tử Kính Lăng, chậm rãi ra khỏi cổng lớn. Bên ngoài dịch quán vẫn còn lác đác vài người Sở. Vừa thấy đoàn xe của Tấn, họ lại buông lời chửi bới. Tuy nhiên, lần này ngôn từ đơn giản hơn, lại thêm đoàn xe được bảo vệ nghiêm ngặt, họ không thể lại gần chỉ có thể gào thét từ xa. Tiếng "yêu phụ", "ác phụ" cứ vang lên không ngớt, nhưng Vệ Lạc cùng mọi người đều làm ngơ.
Xe ngựa vẫn thong thả tiến về phía trước.
Vệ Lạc vẫn một thân nam trang bạch y, đầu đội ngọc quan, dung mạo tuấn tú càng thêm rạng rỡ. Xe ngựa thong thả len lỏi trong thành, ước chừng nửa canh giờ sau đã đến con phố nơi tọa lạc phủ đệ của chấp chính.
Đến nơi này, dòng người bỗng trở nên đông đúc! Thì ra, những người Sở đã ngăn họ lại trước dịch quán ngày hôm qua, hiện tại đều tụ tập ở đây.
Khắp nơi đều là người Sở chen chúc, mà trong số đó, nhóm du hiệp là nhiều nhất. Họ như dòng nước chảy ào ào tiến về phía đoàn xe của Vệ Lạc và công tử Kính Lăng.
Tiếng ồn ào náo động, tiếng gào thét hỗn loạn không ngớt bên tai, "Nghe nói ả yêu phụ hại chết tiên vương cũng ở trong đó!"
"Yêu phụ đáng giận, nhưng tiên vương hoang dâm vô đức mới là nguyên nhân gây ra họa này!"
"Quả thật như vậy. Tiên vương vô đức khiến trời xanh nổi giận, tai họa giáng xuống dân chúng. Nay lại đổ tội cho một phụ nhân, chẳng phải là hành động vô sỉ của Đại Sở chúng ta hay sao?"
"Chớ nói bậy! Trời muốn phạt Sở, chẳng lẽ lại mượn tay một phụ nhân hay sao!"
"Yêu phụ hại nước ta quá thảm, tất phải tru diệt cho thống khoái!"
Các loại nghị luận ồn ào náo động nổi lên cuồn cuộn, ầm ĩ đến mức Vệ Lạc cảm thấy màng tai đau nhức.
Tuy nhiên, đám người Sở tuy kích động, nhưng không ai dám xông lên đoàn xe. Sở dĩ họ không dám tiến lên là vì đội ngũ kiếm khách người Tấn nghiêm trang, dũng mãnh, ánh mắt uy nghiêm, khí thế giết ngàn người trên chiến trường khiến đám đông khiếp sợ.
Giữa tiếng nghị luận, Vệ Lạc đột nhiên vén màn xe lên, để lộ rõ bản thân trước mặt mọi người.
Vừa thấy dung mạo nàng, đám người Sở vốn ồn ào bỗng im bặt.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng.
Trong xe ngựa, Vệ Lạc trường bào trắng, tuấn tú hơn hoa, mặc ngọc lưu ly, khí chất nghiêm nghị mà ung dung, khiến người Sở không khỏi chấn động.
Khí chất của nàng vốn đã ung dung, nay lại mang theo võ công càng thêm tự tin, một loại khí thế cao quý tỏa ra bốn phía. Đám người Sở bất giác bị khí thế này áp đảo. Một lúc sau, tiếng ồn ào lại nổi lên: "Thiếu niên này là yêu phụ kia sao?"
"Mắt trong veo, khí chất đoan chính, không giống yêu phụ!"
"Rõ ràng là một công tử, chẳng lẽ chúng ta đã nghĩ sai?"
Trong tiếng nghị luận, nghi hoặc và khó hiểu chiếm hơn phân nửa. Người Sở dần chuyển sự chú ý, bắt đầu dò hỏi có phải yêu phụ của Tấn thái tử vẫn chưa xuất hiện hay không.
Hôm qua Vệ Lạc từ đầu tới cuối đều không thừa nhận thân phận thật sự của mình.
Đám người Sở dần lùi sang hai bên. Họ xì xào bàn tán về thân phận của Vệ Lạc và liệu nàng có phải là yêu phụ kia hay không. Người Sở vừa lùi, phía trước đoàn xe liền trống trải hơn, di chuyển cũng nhanh hơn.
Đúng lúc này, một giọng nữ bén nhọn xen lẫn nghẹn ngào vang lên: "Vệ Lạc, ả yêu phụ này!"
Tiếng hét vừa dứt, Sở Thập công chúa dẫn theo thị tỳ tức giận muốn hộc máu lao về phía xe ngựa của Vệ Lạc.
Nàng ta lao đến rất nhanh, khuôn mặt tú mỹ vặn vẹo mang theo sự dữ tợn và phẫn nộ. Nàng ta trừng mắt nhìn Vệ Lạc, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Nàng ta lao đến quá nhanh, tám thị tỳ phía sau vội vàng đuổi theo, cố gắng kéo nàng ta lại. Sở Thập công chúa không quan tâm, nàng ta đẩy mạnh chúng thị tỳ ra sau, đâm sầm vào xe ngựa của Vệ Lạc!
Bên cạnh xe ngựa vốn có kiếm khách bảo vệ. Nhưng Sở Thập công chúa không có võ công, hơn nữa khi đâm tới, nàng ta không màng dùng ngực dùng mặt đập thẳng vào mũi kiếm.
Chúng kiếm khách vội vàng thu tay lại để tránh làm bị thương nàng ta.
Nàng ta trùng điệp đánh mạnh vào một kiếm khách, đưa tay đẩy hắn ra, làm bản thân suýt ngã xuống đất, nàng ta bám vào càng xe của Vệ Lạc để đứng vững.
Mười ngón tay nàng ta bấu chặt càng xe, ngẩng đầu phẫn nộ và ủy khuất nhìn chằm chằm Vệ Lạc, dắt cuống họng mà gào lên: "Yêu phụ nhà ngươi! Ngươi lừa ta! Ngươi rõ ràng là yêu phụ kia, ngươi lại không nói rõ! Ô, ngươi lừa ta, yêu phụ nhà ngươi, ngươi hại ta bị huynh trưởng quở trách, bị mọi người phỉ nhổ, ngươi hại ta không dung thân trong tông tộc. Ngươi hại ta mất mặt. Ngươi, ngươi..."
Nàng ta tức giận đến mức nói năng lộn xộn.
Vì nàng ta bám lấy càng xe, cũng vì thói quen thời bấy giờ là bất kể ai cũng phải quang minh chính đại đối mặt với mọi lời chỉ trích, nên xe ngựa của Vệ Lạc dừng lại.
Sở Thập công chúa đưa tay túm lấy áo bào của Vệ Lạc, phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, hét lên: "Ngươi xuống đây, ngươi xuống đây, ngươi nói cho mọi người biết, ngươi chính là yêu phụ kia!"
Xem ra, Sở Thập công chúa đã mất cả đêm qua mới hiểu được rằng mình đã bị Vệ Lạc lừa gạt. Vì bị Vệ Lạc mắng nhiếc, nàng ta quên mất trọng điểm là phải hỏi Vệ Lạc có phải là yêu phụ đã hại nước Sở hay không!
Đó mới là điểm yếu của Vệ Lạc. Dù Vệ Lạc có nói mình vô tội đến đâu, chỉ cần nàng thừa nhận, chắc chắn sẽ có một bộ phận người Sở hận nàng đến thấu xương, muốn giết nàng cho hả giận!
Sở Thập công chúa níu chặt góc áo Vệ Lạc, không chịu buông tay.
Tiếng bàn tán của người Sở đã ngừng, mọi người đều quay lại nhìn cảnh tượng này.
Vệ Lạc trong bộ áo bào trắng, cuối cùng cũng ra tay trước sự điên cuồng của Thập công chúa. Tay phải thon dài của nàng nhẹ nhàng vươn ra, đẩy Sở Thập công chúa ra.
Sau đó, nàng nhảy xuống xe ngựa, đứng cách Thập công chúa khoảng năm bước.
Đoàn xe lúc này đã dừng lại, công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Vệ Lạc.
Người Sở cũng đang nhìn Vệ Lạc.
Trong không gian an tĩnh, chỉ có tiếng thét chói tai của Thập công chúa vang lên: "Ngươi nói cho mọi người biết, ngươi có phải là yêu phụ kia không? Ngươi nói đi!"
Giọng Thập công chúa the thé và cao vút vô cùng.
Vệ Lạc nghe vậy khẽ mỉm cười nhàn nhạt, áo bào trắng tung bay trong gió, thật sự toát lên vẻ ung dung tự tại.
Nhưng trong lòng nàng lại thầm nghĩ: Lần này Sở Thập công chúa xuất hiện, có phải do các công tử và quyền quý phía sau sai khiến hay không? Nếu có, họ sẽ dùng chiêu trò gì để đối phó với ta?
Trong lúc suy nghĩ, hàng ngàn ánh mắt đang đổ dồn vào nàng, chờ đợi!