Tướng mạo hai vị công tử này có hai phần tương tự Kính Lăng, ngũ quan cũng giống nhau, nhưng sắc mặt tái nhợt, hơi mập yếu, con mắt vô thần.
Nói chung, chính là mỗi một nơi đều kém một chút, vì vậy rõ là giống nhau, nhưng lại như một trời một vực. Hai vị công tử cũng có thể miễn cưỡng gọi là khôi ngô.
Ngồi đối diện các công tử là sáu người Tần. Cách ăn mặc của người Tần so với người Tấn có vẻ không được trau chuốt cho lắm, tay áo của bọn họ rất rộng, chất liệu bào phục xem ra cũng không đủ trơn mịn. Mặt mũi họ lại càng đen, sống mũi cao ngất thể hiện một loại mạnh mẽ thô ngạnh.
Người Tần ngồi đối diện công tử Kính Lăng tuổi cũng xấp xỉ hắn, khoảng hai mốt hai hai. Mặt hắn hơi tròn, một đôi mắt hạnh tròn xoe như mắt bé gái, bên trái khuôn mặt tròn có một lúm đồng tiền, khi im lặng thì có ba phần ôn hòa, lúc nói chuyện lại càng vô cùng ôn hòa gần gũi.
Người Tần đó lười biếng giơ tửu châm trong tay lên, lắc lắc nó với công tử Kính Lăng đang cười lớn, sang sảng nói: "Lần này đến nước Tấn rất có thu hoạch, có thể được giai nhân tuyệt thế như Mi cơ, Diễn mừng rỡ khôn cùng, mừng rỡ khôn cùng!" Hắn nói tới đây, nháy mắt, vờ cảm khái liên thanh than thở, "Đáng tiếc cho Thái tử Nhuế nước Tề, mỹ nhân như thế vì hắn mà bị giam, hắn lại chẳng để ý, trực tiếp mang theo một đồng nam về nước. Đáng tiếc, thật đáng tiếc!"
Hắn ta nói tới đây, thân thể hơi nghiêng về trước, cười hì hì, nhìn về phía công tử Kính Lăng đã thu lại nụ cười mà uống rượu hỏi: "Nghe nói đồng nam này là người trong phủ công tử? Đúng là phong thái tuyệt đỉnh. Giai nhân như vậy, sao công tử lại mặc hắn làm tạp dịch? Ngài xem, hắn đây không phải là xuân tâm khó nhịn, tự nhảy bổ vào Thái tử Tề sao? Đáng tiếc, đáng tiếc, thật đáng tiếc mà!"
Hắn than đáng tiếc liên tục, trong giọng nói mơ hồ mang theo trào phúng. Rất hiển nhiên, vị công tử nước Tần này cho rằng, công tử Kính Lăng mặc cho đồng nam kia tự chạy trốn, mà không phải tự tay biếu tặng Thái tử nước Tề đồng thời bản thân cũng kiếm được một cái nhân tình, thực là không được sáng suốt.
Vệ Lạc ngồi sau lưng công tử Kính Lăng, nghe đến chết lặng, trái tim ầm ầm nhảy loạn, nàng bất an thầm nghĩ: Tạp dịch? Phong thái tuyệt đỉnh? Đồng nam? Trời ơi, sẽ không phải Tố chứ? Hắn lại tự tiến cử với Thái tử Tề sao? Hắn, hắn sao lại làm vậy? Hắn hao hết tâm sức thể hiện bản thân trước mặt công tử Kính Lăng, không phải chính vì thoát khỏi số phận đồng nam sao? Sao hắn phải làm thế?
Nàng càng nghĩ càng thấy người trong miệng của công tử nước Tần nói đến chính là Tố, chỉ có Tố mới phù hợp những điều kiện này! Chỉ có thể là hắn! Vệ Lạc cảm thấy ngực tưng tức, thật khó chịu.
Sao hắn phải làm vậy chứ?
Đầu óc nàng nháo loạn, nhất thời tâm loạn như ma, mơ hồ, nàng cảm giác được, Tố làm vậy có thể vì muốn nhanh chóng mạnh mẽ hơn. Nhưng, nhưng mà, ôi.
Lúc này, tiếng cười trầm thấp mạnh mẽ của công tử Kính Lăng truyền đến, "Kẻ ti tiện mà thôi, không đáng lưu ý."
Hắn nói tới đây, lười biếng dựa vào tháp phía sau. Lúc này, một công tử ngồi bên trái hắn quay đầu nhìn Kính Lăng, hắn lạnh lùng hừ một tiếng với công tử Kính Lăng, bất mãn nói: "Bát đệ, tối qua biết đệ muốn giết Hòa Khương, Tứ huynh ta vội tìm đến cầu tình, nhưng đường đường công tử ta mở miệng, tên Phụ Thông kia lại làm như không nghe! Tứ đệ thật sự rất có năng lực, không chỉ mười vạn giáp sĩ thuộc hạ một lòng trung thành, ngay cả thần tử của phụ hầu cũng là bách kế tương tựu (1), thực sự là rất có năng lực!"
Ngữ khí Tứ công tử này rất không tốt, nói chuyện càng thêm bóng gió châm biếm. Lúc nói, da mặt hắn nhảy nhảy, môi mỏng trắng bệch cũng liên tục co rút, có vẻ hơi thần kinh.
Tứ công tử nói tới đây, cũng không chờ công tử Kính Lăng trả lời, hắn đảo mắt liếc về chúng sứ giả nước Tần, hừ nói: "Có điều Bát đệ cũng phải cẩn thận, Hòa cơ chính là người phụ hầu yêu nhất, Hòa Trầm thế lớn, Bát đệ vì một tiểu nhi mà giết Hòa Khương, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng."
Ngữ khí của hắn, nói là để cho công tử Kính Lăng nghe, không bằng là nói để cho mấy vị công tử nước Tần đối diện nghe.
Mấy vị sứ giả Tần liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt quay đầu nhìn vị công tử nước Tần mặt tròn lúm đồng tiền. Công tử nước Tần kia nở nụ cười, hắn nhíu mày vui vẻ nói: "Vì một tiểu nhi mà giết Hòa Khương? Xin hỏi tiểu nhi kia ở đâu? Là tuyệt đại giai nhân sao?"
Tứ công tử vừa nghe đến bốn chữ "tuyệt đại giai nhân", liền bật cười. Hắn vỗ trán nói: "Giai nhân? Đen sì như than, vừa nhỏ vừa gầy, hoàn toàn là một con chuột xám xấu xí. Đúng rồi, nghe nói có người kêu nó là tiểu nhi than đen."
Hắn nói tới đây, đảo mắt nhìn chòng chọc công tử Kính Lăng, vẫn một bộ cười nhạt như cũ, quay sang hỏi công tử Kính Lăng đang tự nhiên phẩm rượu: "Tiểu nhi than đen ở đâu? Sao Bát đệ không gọi ra để khách nhìn xem?"
Vệ Lạc vẫn cúi đầu lắng nghe, nàng sớm biết, từ tối qua vì tự cứu mà biểu hiện một lần, từ đó về sau bản thân mình chính là mũi khoan phá túi ra, dù nàng muốn giả làm một khối sắt vô tri cũng không được.
Xem ra, công tử Kính Lăng dự đoán trước sẽ phát sinh chuyện thế này, nên đã sớm cho người gọi nàng đến.
Công tử Kính Lăng đối diện ánh mắt chăm chú của Tứ công tử, hơi nghiêng đầu, tay phải hắn tuỳ ý vẫy về phía sau, lười nhác gọi: "Vệ Lạc?"
"Dạ."
"Tiến lên để chư vị công tử nhìn qua."
"Dạ"
Vệ Lạc theo lời đứng lên, cúi đầu, trong lúc các công tử đang ngẩn người đi ra. Nàng đi tới giữa hai hàng tháp kỷ, vái chào thật thấp với hai bên, rũ mắt cao giọng nói: "Tiểu nhân chính là Vệ Lạc, cũng là tiểu nhi than đen tối qua công tử cứu giúp."
Mấy vị công tử trợn to mắt, quay nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải.
Một lát, công tử nước Tần mặt tròn phản ứng đầu tiên, hắn nhìn công tử Kính Lăng, ha ha nói: "Diễn ở Tần lâu ngày, đã nghe danh công tử vốn trọng nhân tài, phàm người có tài thì bất kể xuất thân, quả đúng như thế. Chỉ là, kẻ này thực có tài?"
Công tử Kính Lăng liếc Vệ Lạc một cái, hỏi: "Vệ Lạc, ngươi có tài cán gì?"
Tôi có tài cán gì?
Vệ Lạc khổ sở.
Nàng liếc nhìn chúng công tử giữa sân, Tứ công tử đang sít sao nhìn chằm chằm nàng, không ý tốt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, công tử nước Tần kia cũng đang xem xét nàng, vẻ mặt thoáng chút hiếu kỳ.
Vệ Lạc chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền chắp hai tay với chúng công tử, cao giọng trả lời: "Tiểu nhi không tài."
Không tài?
Nàng lại nói chính mình không tài!
Trong khoảng thời gian ngắn, chúng công tử đều ngạc nhiên, ngay cả mấy công tử không để ý đến nàng cũng nhìn về phía này, công tử Kính Lăng cũng thoáng ngẩng đầu.
Vệ Lạc mở to đôi mắt hạnh, cao giọng nói: "Công chúa Hoà Khương độc ác tàn bạo, khiến Tấn bị thế nhân cười nhạo, châm biếm! Trừng trị nữ tử này, một có thể giương cao công chính của Tấn hầu, hai có thể làm cho kẻ sĩ trí thức trong thiên hạ quy phục. Liệu địa vị cao quý của Hoà cơ, khả năng của Hoà Trầm công, cũng biết "Đại nghĩa diệt thân" vô cùng chí lý! Hành động này của công tử trên thuận ý trời, dưới hợp lòng dân, vốn chẳng can hệ gì đến tiểu nhi, sao còn cần tiểu nhi có tài cán?"
Lời này Vệ Lạc nói tới thật khí phách. Nàng vừa nói xong, hai tay công tử Kính Lăng liền hợp lại, vỗ hai tiếng vang bốp bốp.
Trong tiếng vỗ tay, hắn gật đầu tán thành về phía Vệ Lạc, nói: "Được rồi! Lùi lại đi."
"Dạ."
Vệ Lạc y lời lui ra, trở lại chỗ cũ ngồi quỳ xuống.
Công tử Kính Lăng quay đầu, đầu tiên cười như không cười liếc Tứ công tử một cái, sau đó chuyển hướng công tử nước Tần nói: "Hòa Khương ác độc, ta thay cha trừng trị cũng là chuyện thường. Việc nhỏ này sao dám phiền công tử Diễn quan tâm?"
Hắn nói tới đây, giơ tửu châm trong tay về phía chúng công tử, tiếng cười biếng nhác, "Ánh tà sắp buông, hoa thần vừa khai, chư vị, mời uống!" Hắn ngửa đầu một hơi cạn sạch rượu trong châm.
(1) bách kế tương tựu(百计相就): trăm kế như nhau, ý nói rất ăn ý với nhau