Vệ Lạc luôn bên cạnh hắn, nhiều lúc muốn giúp đỡ nhưng lại thấy mình không thể làm gì.
Lập xuân phải khai chiến, đây là điều Nghĩa Tín quân lo lắng nhất hiện nay. Tuy rằng chiến tranh kiểu này thường là các thành chủ lớn nhỏ tự mang quân đội riêng đến giao chiến, nhưng với tư cách chấp chính, Nghĩa Tín quân phải điều phối và trưng dụng quân đội, tất cả đều phải thông qua hắn.
Đương nhiên, công tử Trật muốn nhúng tay vào, nhưng Nghĩa Tín Quân kiên quyết không cho phép.
Vệ Lạc nhận ra xuân thu chiến thuật rất phức tạp, thuật ngữ chuyên môn và các điểm cần lưu ý, đôi khi nàng nghe cũng không hiểu, càng đừng nói là hỗ trợ.
Sau vài ngày như hình với bóng bên cạnh Nghĩa Tín quân, điều duy nhất Vệ Lạc có thể làm là truyền chút nội lực cho hắn để giúp hắn giảm mệt mỏi, thư giãn đôi chút.
Hôm nay khi hai người trở về phủ, trời đã nhá nhem tối. Vệ Lạc thay lại nữ trang, sóng vai cùng Nghĩa Tín quân đi dạo bên hồ.
Gần cuối năm bầu trời âm u, lá cây điêu tàn, gió lạnh từ mặt hồ thổi tới buốt giá.
Hai người đi một lúc, Nghĩa Tín quân rùng mình một cái, Vệ Lạc vội vàng nắm lấy tay hắn quay người đi về phía nội uyển.
Vừa đi được vài chục bước, nàng dừng lại.
Cảm nhận được sự khác thường của nàng, Nghĩa Tín quân nghi hoặc quay đầu nhìn.
Vệ Lạc hít một hơi, không quay đầu lại, chỉ từ tốn nói: "Ai tới vậy?"
Vèo một tiếng, trong tiếng lá cây xào xạc, một tiếng cười vang lên: "Mấy tháng không gặp, phụ nhân có nhớ ta không?"
Vừa nghe thấy giọng nói này, Nghĩa Tín quân đã nhếch mép hừ lạnh một tiếng.
Vệ Lạc thì khác, lúc này, trong mắt nàng nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía bạch y kiếm khách đang đứng trên cành cây bạch dương cao cao, thật là ung dung tự tại.
Người này có đôi lông mày rậm, mắt phượng, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn. Rõ ràng là một người rất thanh tuấn, nhưng lại cười một cách tinh quái, khiến nàng có chút muốn trợn trắng mắt.
Vệ Lạc kìm nén được ý muốn đó. Nàng mở to đôi mắt mặc ngọc, vui mừng gọi: "Quân đã trở lại!"
Lời nàng vừa dứt, Nghĩa Tín quân bên cạnh lập tức hiểu ra, sự xuất hiện trở lại của bạch y kiếm khách vào lúc này thực là một chuyện tốt.
Bạch y kiếm khách nhướng mày, nghiêng đầu đánh giá Vệ Lạc vài lần, rồi đột nhiên nheo mắt, lộ ra nụ cười tươi.
Ngay sau đó nụ cười biến mất, y hừ một tiếng: "Ngươi là phụ nhân xảo quyệt! Không biết vì sao vừa thấy ngươi giả vờ vui mừng như vậy, ta liền toát mồ hôi lạnh!"
Vệ Lạc trố mắt nhìn.
Bạch y kiếm khách nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang sững sờ của Vệ Lạc, không hiểu sao tâm trạng lại rất tốt, y ngửa mặt lên trời cười lớn.
Trong tiếng cười lớn, y vèo một cái cả người bay lên không trung, đáp xuống trước mặt Vệ Lạc.
Vệ Lạc còn chưa kịp phản ứng, y đã nhảy tới trước mặt Vệ Lạc chỉ trong nháy mắt, hai người đứng đối diện nhau.
Vệ Lạc thở dài, lùi lại nửa bước, quay đầu nhìn Nghĩa Tín quân.
Nàng vừa quay đầu, đã nghe thấy bạch y kiếm khách nói: "Phụ nhân, mời lên thuyền, ta có chuyện muốn nói!"
Vệ Lạc nhìn Nghĩa Tín quân. Hắn gật đầu với nàng, rồi xoay người bước nhanh rời đi.
Được sự cho phép của Nghĩa Tín quân, Vệ Lạc quay đầu nhìn bạch y kiếm khách. Nàng biết rõ người như y, nếu đã nói có chuyện muốn nói, thì chắc chắn là chuyện quan trọng.
Bạch y kiếm khách không nhìn nàng, y nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống thuyền. Vệ Lạc thấy vậy cũng nhẹ nhàng bay lên thuyền. Khi nàng vừa đáp xuống, bạch y kiếm khách đánh giá nàng trên xuống dưới một hồi lâu, thấp giọng nói: "Quả nhiên thân thủ bất phàm."
Vệ Lạc không để ý đến y, nàng quay đầu nhìn theo bóng dáng Nghĩa Tín quân đang khuất dần.
Ngay lúc nàng quay đầu, thuyền đã như mũi tên lao vút đi. Cơn gió lạnh rít gào như dao cứa vào mặt.
Cả Vệ Lạc và bạch y kiếm khách đều có nội lực phi phàm, tất nhiên không sợ chút gió lạnh này.
Vệ Lạc nhìn về phía kiếm khách, bắt gặp ánh mắt có phần si mê của y.
Bạch y kiếm khách không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm chiếc áo choàng đỏ bay phất phới trong gió, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lưu động, đôi mắt mặc ngọc long lanh, thật lâu không rời mắt được.
Vệ Lạc thấy vậy, khẽ hừ một tiếng.
Nàng vừa hừ, bạch y kiếm khách đã giật mình kinh hãi. Ngay lập tức y cười lớn, lắc đầu tự giễu: "Thấy nhan sắc của phụ nhân, ta lại thất thần rồi."
Tiếng cười và lời tự giễu của y vẫn rất tiêu sái ung dung.
Vệ Lạc chậm rãi ngồi xuống ghế, nàng nhìn tay áo thuận theo gió bay bay của kiếm khách, hỏi: "Quân có chuyện gì muốn nói?"
Xuyên qua thân ảnh của nàng, ánh mắt bạch y kiếm khách dừng lại trên dãy núi xanh biếc phía xa. Y chẳng buồn đáp lời nàng, chỉ mải mê thả hồn vào cảnh sắc mà cất tiếng cười sảng khoái: "Cảnh đẹp vốn đã hữu tình, nay lại càng thêm phần tuyệt sắc nhờ có giai nhân bên cạnh."
Tiếng cười của y vẫn phóng khoáng như xưa, ngữ khí vẫn thong dong như thể chỉ đang ngợi ca cảnh sắc.
Vệ Lạc bất đắc dĩ mà lại hỏi: "Quân có chuyện gì muốn nói?"
Bạch y kiếm khách chậm rãi cúi đầu.
Y nhìn chằm chằm Vệ Lạc, thấy nàng bình tĩnh như nước, không tức giận cũng không ngại ngùng, y nhướng mày nói: "Ta tình cờ nghe được có cao nhân muốn ra tay với ngươi."
Y nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ánh mắt nhìn Vệ Lạc lại nghiêm túc hơn ba phần: "Phụ nhân mỹ danh vang xa, Nghĩa Tín quân tuy là quyền thần Tề quốc, nhưng đối mặt với cao nhân như vậy, cũng khó có thể bảo vệ ngươi chu toàn."
Nghe vậy, Vệ Lạc rũ mắt xuống. Hàng mi dài của nàng như chiếc quạt khẽ chớp.
Bạch y kiếm khách nhìn nàng chằm chằm, rồi nghiêng người tới gần, mặt đối mặt chỉ cách nhau vài tấc, hơi thở phả vào nhau.
Vệ Lạc vẫn không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn y, ánh mắt bình tĩnh như nước, chờ đợi những lời tiếp theo.
Nhìn nàng, không biết vì sao, bạch y kiếm khách thở dài một tiếng.
Thở dài xong, y đứng thẳng người, tiếp tục nhìn chằm chằm Vệ Lạc, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Lần này ta đến, chính là muốn hỏi, ngươi có bằng lòng đi khỏi nơi này cùng ta không? Sau khi thay đổi dung mạo, sẽ không ai nhận ra. Ta thấy Nghĩa Tín quân rất coi trọng ngươi, nếu ngươi muốn đi, hắn sẽ không ngăn cản!"
Lời y vừa dứt, Vệ Lạc khẽ mỉm cười, dung nhan như hoa, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: "Quân cũng biết Nghĩa Tín quân đối với ta tình thâm nghĩa trọng! Lúc này nếu ta bỏ chàng mà đi, chẳng phải là vô tình vô nghĩa sao?"
Dừng một lát, nàng chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào bạch y kiếm khách, cười rạng rỡ: "Thấy nguy hiểm thì tránh, ta tuy chỉ là một phụ nhân hèn mọn, nhưng cũng khinh thường làm vậy! Nếu quân đã đến, ta có một việc muốn nhờ."
Nói đến đây, ánh sáng trong đôi mắt mặc ngọc của nàng chớp động, tràn đầy sự mong đợi. Nàng hơi nghiêng người về phía trước, nói: "Nếu ta muốn nhờ quân bảo vệ, không biết phải trả cái giá gì?"
Nàng nói rất trực tiếp.
Bạch Y kiếm khách không nhịn được bật cười. Y đến để khuyên Vệ Lạc rời đi, không ngờ nàng không chút do dự từ chối, rồi lập tức đề nghị muốn y làm hộ vệ cho nàng.
"Cái giá?" Bạch y kiếm khách nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vệ Lạc, không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên rung động, buột miệng nói: "Nếu phụ nhân có thể để ta yêu thương, ta tất nhiên nguyện ý kề cận bên cạnh!"
Lời vừa dứt, Vệ Lạc bật cười lớn.
Nàng cười rất đẹp, mái tóc đen cùng chiếc áo choàng đỏ bay phất phới trong gió lạnh.
Trong tiếng cười lớn, đôi mắt mặc ngọc của Vệ Lạc sáng long lanh, nàng cười như không cười nhìn chằm chằm bạch y kiếm khách, không hiểu sao lúc này ánh mắt nàng lại có một sự lạnh lẽo khiến y vô cùng khó chịu.
Giữa tiếng gió và tiếng nước, thanh âm bình thản của Vệ Lạc vang lên: "Ngu ngốc! Nếu có người muốn bắt ta, chắc chắn là có ý nghĩ ô uế với ta! Nếu ta dễ dàng dâng thân cho người, cần gì phải nhờ đến quân? Quân đi đi! Lạc tuy không phải trượng phu, nhưng cũng biết điều gì nên làm và không nên làm!"