Mục lục
Việt Cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ra khỏi cửa điện, Vệ Lạc càng đi càng hài lòng, tuy rằng công tử Kính Lăng trêu chọc nàng, nhưng nếu mình thực sự bị lộ, hắn muốn giết mình cũng chỉ là phất tay một cái mà thôi. Nàng vẫn là tránh được một kiếp!

Lúc này, toàn bộ phủ Kính Lăng đều bị kinh động, vô số ánh đuốc hừng hực cháy lên, trong ánh đèn lồ ng lay động, chúng thực khách cao cấp cũng vội vã chạy tới.

Đâu đâu cũng có kiếm khách, khi Vệ Lạc ra khỏi con đường rợp bóng cây, thì toàn bộ sân viện đã ồn ào tiếng người, vô cùng náo nhiệt, tiếng bàn luận không dứt bên tai. Lúc Vệ Lạc đi ra cửa điện sớm đã đóng, chúng kiếm khách và thực khách không thể tuỳ tiện tiếp cận, vì thế họ cũng không rõ đến cùng thương tích công tử Kính Lăng ra sao.

Vệ Lạc tò mò nhìn một hồi, cũng không thấy Kính Lăng đi ra, hắn rõ ràng nói là đến thư phòng nghị sự, cũng chẳng biết sao vẫn chưa đi? Nàng vừa nghĩ thế thì đã có quản sự xuất hiện hét ra lệnh nhóm kiếm khách lui xuống, các thực khách trở về chỗ ở, đợi tin tức.

Men theo trăng sáng đã bắt đầu ngả về phía tây, Vệ Lạc trở lại trắc điện. Nhân lúc lực chú ý của mọi người đều đã rời đi, nơi chuyên để nhóm thị tỳ tắm rửa vệ sinh hết sức yên tĩnh, Vệ Lạc lặng lẽ tắm một cái, nhanh chóng mặc quần áo dịch dung lại, trở về phòng đã lâu mà vẫn không buồn ngủ.

Từ lúc đội ngũ Mi đại gia xảy ra chuyện, cho tới giờ mới chỉ có bốn ngày, nhưng Vệ Lạc lại cảm thấy dường như đã một thế kỷ. Trong bốn ngày này, tâm tình nàng lúc lên lúc xuống, mấy lần sinh tử treo lơ lửng. Haizz, muốn sống trên đời thật không dễ dàng, nếu thật sự có thể trở thành một kiếm sư, vậy thì quá tốt rồi.

Nghĩ đến kiếm, nàng không khỏi nhớ tới vừa nãy ở tẩm cung chặn lại một kiếm kia! Khắc đó, đối phương xuất một đường kiếm quỹ tích rõ chậm như thế, trong mơ hồ, nàng thậm chí nảy sinh một cảm giác nắm bắt được hết thảy.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, liền đứng lên, lúc này, mấy thị tỳ khác còn hầu bên người công tử Kính Lăng, toàn bộ trắc điện chỉ có mình nàng.

Nàng ngẩng mặt nhìn một chuỗi rèm châu, chậm rãi hít thở, hai mắt tĩnh lặng nhìn chăm chú một hạt châu hơi đỏ trong đó. Tập trung cao độ, kiếm gỗ trong tay nàng phóng ra, nhanh như chớp đâm về phía hạt châu kia.

Kiếm gỗ xuất ra, bức rèm không hề lay động. Kiếm xuất thành ảnh, thăm dò một chiêu lại thu hồi, lại ngẩng đầu nhìn thì hạt châu đã kêu "tách" một tiếng, hóa thành bụi phấn rải rác khắp nơi. Mà các hạt trân châu khác lại không sao cả.

Vệ Lạc cúi đầu nhìn kiếm gỗ trong tay, vui mừng thầm nghĩ: Mình thật sự tiến bộ rồi! Vừa nãy giao thủ với thích khách kia một chiêu, mình đã tiến bộ nhiều như vậy rồi! Quá tốt!

Phân bậc kiếm khách ở thế giới này, gồm có kiếm khách, kiếm sư và tông sư. Mỗi một cấp bậc lại được chia thành ba loại: thấp, trung và cao. Khi nãy Vệ Lạc ngăn chính là một đòn toàn lực của một kiếm sư cao đẳng. Chẳng qua Vệ Lạc cũng không biết mình đã tới tầng nào, có lẽ cố lắm cũng là một kiếm khách trung đẳng?

Nàng khẽ mím môi, mắt hạnh cười cong lên tựa trăng lưỡi liềm. Vui mừng vô hạn.

Nhất thời, toàn bộ oan ức bất an đều tan biến, toàn bộ lo lắng bất đắc dĩ đều phai nhạt. Mấy ngày nay áp lực đè nén chồng chất trong lòng, gần như khiến nàng sụp đổ đã tan biến hơn phân nửa, đột nhiên, nàng cảm thấy hết thảy đều không hề gì!

Vệ Lạc hạnh phúc nhìn kiếm gỗ trong tay, nghĩ: Mình chỉ cần nỗ lực, chung quy sẽ có một ngày có thể dựa vào kiếm thuật vững bước trong thời loạn này. Đến lúc đó, mình sẽ làm một kiếm giả tự do, cho dù có ăn gió nằm sương, cũng được cái tự do.

Tối đó, Vệ Lạc vui mừng không biết mệt mỏi luyện kiếm, dưới hô hấp tĩnh lặng của nàng, trong trắc điện chỉ còn loáng thoáng tiếng gió rít. Nếu các kiếm khách khác luyện kiếm, ở gian phòng dễ gây tiếng vang thế này sớm đã long trời lở đất rồi, Vệ Lạc cũng không biết tại sao, từ khi nàng vừa bắt đầu đã có thể khống chế gió kiếm không tản ra xung quanh, có thể ngưng tụ kình lực mà không bị loạn. Vì vậy, nàng luyện kiếm thì vô cùng yên tĩnh, người ngoài nhìn vào, chỉ thấy là trẻ con chơi đùa, không có chút xíu lực nào.

Nàng luyện gần hai canh giờ, mới nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Xem ra, công tử Kính Lăng cùng mấy thị tỳ đã trở về.

Vệ Lạc không muốn gặp mặt công tử Kính Lăng chút nào, nàng vội vã thu kiếm gỗ, chui tọt vào ổ chăn vờ ngủ.

Nàng lại vô tình ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Vệ Lạc thức dậy rất sớm, rửa mặt xong liền ra cửa. Hiện tại nàng đang đứng trong một hoa viên nhỏ ngoài sân viện, vừa luyện kiếm vừa chờ người phía trong đi ra.

Vệ Lạc đang đợi một người, nàng nghĩ tới công tử Kính Lăng liền nhớ tới nàng ta, người đã từng kiếm chuyện với nàng lúc trước, người này chính là công chúa ngày đó nàng nhì thấy, em gái Kính Lăng. Nàng ta hiện tại đang ở trong phủ.

Ngày đó lúc công chúa gặp mình không sờ thì cũng mó, có thể nàng ta cũng hoài nghi mình dịch dung. Trước mặt Kính Lăng, công chúa này vô cùng càn rỡ, hiển nhiên là do hắn yêu thương dung túng. Mục đích chuyến đi này của Vệ Lạc, chính là cầu xin công chúa thu lưu mình, trở thành người của nàng ta, dù cho làm ngự phu (người đánh xe) cũng được, giữ ngựa cũng không sao.

Nhưng mà Vệ Lạc đợi cả nửa canh giờ, chờ đến khi thị tỳ kiếm khách đi ngang nhao nhao liếc mắt nhìn, cũng không thấy công chúa đi ra. Mà đến lúc nàng lấy dũng khí bước vào trong sân công chúa, lại nghe nói công chúa hai ngày nay đã ở trong cung.

Thời gian chẳng còn sớm, nàng không dám làm phiền, làm một sai vặt bên người, nàng nhất định phải vừa được gọi là xuất hiện ngay trước mặt công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc cắn môi, cố nghĩ ra một cách thoát thân khác.

Khiến Vệ Lạc vô cùng mừng rỡ chính là khi nàng trở lại viện chính, thì nghe được do chuyện công tử Kính Lăng bị ám sát mà Tấn hầu nổi trận lôi đình, cũng triệu hắn vào cung.

Không phải gặp công tử Kính Lăng, Vệ Lạc vui sướng vô cùng. Nàng trốn trong rừng cây sau viện chính, luyện tập kiếm gỗ.

Khi Vệ Lạc luyện kiếm, thỉnh thoảng lại có thị tỳ chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, cười trộm không ngớt. Tối hôm qua nàng đại phát thần uy, tin tức chưa từng được tiết lộ ra ngoài đây mà.

Đương lúc Vệ Lạc khẩn trương, lại một ngày đêm nữa trôi qua, mà mỗi lần gặp phải công tử Kính Lăng, đều là vẻ mặt vội vã. Chuyện ám sát càng ngày càng ầm ĩ, đầu tiền truyền đến tin tức, thái tử nước Tần Doanh Diễn bị quân Tấn áp giải, sau đó lại truyền ra tin tức, Tấn hầu chỉ trích Tần hầu.

Sau đó, Vệ Lạc nghe được công tử Kính Lăng vì báo thù, dẫn hết toàn bộ mười vạn quân sĩ mặc giáp của hắn chinh phạt người Tần!

Xuất chinh thời này, trình tự rất nhiều rất phức tạp, không chỉ cần tắm rửa thay y phục xin ý trời, còn phải chuẩn bị lương thảo, chuẩn bị xong mọi thứ thì thông thường đã nửa năm hoặc một năm sau. Nhưng nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người chính là, công tử Kính Lăng chỉ xin ý trời, sau đó lập tức tuyên bố với người trong thiên hạ, một tháng sau hắn sẽ dẫn đại quân xuất chinh!

Xem ra hắn thật sự nổi giận rồi! Vậy mà lại không chờ được nữa, cũng không chuẩn bị đầy đủ, cũng chẳng có ý định đợi người Tần phái sứ giả, xử nữ, vàng bạc lụa là tới tạ lỗi!

Một tháng, một tháng sau hắn sẽ xuất chinh.

Vệ Lạc vui mừng như mở cờ trong bụng, cả ngày đều cười đến tít cả mắt. Nàng biết, hiện tại mình thật sự an toàn rồi! Xuất chinh là đại sự cỡ nào? Vặt vãn trong đó vô cùng phiền phức, thời gian một tháng này, công tử Kính Lăng chỉ có thể mệt nhọc không ngày đêm mà thôi! Một khi hắn đã bận bịu, thì sẽ không lo nhớ gì đến mình nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK