"Được chứ."
Vệ Lạc nghe đến đó, tò mò thò đầu ra xem xét, nàng hơi buồn cười, xem ra mị lực của công tử Kính Lăng đối với một thiếu nữ mà nói, xác thực quá mạnh mẽ. Việt công chúa mặc dù bị hắn sỉ nhục thành bộ dạng này, nhưng vừa nghe có thể kề cận hắn, dù là một công chúa làm cơ thiếp cho hắn cũng cam lòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Lạc lắc đầu.
Bản thân nàng cũng có động lòng với công tử Kính Lăng. Nhưng mà con người của nàng thì khác, động lòng thì động lòng, lý trí vẫn cứ lý trí. Động lòng chỉ là bắt nguồn từ rung động đối với những thứ tốt đẹp, quý mến đàn ông ưu tú hợp ý mình mà thôi. Sự rung động này có thể nói chỉ là tiền đề cho tình yêu, một khi có đổi thay, cho dù lòng đau đớn nàng cũng có thể thu hồi tình cảm, sẽ không vì đó mà mất đi phán đoán và nguyên tắc của bản thân.
Vệ Lạc vừa thò đầu ra thì bỗng chốc một kiếm sư bên cạnh Việt công chúa quay đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm lại. Ánh mắt hắn ta như điện, dọa Vệ Lạc lập tức co rụt lại.
Hành động của kiếm sư đã kinh động đến mấy người, chỉ nghe một hiền sĩ hỏi: "Sao vậy?"
Kiếm sư hơi chần chờ một chút rồi đáp: "Không có gì."
Vệ Lạc thở phào, thấy một nhóm người lại bắt đầu khuyên nhủ Việt công chúa, nàng liền rón rén lui về phía sau. Trong tình huống này, dẫu thật sự bị kiếm sư kia bắt được cũng không có gì ghê gớm, nhưng nói chung khó mà giải thích. Xem náo nhiệt cũng đủ rồi, trở về thôi.
Khi Vệ Lạc đi ra hành lang gấp khúc, trở lại bãi cỏ bên hồ thì có hai kiếm sư vội vàng đi về phía nàng. Dưới ánh trăng, bọn họ mặt đối mặt nhanh chân tới gần Vệ Lạc, Vệ Lạc vừa ngước mắt liền nhận ra hai người này là người trong phủ Kính Lăng.
Quả nhiên, vẫn có người đang nhìn chằm chằm hành tung của mình.
Vệ Lạc có phần ủ rũ cúi đầu. Tuy danh phận hiện tại của nàng chính là thực khách trong phủ Kính Lăng, không thể dễ dàng thoát thân rời đi, nhưng nàng vẫn giữ một tia hy vọng.
Hai kiếm sư đi tới trước mặt nàng, cách nàng khoảng năm thước thì chắp hai tay, người đi đầu nói: "Vệ Lạc, công tử lệnh ngài quay lại yến tiệc."
Khóe miệng Vệ Lạc giật giật.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hai người, tức giận đáp: "Quản lý cũng thật chặt!"
Hai kiếm sư liếc mắt nhìn nhau, nhưng không đáp lời nàng.
Dưới sự "săn sóc" của hai người này, Vệ Lạc đành phải từng bước quay lại yến tiệc. Khi nàng bước chân vào đại điện thì hai người kia mới xoay người rời đi.
Bên trong đại điện rất náo nhiệt.
Mọi người lúc này đã chè chén no say, đang tràn trề sảng khoái. Trong tiếng nhạc lả lướt, một đám quý nhân đã ôm xử nữ đồng nam ngồi lên đùi hôn, xoa x0a nắn nắn. Dưới vô số ánh đèn lồ ng, trong điện rất nhiều người quần áo xộc xệch, lộ vẻ đáng khinh.
Vệ Lạc chỉ liếc một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Nàng cúi đầu, trong lúc một đám đang vui vẻ nỉ non, men theo góc điện đi tới bên tháp của mình. Nàng vừa quỳ ngồi xuống, liền nghe thấy một hiền sĩ hàng phía trước nói: "Vệ Lạc, công tử gọi ngươi."
Thoáng chốc, Vệ Lạc ngẩng đầu lên.
Nàng liếc mắt nhìn hiền sĩ đang nói chuyện, lại nhìn về phía công tử Kính Lăng đang ngồi trên chủ vị.
Dường như cảm giác được ánh nhìn chằm chằm của Vệ Lạc, công tử Kính Lăng đang chậm rãi nhấp từng ngụm rượu biếng nhác ngẩng đầu. Cặp mắt đen như đêm tối của hắn bình tĩnh đối diện với cặp mắt Vệ Lạc, môi nhếch lên, nở nụ cười.
Vừa thấy hắn cười, Vệ Lạc lập tức sởn gai ốc.
Công tử Kính Lăng đối diện cặp mắt mặc ngọc mở to đầy cảnh giác của nàng, môi lại càng nhếch cao, hắn lười biếng giơ chén rượu trong tay lên, lắc lắc với Vệ Lạc.
Mắt Vệ Lạc càng trợn to hơn.
Lúc này, một hiền sĩ ngồi hàng bên trái trước nhất nàng quay đầu lại, cau mày quát lên với nàng: "Vệ Lạc, công tử gọi ngươi, sao còn chần chờ?"
Da mặt Vệ Lạc co giật mãnh liệt.
Nàng chớp mắt, mím mím chiếc miệng nhỏ đã trắng bợt, quay sang hiền sĩ kia giả vờ không hiểu hỏi: "Công tử chưa nói, quân từ đâu biết được?" Hiền sĩ nhíu mày càng sâu, nếp nhăn chính giữa mi tâm đều nhíu tới tận mũi. Hắn ta hừ nhẹ một tiếng, quát lạnh: "Sao lại ngu muội đến vậy?"
Sao ngươi lại ngu xuẩn đến trình độ này?
Da mặt Vệ Lạc lại nhảy nhảy, nàng thật muốn cười hai tiếng, nhưng vừa ngước mắt lại đối diện với vô số ánh mắt thiếu kiên nhẫn xung quanh. Lập tức không thể tiếp tục trì hoãn.
Vệ Lạc cúi đầu, từ từ đứng lên, sau đó, nàng lần theo góc điện từ từ đi về phía trước.
Trong đại điện vẫn huyên náo ầm ĩ như cũ, vô cùng náo nhiệt. Các xử nữ đồng nam ngồi trên đùi mọi người vẫn cười duyên không ngớt, hơi thở thơm ngát tinh tế. Ngửi thấy mỹ hương càng lúc càng nồng đậm, môi Vệ Lạc đã cắn in rõ dấu răng.
Nàng đi rất chậm, rất chậm, giờ phút này, dường như không ai chú ý tới tốc độ của nàng. Song lúc Vệ Lạc muốn dừng lại thở một cái, hoặc nghỉ ngơi một chút thì ánh mắt sâu thẳm đến từ chủ vị liền u mịch uy hiếp, làm hại nàng chỉ lo hắn không chịu được phát tính khí quát mắng, nên chẳng thể không tiếp tục đi về phía trước.
Một đoạn đường này, chỉ không tới năm mưới mét. Nhưng Vệ Lạc đi hết gần một khắc (mười lăm phút).
Khi nàng đi tới hàng tháp thứ nhất, thì công tử Kính Lăng hơi xoay người, hắn bình thản dựa vào tháp, lười biếng vỗ tay sang bên, lạnh nhạt nói: "Chuẩn bị một tháp!"
"Vâng."
Trong hai tiếng trả lời trong trẻo, lập tức có một tháp được đặt bên cạnh công tử Kính Lăng, cái tháp này cùng với tháp của công tử Kính Lăng kề sát vào nhau, hai mắt Vệ Lạc vẫn ngơ ngác nhìn tháp kỷ mới vừa được kê thêm. Nàng phát hiện nếu bản thân ngồi trên tháp đó, chỉ cần vô ý, thì sẽ dán sát vào người công tử Kính Lăng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc co quắp lại.
Trong điện, tiếng quần áo cọ sát, tiếng hôn môi, tiếng mớm rượu, tiếng đùa giỡn càng ngày càng vang. Tiếng "Mỹ nhân" kêu to càng không dứt bên tai. Các âm thanh này đan xen vào nhau, tạo thành tà âm mị đãng nồng đậm. Khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc ửng hồng đến mang tai, hồng đến tận cổ, hồng đến tận tim nàng!
Giờ phút này, Vệ Lạc phát hiện ra nhịp tim đập của mình vừa vội vàng vừa thúc bách, "Thìch thịch thình thịch" từng đợt tiếp từng đợt, không để cho nàng thời gian th ở dốc.
Vệ Lạc chậm chạp quả thực có thể so với ốc sên bò, nhưng công tử Kính Lăng cũng không thúc giục, hắn vừa khoan thai hớp rượu, vừa híp mắt tỉ mỉ thưởng thức mỗi một động tác của Vệ Lạc.
Dựa theo lẽ thường, chỉ cần công tử Kính Lăng không giục, Vệ Lạc ước gì đoạn đường này có thể đi tới ngày mai. Đáng tiếc chính là, công tử Kính Lăng có thân phận thế nào chứ? Hành động của hắn đã sớm khiến các quý nhân đang tầm hoan mua vui chú ý. Lập tức, từng đôi mắt đều hướng về Vệ Lạc, thấy động tác của nàng thì chúng quý nhân đều hiếu kỳ.
Bởi vậy, ánh mắt chuyên chú càng ngày càng nhiều, cành ngày càng mạnh mẽ, cứ như từng cái lưới, trùm lên Vệ Lạc khiến nàng không thở nổi.
Rốt cuộc, Vệ Lạc cắn răng, vừa nhắm mắt lại, nhấc một bước thật cao, đến khi đặt chân lại một bước nhỏ như con kiến - vẫn chỉ là đạp chân tại chỗ.
>Công tử Kính Lăng xem tới đây, khóe miệng bỗng nhiên co rút mấy lần. Hắn vội nâng ống tay áo trái che mặt, đem chén rượu uống cả nửa ngày một hơi cạn sạch.
Đến khi càng ngày càng có nhiều ánh mắt bắt đầu chú ý Vệ Lạc thì Vệ Lạc mới quyết tâm trong lòng, hàm răng nghiến kèn kẹt, phất tay áo một cái, cằm nhỏ nhấc lên, rốt cuộc khí phách hùng dũng hiên ngang bước tới năm bước, đến bên cạnh công tử Kính Lăng.
Sau đó, chỉ thấy nàng thở ồ một hơi, lại nặng nề cắn răng, ngồi xuống trên tháp không kia. "Ầm" một tiếng, tư thế quỳ của nàng quá mạnh, nện thẳng xuống đến sàn nhà cũng thấy đau!