Nàng vừa mở mắt thì bốn thị tỳ liền đồng thời vái chào rằng: "Đây là giường tháp của công tử, xin Nguyệt cơ rửa mặt rồi mau chóng rời đi."
Trước mặt bọn họ đã bày sẵn khăn lau nước sạch các loại.
Vệ Lạc ngẩn ra.
Hàng mi dài của nàng chấp chới, lạnh nhạt nói: "Biết rồi."
Nàng ôm chăn từ trên giường ngồi dậy, cầm áo bào qua, bốn thị tỳ cúi đầu cung kính đứng đó, không hề có ý định bước lên hỗ trợ.
Vệ Lạc quét qua bọn họ một cái, quát: "Đặt đồ xuống, lui khỏi Thiên điện!"
Bốn nữ tỳ đồng thời ngẩn ra.
Sau khi các nàng liếc mắt nhìn nhau, một thị tỳ trong đó thấp giọng đáp: "Vâng."
Bốn nữ tỳ vừa lui ra Vệ Lạc liền nhảy xuống giường, sau khi rửa mặt thì nhanh chóng mặc áo bào.
Nàng vội vàng mặc xong, cúi đầu ra khỏi tẩm cung của công tử Kính Lăng. Nàng vừa xuất hiện thì chúng thị tỳ và kiếm khách lập tức tới tấp dồn mắt về phía nàng.
Hiện tại, đa số thời gian nàng đều sống trong Hàn uyển. Hàn uyển tĩnh mịch, ít dấu chân người, những người này đã ngưỡng mộ tên tuổi Nguyệt cơ đã lâu, nhưng mãi đến tận lúc này mới có thể không hề kiêng kị mà quan sát nàng.
Giữa đám đông những ánh mắt kinh diễm hâm mộ, Vệ Lạc lạnh mặt trở lại Hàn uyển.
Nàng vừa trở về liền phất tay sai bốn mỹ nhân mang nước tắm tới. Sau khi tắm rửa sạch sẽ lần nữa, Vệ Lạc mặc áo lụa thông thường vào, bắt đầu luyện kiếm gỗ.
Hiện tại khi kiếm gỗ của nàng vung ra đã đến độ không hề tạo thành tiếng gió, cũng có thể điều khiển kiếm biến hóa nhanh như chớp giật, bay tựa phù vân, quỷ như ưng kích (chim ưng tấn công).
Nàng lẳng lặng hít vào thở ra, cứ như vậy sau một canh giờ luyện tập, lòng nàng đã tĩnh như nước.
Dùng qua bữa sáng xong, nàng lại tiếp tục luyện.
Ròng rã một ngày nàng đều luyện kiếm, y phục trên người ướt lại khô, khô rồi lại ướt.
Vung kiếm hết lần này đến lần khác, từng đợt lại từng đợt công kích, tâm của nàng từ đầu chí cuối đều nằm trong trạng thái vô minh bình lặng nhất.
Đảo mắt đã tới bữa tối.
Thẳng một hồi lâu Vệ Lạc mới phản ứng được, ngày hôm nay trong Hàn uyển quá mức yên tĩnh, bốn mỹ nhân kia đâu?
Nàng đi ra cửa phòng, hét vang: "Người đâu!"
"Người đâu —"
Phải gọi đến hai tiếng mới có một mỹ nhân thoăn thoắt chạy đến. Nàng ta vừa tới trước mặt Vệ Lạc liền dịu dàng khom người, thanh thúy thưa: "Phu nhân thứ lỗi, hôm nay trong phủ thết thịnh yến, bọn họ đều đi trợ giúp rồi. Nô ở hậu viện nên đến trễ."
Trong phủ thết thịnh yến? Xem ra buổi yến hội này ngược lại không hề nhỏ, ngay cả các mỹ nhân trong uyển của nàng cũng bị điều ra ngoài giúp đỡ.
Điểm này thì Vệ Lạc thật sự đã hiểu lầm, bình thường thì chẳng ai dám đến Hàn uyển của nàng điều người. Trên thực tế là vì mấy ngày trước công tử Kính Lăng lạnh nhạt khiến bốn mỹ nhân mơ hồ cảm thấy bất an. Thế là các nàng liền chủ động yêu cầu quản sự cho đi giúp đỡ, chỉ mong đến lúc đó được một quý nhân để mắt, từ đây sẽ một bước lên mây.
Vệ Lạc nhàn nhạt ra lệnh: "Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa."
"Vâng."
Sau khi Vệ Lạc tỉ mẩn lau tóc và thân thể một lượt, thái dương đã bắt đầu chìm vào đường chân trời, từng tia sáng đỏ chói nhuộm màu bên kia bờ thiên không. Vệ Lạc ngước nhìn lam thiên hồng hà ấy (trời xanh ráng đỏ), đột nhiên phát hiện, không trung ở đây thực sự không giống với không trung nơi kiếp trước của mình, không trung ở đây quá xưa cũ, quá lồng lộng. Nàng vừa xoay người, chuẩn bị bước tới sau tiểu hoa viên thì một loạt tiếng bước chân truyền đến, mỹ nhân nọ vội vàng xuất hiện sau lưng nàng, sau khi hành lễ thì thanh thanh gọi: "Phu nhân, công tử lệnh người dự tiệc."
Vệ Lạc ngẩn ra, nàng ngoảnh đầu lại. Bấy giờ mỹ nhân đã chạy tới gần nàng, nàng ta cách Vệ Lạc ba bước thì lại dịu dàng vái chào, rung giọng rằng: "Để nô hầu phu nhân tắm rửa thay y phục."
Công tử chính miệng phân phó Nguyệt cơ dự yến, hơn nữa lại là yến hội loại này. Đây chính là một vinh quang, trong lòng nàng ta rất lo lắng, lo lắng cho mình một người hầu hạ không nổi toàn bộ quá trình Nguyệt cơ tắm rửa thay y phục, lo lắng nàng giận chó đánh mèo.
Vệ Lạc liếc qua nàng ta một cái liền giương mắt lạnh nhạt: "Không cần tắm rửa, ta tự mình thay y phục."
Mỹ nhân kia cả mừng, vội vàng đáp: "Vâng."
Vệ Lạc nhanh chân bước vào tẩm phòng.
Y phục bên trong của nàng kỳ thực là đã sớm soạn sửa tươm tất, hiện tại chỉ cần mặc ngoại bào, chải tóc kỹ càng là thỏa.
Nàng nhìn những bào phục đỏ rực chất đầy giường kia, khóe miệng hơi giật giật, sau đó đưa tay cầm một cái khoác lên người.
Đến khi chải tóc, Vệ Lạc lại gọi mỹ nhân kia vào giúp đỡ.
Ăn vận đâu ra đấy, Vệ Lạc đã chậm đúng nửa canh giờ mới lên đường. Khi nàng đi tới khách điện thì xa xa đã nghe thấy tiếng người huyên náo, đèn đuốc sáng trưng ở đó. Vô số thị tỳ xử nữ qua lại tấp nập, vô số quyền quý cẩm y từ trên xe ngựa bước xuống, lũ lượt mà vào.
Vệ Lạc lặng trông một hồi, xoay người liền đi từ cửa ngách phía sau vào điện. Lúc nàng bước vào thì phía trong đã ầm ĩ huyên náo đến điếc tai. Vệ Lạc men theo nơi góc tường tối om tiến vào, rất xa nàng đã bắt gặp công tử Kính Lăng ngồi cao cao trên tháp vị chủ nhân, bóng người cao lớn của hắn nhìn từ sau lưng chính là xa cách, sừng sững dường ấy, phảng phất tựa một quả núi.
Vệ Lạc cúi đầu, im lặng vô thanh tới phía sau hắn, sau đó ngồi quỳ chân trên tháp đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Ánh đuốc trong yến hội loại này bình thường sẽ chiếu đến thân phận người chủ vị. Mà nơi chủ vị ngồi ngược lại khá là tối, bởi vì bọn họ đã sớm phát hiện, kẻ bề trên nếu ngồi vào chốn âm u sẽ hiện ra một sự thần bí và uy nghiêm.
Vệ Lạc một đường từ chỗ tối thẳng tiến, cả điện huyên náo những người đa số đều không chú ý đến sự tồn tại của nàng.
Chờ đến khi nàng an tọa, tình cờ có người liếc đến, cũng chỉ trông thấy một mỹ nhân đang cúi đầu, lẳng lặng ngồi quỳ chân sau lưng công tử Kính Lăng.
Việc này rất bình thường, hầu như trong yến hội mỗi một quý nhân khi tâm huyết dâng trào đều gọi cơ thiếp sủng ái của mình đến bồi yến, chỉ có những trường hợp cực kỳ trang trọng mới cho chính thê ra mặt.
Vệ Lạc rất yên lặng, nàng cúi đầu, tay ngọc cầm tửu châm trên kỷ, ung dung thong thả nhấp môi. Âm thanh ồn ào chung quanh đều tựa như không tồn tại.
Nàng biết, trong mỗi một góc điện đều có mấy đôi mắt sắc bén đang dõi theo nàng. Hiển nhiên đã có người chú ý đến bào phục đỏ rực nàng đang mặc trên người. Hơn nữa nàng cũng phát hiện, những người đang chú ý nàng đa số là cựu thần thực khách trong phủ công tử Kính Lăng.
Sau khi nhấp hai hớp, Vệ Lạc ngẩng đầu lên nhìn giữa sân yến. Vừa lướt qua nàng liền hiếu kỳ, nàng đột nhiên phát hiện trên yến tiệc này chẳng những có người Sở, người Ngô, cũng không thiếu người Tề, người Việt, người Lỗ,...
Lại nhìn kỹ, Vệ Lạc chợt nhận ra, yến hội tối nay quyền quý người Tấn chỉ chiếm không tới một phần hai mươi. Mà chín phần mười còn lại là hiền sĩ đến từ các nước. A đúng rồi, từ rất sớm đã nghe rằng hiền sĩ các nước vì chúc mừng công tử Kính Lăng đại thắng nên đã phái sứ giả đến đây đưa hạ lễ. Chẳng lẽ đêm nay chính là yến hội chúc mừng ư? Vệ Lạc nghĩ tới đây, bắt đầu hơi chờ mong.
Nàng ngẩng đầu lên tỉ mỉ quan sát.
Điện tiếp đón này có thể chứa khoảng năm sau ngàn người. Mà hiện tại, đại điện năm sáu ngàn người này đã vô cùng đông đúc, chỉ có số ít tháp kỷ là còn trống. Mà những tháp kỷ trống này đều là vị trí quan trọng ở hàng đầu.
Chính vào lúc này, một tiếng hô sang sảng từ ngoài điện truyền vào, "Sở công tử Bất Ly đến..."
Tiếng hô vừa vang lên thì một thanh niên trên người mặc ngoại bào vẽ thiên thượng Ma cô(1) và cô nga(2) Nguyệt cung nhanh chân bước vào.
Thanh niên này khuôn mặt ngăm đen, hình chữ nhật, ngũ quan đoan chính mang theo năm phần tuấn lãng. Hai mắt hắn ta ngời ngời, nhìn người thì ánh mắt sáng quắc. Hắn ta chính là Sở công tử Bất Ly.
Theo sau vị công tử Bất Ly này là mấy chục hiền sĩ kiếm khách.
Công tử Kính Lăng bắt gặp Sở công tử Bất Ly bước vào, vội vã đứng lên tiếp đón.
Mới vừa thu xếp ổn thỏa cho Bất Ly xong, trong nháy mắt lại truyền đến một tiếng hô vang dậy: "Ngô công tử Quy đến —, Lỗ công tử Hoành đến —"
...
Giữa từng tràng tiếng xướng vang lên hết lần này đến lần khác, một tiếng hô trong trẻo lại lọt thẳng vào tai Vệ Lạc, "Việt công tử Ấn đến —"
Việt công tử?
Vệ Lạc ngẩng phắt đầu, ánh mắt đưa tới vị công tử nét mặt tuấn tú lại mang vài phần ốm yếu dưới vòng vây tháp tùng bước vào. Chỉ xem xét chốc lát nàng liền thả lỏng: Cũng may, không giống mình.
Tiếp đó, lại một tiếng hô vang rõ truyền đến, "Tề Nghĩa Tín Quân đến —"
Tề Nghĩa Tín Quân đến!
Hầu như đột nhiên, hết thảy âm thanh huyên náo đều im bặt. Mặc kệ là các công tử đã an tọa hay là quyền quý đang tiến vào, đều quay đầu lại, như cười như không dõi về phía cửa đại điện.
Yên tĩnh, thời khắc này trong đại điện vô cùng yên tĩnh!
Thậm chí ngay cả tiếng xì xào hay tiếng bắt chuyện cũng chìm hẳn. Hết thảy các quý nhân ngồi ở đây ánh mắt đều sáng quắc dồn vào nơi đại môn, chờ Nghĩa Tín Quân nước Tề kia trình diện.
Trong mơ hồ, Vệ Lạc nghe được một tiếng cười khẽ: "Từng nghe Nghĩa Tín Quân mỹ mạo đứng đầu thiên hạ! Là trượng phu duy nhất thế gian có thể sánh ngang với công tử Kính Lăng! Tư sắc hoa diễm của hắn đã vượt xa khả năng tưởng tượng của thế nhân. Tuyệt đối không ngờ rằng hắn cũng đến Tân Điền! Tốt! Ngày hôm nay có thể chứng kiến phong thái mỹ nhân, chuyến đi Tân Điền lần này không uổng rồi."
Tư sắc hoa diễm? Mỹ nam tử có thể sánh ngang với công tử Kính Lăng?
Vệ Lạc vừa nghe thế, hai mắt tức thì phát sáng long lanh. Nàng ngẩng đầu lên, cũng giống hệt chúng nhân, không hề chớp mắt mà nhìn lối vào đại điện.
Trong yên tĩnh, trong chờ mong, một thiếu niên lấy bạch ngọc vấn tóc, thân mặc bào trắng, eo thắt đai ngọc dưới sự tháp tùng của mấy chục kiếm khách và hiền sĩ xuất hiện ở cửa đại điện.
Tích tắc, ánh đuốc khắp điện tối sầm lại.
Trong nháy mắt, lối vào đại điện hào quang b ắn ra tứ phía.
- ------------------o------------------
(1) Ma cô: hay còn được gọi là Thọ tiên nương nương, Hư Tịch Trùng Ưng chân nhân, là nữ thần trong tín ngưỡng dân gian dân tộc Hán, cố sự cất rượu chúc thọ trong thọ thần Tây Vương Mẫu.
(2) cô Nga: ý chỉ người con gái đẹp.