Thái tử Diễn đứng dậy, quay sang mọi người cao giọng nói: "Chư vị, ngày đẹp thế này, gặp được một mỹ trượng phu như Vệ Lạc, nếu có nói, sao không nói cho rõ? Nếu muốn hỏi, sao không hỏi cho tỏ?"
Hắn đang mở miệng muốn mọi người làm khó dễ.
Vốn làm khó dễ cũng có thể xem là chất vấn, là việc mọi người đem vấn đề mình không hiểu, không rõ trình bày ra, đòi hỏi đáp án từ một hoặc nhiều kẻ sĩ học vấn uyên bác.
Có điều Vệ Lạc còn trẻ, tài danh chưa lan rộng các nước, cho dù là ở Tân Điền, truyền lưu nhiều nhất cũng chỉ là mỹ danh của nàng. Vì lẽ đó lời này của thái tử Diễn có chút ít trêu đùa, hoặc là, hắn ta đang muốn những kẻ hàm hứng thú khác với Vệ Lạc có cơ hội thoả lòng. Đương nhiên, hắn ta làm vậy không phải vì khiêu khích, mà là một loại hữu hảo, cũng tương tự chuyện trêu đùa giữa các bằng hữu mà thôi.
Các quý nhân đến đây, ai lại không phải vì mã ngoài của Vệ Lạc và quan hệ mập mờ giữa nàng cùng công tử Kính Lăng mà đến chứ? Dẫu thái tử Diễn không mở miệng, bọn họ cũng sẽ tự động chất vấn.
Ngay sau đó, trong điện dậy lên một tràng cười ồ nho nhỏ.
Trong tiếng cười, Đại cơ xinh đẹp đầy đặn đứng lên trước nhất, chỉ thấy nàng ta một đôi mắt phượng sóng thu dập dờn, ẩn tình ngóng nhìn Vệ Lạc, yêu kiều cười cất giọng: "Quân nay là thần, không phải nô, chẳng phải lộng thần, dám hỏi chúng ta có thể thân mật chăng?"
Sau khi vô cùng thẳng thắn hỏi Vệ Lạc rằng những nữ nhân như nàng ta có thể kề cận nàng, giao du với nàng không, ánh mắt nàng ta lưu chuyển, cười đến cực kỳ mê người, lại tiếp: "Thiếp là em gái của Sở Thành vương, là vợ của Tấn công tử Tích. Tích đã chết hai năm, thiếp hiện trông chốn khuê phòng, sầu vì không có quân tử làm bạn."
Câu nói "sầu vì không có quân tử làm bạn" của Đại cơ vừa thốt ra, chúng quý nữ đồng thời bật cười, âm thanh tăm tắp ngân ngân, vô cùng khiến người chú ý.
Đại cơ hiển nhiên da mặt rất dày, nàng ta phảng phất không hề xem đến chúng nhân đang cười mình. Sóng thu lấp loáng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nàng ta lại tiếp: "Quân ví bằng có ý, thiếp nguyện vững tựa bàn thạch, vĩnh viễn không đổi dời."
Vừa dứt lời, tiếng cười tức thì biến mất, ngay cả nhóm quý nữ cũng có chút kinh ngạc nhìn nàng ta. Câu cuối của Đại cơ biểu đạt quyết tâm của nàng ta, nàng nói nếu Vệ Lạc đồng ý, nàng ấy sẽ nguyện bảo vệ Vệ Lạc, không hề thay lòng đổi dạ.
Thốt ra một câu xong, bắt gặp chúng nhân trong đại điện xì xào bàn tán, có chút sửng sốt, Đại cơ rất thỏa mãn. Một đôi mắt phượng thu ba đưa đẩy, nàng quét qua lần lượt chúng quý nhân một vòng, lại quay về Vệ Lạc: "Mẫu quốc thiếp cường đại, hồi môn thiếp vô số, ruộng tốt thiếp vô kể, nô bộc mấy vạn, gia thần trên ngàn, nếu quân theo thiếp, công danh phú quý thực dễ dàng."
Đại cơ nói tới đây, trên gương mặt diễm lệ lộ rõ vẻ đắc ý. Nàng ta che miệng cười duyên, chỉ chờ Vệ Lạc trả lời.
Thực tế, điều kiện mà Đại cơ đưa ra cũng quả là phong phú, phong phú bực này, thực sự vượt qua việc làm bề tôi của một công tử. Tuy rằng ôm váy nữ nhân không khỏi bị thế nhân chê cười.
Trong sự chờ mong của Đại cơ, Vệ Lạc vẫn nhẫn nại cười, cặp mắt mặc ngọc của nàng cũng luôn ý cười đong đầy, nét rạng rỡ dễ thân ấy khiến Đại cơ ngày càng đắc ý.
Đại cơ vừa ngừng, Vệ Lạc liền chắp hai tay, cao giọng đáp: "Lạc trước đây được tiên phụ báo mộng, phú quý phải vào tay ngay thẳng, vừa không thể làm lộng thần, cũng chẳng thể nhờ phụ nhân che chở, lấy sắc vui phụ nhân được!"
Nàng nói xong, mắt đen cong cong, cười híp mí chối từ: "Ý tốt của cơ, thứ cho Vệ Lạc không dám nhận."
Nàng cự tuyệt rất rõ ràng, rất thẳng thắn.
Ngay sau đó, trên mặt Đại cơ toát ra một tia bất ngờ và thất vọng.
Ngược lại, biểu cảm của chúng quý nữ đang cùng quan sát Vệ Lạc lại là mấy phần thỏa mãn.
Đại cơ vừa ngồi xuống thì một quý nhân nước Sở liền đứng lên.
Nước Sở cường thịnh, người này hẳn là vương tôn công tử của nước Sở, chỗ ngồi của hắn ở phía bên phải hàng thứ ba, chỉ ngay sau thái tử Diễn hai hàng.
Quý nhân nước Sở này độ chừng hai lăm, hai sáu tuổi, áo bào của hắn một dạng với áo của đám người Sở từng gặp lúc du xuân ngày trước, trên khắc họa mây áng và lầu quỳnh điện ngọc, ngay cả ở tay áo rộng cũng tương tự, bào phục màu trắng phối hồng nhạt, hoa văn tươi đẹp mờ ảo, tôn thêm cho khuôn mặt nhợt nhạt pha chút vẻ thanh tú xanh xao một nét phiêu dật khác thường.
Quý nhân nước Sở đánh giá Vệ Lạc vài lượt, cười ha ha. Chỉ thấy hắn ngông nghênh rút ra thanh bội kiếm bên hông, "bịch" một tiếng ném tới chỗ hành lang phía trước Vệ Lạc.
Chúng nhân bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, nhất thời tiếng bàn luận nhỏ đi rất nhiều.
Quý nhân nước Sở nhếch miệng cười, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra hai phần sắc dục, hắn có phần coi thường săm soi Vệ Lạc, cằm nhấc lên, lớn tiếng: "Tiểu nhi hà tất làm bộ làm tịch? Ngươi không muốn bán mình cho công tử Kính Lăng, là băn khoăn ở lại Tấn chứ gì? Nếu vậy sao không đến Sở? Ta nguyện ý nhận ngươi, cho ngươi nhất quân chi vị, ban ngày cùng ngươi du ngoạn, ban đêm cùng ngươi chung tháp. Quyền thế phú quý đều có, há chẳng sung sướng?"
Hắn vừa mở miệng liền mang công kích, nói Vệ Lạc không muốn theo công tử Kính Lăng, là bởi vì không an lòng ở lại nhược Tấn. Ngữ điệu cũng đầy sỉ nhục.
Nụ cười trên mặt Vệ Lạc thu lại, lãnh ý vừa xuất thì quý nhân nước Sở kia đã cười ha ha tiếp tục sang sảng: "Bội kiếm của ta chính là danh tượng Mạc Tương trăm năm trước đúc nên, nếu ngươi đồng ý thì cứ thu lấy, sau này đeo làm trang sức dạo chơi đó đây. Nếu không đồng ý."
Hắn nói tới đây, đột nhiên ngưng bặt giọng cười, âm thanh u ám hẳn, âm trầm nói: "Kiếm của ta cũng chẳng tuỳ ý xuất ra, nếu không đồng ý, hãy phái kiếm khách giao chiến với kiếm Sở ta! Tiểu nhi, lần này ta đến thì không hề muốn quay về một mình đâu, đêm nay trên tháp nhất định phải có ngươi khỏa thân đối diện, làm ngươi ba bốn lần mới thỏa."
Không ai đoán được biến hóa như thế!
Trên mặt Tần thái tử Diễn lộ vẻ sốt ruột, hắn ta vốn cho rằng mọi người mở miệng cũng chỉ như thường ngày, kể một vài chuyện cười chừng mực mà thôi.
Nhưng giờ xem lại, chuyện cười này rõ ràng thăng cấp rồi! Người Sở này rành rành không ý tốt mà tới.
Bởi lẽ, người Sở này lại giữa trường hợp Vệ Lạc lần đầu tiên chính thức chủ sự yến hội đưa ra yêu cầu như vậy, thậm chí còn không cho phép nàng cự tuyệt đề xuất khiêu chiến.
Vệ Lạc biết tin đồn ám muội giữa mình và công tử Kính Lăng rốt cuộc đã dẫn tới có kẻ chính thức khiêu khích. Kẻ này rõ ràng là nhằm vào công tử Kính Lăng mà đến, tưởng thông qua mình làm mất thể diện của công tử Kính Lăng.
Hơn nữa hắn nói năng lỗ m ãng, thái độ quá quắt, bản thân không có khả năng lảng tránh! Một lần tránh thôi, về sau giữa những người đương thời lấy huyết dũng làm trọng này sẽ không còn đất đặt chân.
Giây lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vệ Lạc.
Trong không khí tĩnh lặng như tờ, Vệ Lạc đột nhiên phá ra cười ha ha.
Tiếng cười của nàng thanh tao dễ nghe, khác nào gió luồn qua khe suối, trong tiếng cười, Vệ Lạc khoan thai dựa ra sau, cũng không đứng dậy, nàng nhìn chòng chọc tên người Sở kia một hồi thì hơi rũ mắt, dùng một thứ ngữ khí cực kỳ xem thường và hờ hững mà rằng: "Sở sắp vong rồi nhỉ?" Nàng mở miệng chỉ thốt vài chữ ấy, đám người Sở không khỏi phẫn nộ, có điều trong trường hợp này, Vệ Lạc còn chưa nói xong thì bọn họ không thể cắt lời, cắt lời một hiền sĩ đang nói chính là biểu hiện của khiếp đảm.
Vệ Lạc lại cười, giọng lanh lảnh, "Công tử Kính Lăng cũng háo sắc, song, sau khi ngài ấy biết ta có tài, liền bỏ sắc mà dùng ta! Ngài ấy nghi ngờ ta, cũng bỏ nghi ngờ mà dùng ta! Ta một tiểu nhi, tuổi chưa đủ mang quan, xuất thân thấp hèn, cũng chẳng phải người Tấn, ngài ấy lại vẫn ba lần bốn lượt khoan dung ta, cất nhắc ta."
Vệ Lạc nói tới đây, chậm rãi ngước mắt, nàng thậm chí hơi nghiêng người về trước, hai tay đặt lên đầu gối, cặp mắt mặc ngọc nhìn thẳng Sở sứ, cười lạnh: "Sở công tử đều như quân ư? Sở vương cũng như quân ư? Diện kiến hiền sĩ, chẳng hỏi tài năng lại hỏi sắc! Hiền sĩ chưa cất lời đã vội ném kiếm tới trước, lệnh kiếm khách của hiền sĩ giao đấu! Người Sở đều như quân vậy ư? Chỉ thú mỗi hoan lạc giường chiếu, cưỡng ép một hiền sĩ bình thường tay trói gà không chặt, thân không mang phong vị làm việc của một kiếm khách! Nếu người Sở đều như quân, Sở diệt mà thôi!"
Câu văn Vệ Lạc tràn đầy khí phách, hùng hồn ập đến!
Nàng xuất ngôn rõ ràng, mỗi một chữ đều vang dội, khiến ai nấy đều hay.
Trong giọng nàng ngầm chứa xem thường mãnh liệt, nàng lên án không một sơ hở.
Vốn Sở sứ nọ ra lệnh cho một hiền sĩ bình thường như Vệ Lạc, ngay cả phong vị cũng không, cũng chính là hiền sĩ không có gia thần so kiếm với kiếm khách của hắn ta, đây vốn là chuyện vô cùng nực cười, cũng là một sự lăng nhục lấn lướt địa vị!
Nàng luôn miệng nói, đối phương chỉ biết háo sắc, chỉ h@m muốn chuyện hoan lạc giường chiếu, nàng lại lấy công tử Kính Lăng khoan dung rộng lượng, không câu nệ quy cách dùng nhân tài mà so sánh, càng thể hiện sự dung tục vô năng của Sở sứ.
Khuôn mặt thanh tú của Sở sứ phút chốc tái nhợt, hắn nhất thời tức đến nghẹn họng, duỗi tay chỉ Vệ Lạc, nhưng nửa ngày cũng chẳng phản bác nổi. Thực khách sau lưng hắn cũng đều chau mày suy nghĩ để phản bác, nhưng nửa khắc cũng không tìm ra sơ hở trong lời Vệ Lạc.
Trong đại điện vừa lâm vào trầm mặc đến bấy giờ lại xôn xao tiếng bàn tán, sau đó chúng hiền sĩ lắc đầu liên tục, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, "Công tử nước Sở, đích xác không một người được như Kính Lăng." "Quân này thực quá quắt!" "Công tử Kính Lăng tài đức vậy sao? Ta muốn gấp rút đầu quân~!"...
Giữa tiếng bàn luận, tiếng cười rộ, Vệ Lạc phảng phất là người không liên quan, nàng nở nụ cười với thái tử Diễn, sang sảng: "Có rượu có nhạc, há lại không thức? Thái tử còn không dọn tiệc nữa, bụng Vệ Lạc khéo lại rền sấm mất thôi!"
Nàng dùng từ "lại" đúng là có nguyên do, trong yến hội không lâu trước đây, công tử Kính Lăng đã ngay trước đám đông chế nhạo nàng "bụng réo ầm ĩ, miệng nhai nhồm nhoàm", còn khiến cho cả sảnh đường cười ầm lên. Hiện giờ nàng lại nói ra, liền mang vài phần tự giễu, mấy phần hào sảng. Lập tức, trong đại điện lại vang một trận cười.
Tiếng cười quét sạch bầu không khí trầm ngưng, thái tử Diễn cũng vui mừng hớn hở vỗ hai tay, quát: "Dọn tiệc!"
Thái tử Diễn vừa quát xong, tiếng nhạc liền chuyển, trong một tràng âm thanh ngọc bội vang lên, mùi thơm thức ăn và hương son trên người nữ nhân cùng lúc xông vào mũi. Chỉ thấy mỗi một lối vào đại điện, đều có một đội mỹ nhân tay bưng thực hạp uyển chuyển đi vào.
Sở sứ nọ trầm mặt, gắt gao trừng Vệ Lạc thật lâu, hắn ta tức đến nỗi thở hồng hộc, thực khách phía sau lại vẫn chưa tìm được nửa câu phản bác đối phương. Việc này càng khiến hắn tức đẫy.
Căm tức nhất chính là, các mỹ nhân dâng món đang nối đuôi nhau đi vào, mà mắt thấy chân của những kẻ ti tiện kia đã sắp giẫm lên bội kiếm của hắn. Bội kiếm này cũng không đơn giản là bội kiếm, nó cũng là quốc bảo giá trị liên thành. Hắn cầm bảo vật ném về phía Vệ Lạc, chính là muốn tuyên bố người Sở giàu có, có thái độ xem thường tài vật.
Nhưng hắn không ngờ Vệ Lạc lại giỏi biện luận đến thế, khiến hắn ta tiến thoái lưỡng nan, bảo vật cũng sắp bị giẫm đạp dưới chân phụ nhân! Nếu thật sự bị những kẻ ti tiện này giẫm một vòng, mặt mũi hắn để đâu đây?
Hắn thở phì phì hai cái, bắt gặp thực khách sau lưng vẫn không một ai đứng ra, không khỏi cắn răng oán hận: "Toàn thứ vô dụng!"
Hắn quát hiền sĩ cũng không quá lớn tiếng, có điều vẫn có hiền sĩ nghe thấy, nhất thời mặt bọn họ lộ vẻ xấu hổ. Đương nhiên, cũng có một hai người lộ vẻ căm phẫn khinh thường.
Sở sứ mắng rồi, chỉ tay vào một kiếm khách. Kiếm khách nọ phụng mệnh, nhanh chân đi ra, tiến tới hành lang nhặt lấy bội kiếm. Ngay lúc bội kiếm được nhặt lên thì đoàn người Tấn đồng thời bật cười thành tiếng, tiếng reo hò ầm ĩ!
Tích tắc, đối diện với Sở sứ, là một điện đầy những ánh mắt trào phúng.