Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, anh ha ha cười: “Không phải chủ nhật rất tốt sao? Anh muốn hẹn Cẩm Nhi...”
Cô gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Em gái, đến lúc em cơm nước xong thì lái xe cũng đến nơi, hay em về với chú ấy đi........”
Cái gì? Muốn cô về nhà một mình sao?
“Anh gọi điện kêu lái xe đến sao?” Cô trừng mắt với anh, nhếch cái miệng nhỏ nhắn lộ ra vẻ kiên định.
“Ừ thì...... Đúng vậy.......” Anh mờ hồ cảm thấy cô không vui liền giải thích: “Dù gì chú ấy cũng đến, anh nghĩ lại rồi, tập quân sự khổ cực như thế, em cứ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, dì Vân sẽ nấu đồ ăn ngon tẩm bổ cho em, bổ sung dinh dưỡng....”
Cô nghiêng đầu sang một bên, không nói gì.
“Em gái!” Anh khoác tay lên vai cô, cúi xuống nói chuyện với cô, “Anh cũng sẽ về, em về trước, tối anh về, nghe lời nha...........”
“Không phải, anh hiểu lầm rồi.” Thanh âm của cô vẫn không nặng không nhẹ như ngày thường, “Chính là em không muốn trở về.”
“Không muốn về? Vì sao?” Không về nhà? Người nào đó? Hoa hồng? Trong đầu anh vẽ ra vô số thứ.
Cánh tay đã tê rần không còn cảm giác, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi khuỷu tay anh. Anh ở đằng sau gọi, cô cũng không quay đầu lại.
Thời gian cũng không còn sớm, anh chạy thật nhanh, không thể đến muộn trong cuộc hẹn với Cẩm Nhi, vì thế nhanh chóng quay lại phòng ngủ để tắm rửa, sau đó tự mình cầm cặp lồng đi mua cơm cho Diệp Thanh Hòa, đương nhiên còn cầm theo cả quần áo anh thay ra hôm nay.
Diệp Thanh Hòa cũng vừa tắm rửa xong đi ra, mặc quần bao bố và áo phông rộng thùng thình như mọi ngày, hai năm ở nhà họ Tiêu, ngoại trừ cao lên một chút, còn vẫn gầy như thế.......
“Em gái, mau ăn đi, rồi còn về nhà!” Anh đặt lồng cơm xuống trước mặt cô, nhận ra cô cũng có vẻ cao lên đôi chút, chắc khoảng mét sáu gì đó, “Cái này nữa, nhân tiện mang chỗ này về nhà hộ anh.” Anh đặt đống quần áo xuống.
Ánh mắt Diệp Thanh Hòa dừng lại trên cặp lồng cơm, cặp lồng cơm của anh so với của cô nhiều hơn một tầng, đầy một lồng cơm như thế, cô ăn hết được sao? Bây giờ một chút vị giác cũng không có.......
“Để ở kia đi......” Cô mặt lạnh đi đến, đẩy cặp lồng cơm ra.
Anh có chút không vui, đặt cặp lồng lên bàn: “Trưa nay anh rửa cặp lồng rồi!”
Nói gì chứ, cô cho rằng anh lấy cơm cho cô bằng cặp lồng bẩn sao?
Cô im lặng đi đến bên cạnh bàn, yên lặng tháo từng tầng xuống.
Còn không nói gì, là ghét bỏ anh sao? Trong lòng anh rất không thoải mái, anh tưởng cho đến bây giờ cô không còn ghét bỏ anh nữa, anh uống nước của cô, ăn bánh của cô, dùng cả chiếc đũa của cô...........
Những chuyện này đều xem như đã thành thói quen, tương tự thế, anh cho rằng cô cũng quen rồi.
Tâm lý này tạo nên sự chênh lệch giữa suy nghĩ của hai người, anh có một chút lo lắng, buồn bực còn nhiều hơn, anh xoay người bước đi.
Diệp Thanh Hòa lắng nghe tiếng bước chân anh đi xa dần, chỉ biết ngồi lại trên ghế, yên lặng ăn cơm.
Các bạn trong phòng lần lượt trở về, hỏi thăm cô ăn gì dưới canteen,.... Thực tế, cô vẫn trả lời như cũ, không nói nhiều, lạnh nhạt. Các cô đã sớm quen với dáng vẻ này của Diệp Thanh Hòa.
Nói đến hai năm qua cô đã rất cẩn thận, cũng biết tự chăm sóc mình, so với những năm ở nhà trước đó, số lần bị bệnh cũng rất ít...........
Nếu cô bị bệnh, lại càng gây thêm phiền toái cho nhà họ Tiêu, cho nên nhanh chóng gọi điện về nhà, tự bịa lấy cái cớ, nói dì Vân không cần người đến đón, rồi sau đó, lấy tiền tự mình đi mua một ít thuốc.
Không nghĩ tới, vừa ra khỏi cổng kí túc xá bắt gặp Vương Triết, vừa nhìn rõ, cậu vừa nhờ một nữ sinh đi gọi cô.
“Vương Triết!” Cô gọi lớn tên cậu, không nhìn thấy Tô Chỉ San đang đứng bên cạnh cậu liền hỏi: “Sao Tô Chỉ San không tới?”
Anh vừa nghe thấy tiếng gọi, nhìn qua, nở nụ cười: “Thanh Hòa, hôm nay tôi tới tìm cậu! Nhà cô ấy hôm nay có việc nên cô ấy về nhà rồi. Tôi vì thế mới có thời gian đến tìm cậu.”
Cô biết, Vương Triết tìm cô chỉ có thể là vì chuyện mở tiệm: “Là chuyện vị trí cửa hàng sao?”
Anh gật đầu, trong mắt thần bí cười: “Đúng vậy! Có muốn cùng đi xem không?”
“Được!” Cô vui vẻ đáp ứng, dù sao đây cũng là khởi đầu của con đường sự nghiệp, tuy rằng khởi đầu có thấp kém, người cuối cùng được lợi cũng không phải cô, nhưng vẫn đủ khiến cô cảm thấy hưng phấn.
Do đó gác lại chuyện đi mua ít thuốc, cùng đi với Vương Triết.
Thế nhưng, có trăm lần cô cũng không ngờ tới, Vương Triết dẫn cô đến một vị trí ngay gần trường học của cô.
“Vì sao chọn chỗ này?” Cô không thể phủ nhận ưu điểm mặt tiền của chỗ này, chính là cảm thấy, chỗ này có cách trường học của Vương Triết hơi xa.
“Trường của các cậu là trường danh tiếng! Trường đại học lớn, có nhiều sinh viên, đương nhiên cũng là một thị trường tốt!” Vương Triết cười nói.
Điều này quả thật không sai, nhưng sinh viên của trường Vương Triết cũng không phải là không đông, cậu ấy làm như thế, có lẽ là vì nghĩ cho cô............
“Vương Triết, cái này không ổn, cậu là chủ cửa hàng, cậu ở quá xa như thế không tiện cho việc quản lý, hơn nữa, cậu học hai trường cũng rất vất vả, chạy qua chạy lại rất khó khăn, cậu vẫn còn muốn chọn chỗ này sao?” Cô còn nghĩ đến phí đi lại của Vương Triết, mong cậu ấy lo lắng mà đổi địa điểm.
Vương Triết ha ha cười: “Tôi chạy còn nhiều hơn so với cậu đó.”
“..........” Quả nhiên như cô suy nghĩ, đó là vì cô.
“Không cần lo chuyện đấy, hôm nay chúng ta sẽ gửi tiền thuê mặt bằng, tháng sau sẽ chính thức mở cửa.” Anh dương dương tự đắc vung tay, ý bảo cô cùng mình đi vào.
Ban đầu anh định tự mình bàn bạc với ông chủ, cùng thảo giá, gọi cô đi cùng là vì xem ra cô cũng có hiểu biết về mặt này, hơn nữa, có hai người nói chuyện, ông chủ cũng sẽ không xem thường họ là sinh viên mà bắt bẻ.
Sau khi tất cả mọi việc đã ổn thỏa, tự đáy lòng cô muốn khen ngợi Vương Triết: “Vương Triết, không ngờ mồm mép của cậu ở phương diện buôn bán thật lợi hại.”
Cậu nở nụ cười: “Chỉ có ở mặt này mới dám hơn mấy người các cậu, còn mặt khác thì sao có thể chứ? Dù sao thì từ bé mình đã cùng mẹ đi bán rong ở rất nhiều chỗ du lịch mà.”
Trong đầu Diệp Thanh Hòa tự động hiện lên hình ảnh Vương Triết ngày bé đi bán hàng rong, cũng theo đó mà bật cười.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng một chút, tìm một chỗ ăn cơm đi! Chỉ tiếc Tiêu Y Đình không có ở đây, tiểu tử này đi đâu rồi không biết?” Vương Triết cũng từng đến trường anh để tìm, nhưng một góc áo cũng không thấy.
“Anh hai có chuyện riêng rồi! Cậu nói nhiều lần đến trường tìm gặp sao tôi không gặp cậu nhỉ?” Cô nhanh chóng chuyển hướng đề tài.
“Cũng tới hai ba lần rồi, lúc đi xem mặt tiền cửa hàng, nhưng lần nào cũng vội vã, các cậu tập quân sự cũng bộn bề nhiều việc, nên không đến tìm các cậu, may quá co ngày chủ nhật, mới có thể đến gặp hai người, Tiêu Y Đình lại không gặp được, tập quân sự vất vả thế sao?” Vương Triết đến gần một quán ăn, không để ý đã đi vào quán ăn mà lần trước cô và Phó Chân Ngôn ngồi ăn.