Tiêu Y Đình cả giận, níu lấy cổ áo của cậu bé xách sang bên cạnh đáp: "Người lớn nói chuyện, trẻ con mau tránh ra!".
Diệp Thanh Hòa lo lắng sợ Tiêu Y Đình không biết nặng nhẹ sẽ làm cậu bé bị thương, dùng hai tay che chở cho Tiêu Thành Trác, khuyên nhủ: "Thành Trác, không việc gì đâu, em cứ đi ngủ trước đi".
"Không, em đã nói là sẽ bảo vệ chị!", Tiêu Thành Trác quật cường ôm lấy hông của Diệp Thanh Hòa nói.
Trên mặt của Tiêu Y Đình hiện lên một tia cười nhạo: "Để cho chú đứng trên ghế cũng không cao bằng cháu, làm sao mà bảo vệ được cho cô ta? Có tin chỉ bằng một tay này cháu có thể đem hai người ném ra ngoài cửa sổ hay không?"
Hai người trước mắt anh chẳng khác gì một củ khoai tây đầy đặn đứng cạnh một cây đậu nành gầy yếu cả, thật sự quá là buồn cười.
"Tôi sẽ nói cho anh cả!" Tiêu Thành Trác hầm hừ mà nói.
"Chú không phải là nam tử hán đại trượng phu sao? Không phải sẽ bảo vệ gốc cây đậu nành sao? Lại còn lấy cha cháu ra uy hiếp!" Tiêu Y Đình hết lần này đến khác cũng chỉ sợ có cái này, khó tránh khỏi hơi chột dạ.
Nhưng Tiêu Thành Trác vẫn còn là một đứa trẻ, tính tình vẫn rất hiếu thắng, vừa nghe nói như thế ngược lại liền không muốn đi cầu Tiêu Thành Hưng giúp nữa rồi, muốn mang hết sức của mình ra liều chết mà chiến đấu cùng với Tiêu Y Đình. Diệp Thanh Hòa cẩn thận chặt chẽ, không muốn thấy bất cứ người nào của nhà họ Tiêu bởi vì mình mà xảy ra phân tranh, mạnh mẽ đem Tiêu Thành Trác đẩy ra khỏi phòng, hơn nữa còn ghé vào tai cậu bé bảo đảm mình nhất định sẽ không bị khi dễ.
Tiêu Thành Trác bị giam ở ngoài cửa, lại không thể đi tìm anh mình nhờ giúp một tay, không thể làm gì khác hơn là ở ngoài cửa tuyên thệ: "Tiêu Y Đình, khi trưởng thanh tôi nhất định sẽ phải cao hơn cậu, sức lực cũng sẽ lớn hơn cậu! Cứ chờ đi!"
Tuyên thệ xong, trong lòng lo lắng cho Diệp Thanh Hòa, đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, khi không nghe thấy tiếng đùa giỡn cùng với tiếng khóc, lúc này mới thấy yên lòng.
Trong phòng Diệp Thanh Hòa mong manh như tờ giấy đứng ở trước mặt Tiêu Y Đình cao lớn đẹp trai, ngẩng đầu nhìn nhau, trên mặt không tìm ra bất cứ một tia sợ hãi nào, cũng không nhìn thấy được nửa phần cảm xúc, chỉ nhẹ giọng nói: "Nghe nói, bốn tuổi anh đã bắt đầu luyện chữ?".
Tiêu Y Đình cứ tưởng rằng cô sẽ cãi lại, nhưng lại không hề nghĩ rằng cô sẽ hỏi anh vấn đề này, trong lời nói cũng ngầm có ý khiêu khích, không khỏi châm chọc cười một tiếng: "Không sai, thế nào? Muốn so tài sao? Nếu thắng tôi liền không cần viết thay tôi sao?"
"Anh không dám?" Trong lời nói của cô đầy vẻ khiêu khích.
Biết rõ là cô đang khích tướng, nhưng đường đường là một người đàn ông anh không thể nào lùi bước được, nên nhớ bốn tuổi anh đã bắt đầu học thư pháp, từ nhỏ đến lớn có vô số giải thưởng, còn có thể sợ một cô nhóc saog? Liền lấy ra một tờ giấy: "Nói đi, tỷ thí thế nào?"
Diệp Thanh Hòa nhìn mấy lần vào chữ viết của anh lúc trước, khẽ lắc đầu.
"Thế nào? Nhìn không thuận mắt?". Người nói với anh hai chữ không tốt, thật là hiếm thấy, ít nhất anh còn chưa từng gặp qua.
"Không, chữ rất tốt, chỉ là......" cô hơi ngưng lại.
"Chỉ là cái gì? Cô cũng hiểu thư pháp?". Sau khi anh nói xong liền hối hận, đột nhiên nhớ tới những chữ ghi chép kia của cô, rất đẹp, nhưng anh lại chưa từng nghiêm túc nghiên cứu qua, lần trước chép bài của cô không phải là vì hoàn thành nhiệm vụ?
"Chỉ là, chữ cũng như người, chữ của anh mang đến cho người ta cảm giác chính là một chữ: nổi*.". Cô đơn giản nói ra một chữ, đã tổng kết thư pháp của anh, cũng xem như kết liễu tính cách còn thiếu sót của anh.
*): Nổi ở đây có nghĩa là nông nổi, bộp chộp, không ổn định.
Anh không thể không quan sát kỹ cô nhóc tầm thường này lần nữa, trong lòng cũng hiểu rõ, đây chính là nhược điểm của anh, mặc dù anh vẫn luôn không muốn thừa nhận.