“Thanh Hoà?” Tiêu Thành Hưng thấy cô từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu nghe mà không nói gì, nhịn không được lên tiếng.
“Dạ, bác Tiêu.” Diệp Thanh Hoà ngước mắt lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng như trước.
“A……” Tiêu Thành Hưng cười than: “Cháu không có gì để nói sao?” Phản ứng này có phù hợp với một cô gái mười tám tuổi sao? Mặc dù ông đã là người từng trải, nếu lần đầu nghe thấy cũng sẽ rất kinh ngạc……….
“Bác Tiêu……” Diệp Thanh Hoà nói: “Lúc trước cháu không hiểu vì sao bà ngoại muốn bỏ nhà đi đến phương Nam, chỉ là vì muốn cưới ông ngoại sao? Nếu chỉ là vì lấy chồng, vì sao đã nhiều năm như vậy không có chút liên lạc nào với nhà mẹ đẻ? Vì sao chưa bao giờ nhắc đến còn có nhà mẹ đẻ ở phương Bắc? Vì sao muốn thay tên đổi họ? Đối với người Trung Quốc mà nói, từ xưa đến nay, không phải tên họ là thứ quan trọng nhất sao? Trong việc này thực sự có nhiều rắc rối……”
Tiêu Thành Hưng nhìn cô thầm khen ngợi, đứa trẻ này suy nghĩ kỹ lưỡng, thế nhưng, đứa nhỏ thông minh như vậy, suy cho cùng là người nhà khác……
Trong lòng ông có chút không nỡ, nhưng vẫn thật lòng nói: “Thanh Hoà, trong việc này đương nhiên là có rắc rối, bác cũng từng nhắc với ông bà Giang mấy chuyện đó. Nhưng bác cảm thấy, mình là người ngoài không tiện bình luận chuyện này, thậm chí không tiện giải thích cho cháu chuyện cũ trong đó, rất nhiều lời qua tiếng lại. Cháu nên chính tai nghe người nhà họ Giang nói sẽ tốt hơn, cho nên…….. Cháu xem có nên dành thời gian gặp mặt ông bà Giang hay không?”
Nói xong, ông cười lớn: “Ông Giang vẫn luôn nhờ bác, tìm cháu nói chuyện trước, lại không dám tuỳ tiện làm việc, nghĩ cho cùng vẫn là đặc biệt quý trọng cháu, đặc biệt xem trọng phản ứng của cháu.”
“Cháu hiểu……” Diệp Thanh Hoà ngồi ngay ngắn, chìm vào suy nghĩ buồn bã.
“Thanh Hoà, không cần phải cảm thấy áp lực, bác Tiêu mãi mãi ủng hộ cháu, nếu cháu đồng ý gặp, bác sẽ sắp xếp, còn nếu cháu không muốn, bác sẽ trả lời họ để họ từ bỏ, quyết định là ở cháu…”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng sách “Ầm” một tiếng bị đẩy ra, Tiêu Y Đình vẻ mặt bình tĩnh xông vào: “Không được!”
“Ai cho con vào?” Tiêu Thành Hưng cúi gằm mặt: “Ai cho con nghe lén?”
“Con nghe lén? Con đây là quang minh chính đại nghe. Con mà không vào, em gái đã bị cha mang đi! Dựa vào cái gì chứ? Nhà họ Giang từng nuôi lớn em ấy? Từng tổn thương em ấy mà? Khi em gái khó khăn nhất thì người nhà họ Giang ở đâu? Khi em ấy không có ai nương tựa là ai đã ở bên? Bây giờ em gái đã lớn, thi đỗ vào trường đại học nổi tiếng, bọn họ mới nhớ đến việc nhận họ hàng thân thích? Ai là người nhà của họ vậy? Dù sao con cũng không chấp nhận! Không cho phép em đi gặp bọn họ!” Ngay từ đầu đối với tên tiểu tử họ Giang kia, anh đã không vừa mắt, cũng không hề ưa người nhà họ Giang, cho đến giờ anh vẫn nghĩ không ra là tại sao lại như vậy, thì ra nguyên nhân cơ bản ở trong này, trực giác anh cho là thế!
Tiêu Thành Hưng nhìn anh không sao nói lên lời, theo lời tiểu tử này nói, giống như là nhà họ Tiêu nuôi lớn Thanh Hoà vậy, quả thật nhà họ Tiêu cũng chỉ nuôi cô hai năm……
“Con ra ngoài trước đi.” Tiêu Thành Hưng cũng không hề nổi giận vô cớ đối với đứa con này, nói thật, việc nhà họ Giang đòi nhận người thân, trong lòng ông cũng không vui vẻ gì..…….
“Con không ra!” Cơn giận của Tiêu Y Đình chưa tan hết: “Người nhà họ Giang là nhân vật quan trọng, cũng không phải cha mẹ ruột, nhưng đã hỏi qua ý kiến của chúng ta sao? Dù sao thì con cũng không đồng ý! Anh cả nhất định cũng không đồng ý! Tiêu Thành Trác sẽ đồng ý sao? Ngoại trừ cha và mẹ, có ai muốn để em gái đi? Nói tóm lại, nếu cha thực sư đồng ý đưa em đi, con với em sẽ lập tức chuyển ra ngoài sống, hai chúng con tự mình nuôi sống mình! Không cần dựa vào ai!”
Tiêu Thành Hưng nghe lời này từ đứa con trai cũng dở khóc dở cười: “Ơ! Đây là có năng lực rồi đó sao? Muốn chuyển ra ngoài sống? Cha giơ hai tay tán thành! Con đã nghĩ tới, lúc con ở đây khóc lóc om sòmđiều này không muốn điều kia cũng không ưng, đã từng hỏi qua ý kiến của Thanh Hoà chưa? Chuyện này nhà chúng ta mới là không có quyền lên tiếng, quan trọng nhất, là ở chính Thanh Hoà.”
Tiêu Y Đình bị đánh trúng xương sườn mềm (mềm lòng), nhưng lại không muốn cứ như vậy bị cha thuyết phục, bày ra vẻ mặt kiên định: “Em ấy có quyền gì lên tiếng? Không có quyền lên tiếng! Ý của chúng ta chính là ý của em ấy!”
Nói xong, trong lòng lại trống rỗng, cúi đầu nhìn Diệp Thanh Hoà đang buồn bã không nói không rằng, hung tợn hỏi: “Được! Tôn trọng ý kiến của em thì tôn trọng ý kiến của em! Em nói đi! Ở lại nhà chúng ta, hay đi cùng người nhà họ Giang?”
Diệp Thanh Hoà ngẩng đầu lên, còn chưa kịp mở miệng nói, chỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, đấm mạnh một đấm lên mặt bàn: “Em dám nói đi theo nhà họ Giang thử xem!”
Ngay cả Tiêu Thành Hưng cũng cảm thấy hết chỗ nói nổi, đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn cái tính bá đạo vẫn không hề thay đổi. Đây là cho Thanh Hoà quyền lên tiếng sao? Là để cho Thanh Hoà lựa chọn sao? Rõ ràng là không có đường để lựa chọn mà……
Thế nhưng, anh có thể nghe theo quyết định của Thanh Hoà mới là lạ……
Tiêu Y Đình như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt viết rõ rằng nếu em dám chọn đi với nhà họ Giang sẽ có người đẹp mắt!
Âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng của Thanh Hoà vang lên: “Anh hai, anh nên ra ngoài trước đi……”
“Cái gì? Đuổi anh ra ngoài? Quyết định của em là đuổi anh ra ngoài!” Tiêu Y Đình khó có thể tin được chỉ vào mũi mình, sau đó lửa giận ngút trời: “Được! Diệp Thanh Hoà! Em to gan! Em chờ đó!”
Anh cảm thấy vô cùng mất mặt, không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại trong phòng này nữa, bước nhanh ra khỏi phòng sách, hơn nữa còn nặng nề đập cánh cửa, dùng khí thế che giấu sự mất mát và xấu hổ của mình, xem ra anh thật sự đã đánh giá cao địa vị của mình ở trong lòng em gái, cô hướng về anh vĩnh viễn không bằng anh hướng về cô……
Tiêu Thành Hưng nhìn hành động ấu trĩ của đứa con trai mà chỉ có thể thở dài, đứa nhỏ này, còn nói muốn chuyển ra ngoài tự lập, chỉ bằng đứa trẻ con chưa trưởng thành nữa?
“Đừng để ý nó! Cháu cứ làm theo ý mình đi, bác Tiêu sẽ ủng hộ cháu!” Ông cổ vũ Diệp Thanh Hoà.
Diệp Thanh Hoà nâng khoé môi: “Cảm ơn bác Tiêu, mong bác sắp xếp giúp để cháu gặp họ một lần!”
Vừa nói xong, bên ngoài phòng sách, vang lên âm thanh vật gì đó vỡ tan tành ……
Tiêu Thành Hưng ngạc nhiên, tiếp đó hô to: “Tên khốn kia! Bình hoa của ta!”
Diệp Thanh Hoà cũng chấn động, hình như ở hành lang bên ngoài phòng sách đặt bình hoa Đường Tam Thải (gốm màu đời Đường) mà bác Tiêu thích nhất…….
Hai người vội vàng mở cửa bước ra ngoài xem xét, người nào đó đen mặt thâm trầm đứng ở cửa, quả nhiên trên sàn nhà là một đống lộn xộn mảnh sứ vỡ…….
“Con là cái đồ nghịch tử!” Tiêu Thành Hưng tức giận nói, đây thực sự tam thiên bất đả thượng phòng yết ngõa (*)!
(*) tam thiên bất đả thượng phòng yết ngõa ( ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói): Tương truyền Bảo Thị có hai đứa con trai, Bảo Thị bởi vì sự vụ bận rộn, không rảnh quản lý hài tử, kết quả ba ngày sau hài tử phòng hảo hạng kéo lên ngói. Hàm nghĩa chỉ hài tử nghịch ngợm, hiện tại suy ra nghĩa là tính tình nghịch ngợm thiếu đòn.
“Cái đồ dỏm ấy thì có gì đặc biệt hơn người?” Người nào đó giải thích qua loa: “Cho dù là đồ thật thì sao chứ? Có thể so với một con người?”
Nói xong, anh hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt với Diệp Thanh Hoà một cái.
Diệp Thanh Hoà cảm thấy có chút áy náy, dù sao trận cãi vã này cũng là do cô mà ra, mà mặc dù bình hoa này là đồ dỏm, nhưng dù sao vẫn rất bất tiện……
Vì thế cô quay người lại đối diện Tiêu Thành Hưng, nói: “Bác Tiêu, cháu rất xin lỗi…….”
Tiêu Thành Hưng sao có thể trách cứ cô? Chỉ trừng mắt nhìn đứa con trai chưa chịu lớn của mình: “Một người hai mươi tuổi! Cư xử còn không biết nặng nhẹ như một đứa trẻ! Con ấu trĩ như vậy làm sao có thể đảm đương? Làm sao có trách nhiệm?”
Tiêu Y Đình hừ hừ: "Con ấu trĩ như vậy thì đã sao? Ít ra còn để người khác vào trong mắt, từ xưa đến nay con vẫn ấu trĩ như thế!”
Anh nổi giận đùng đùng, ngay lập tức bỏ về phòng.
Diệp Thanh Hoà ngồi xuống, yên lặng nhặt mảnh sứ vỡ, vẻ mặt trầm tĩnh.
“Không cần cháu nhặt! Bỏ bỏ!” Tiêu Thành Hưng ngăn cản cô, lại nhớ tới phản ứng của đứa con kia, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Tiêu Thành Hưng rất nhanh đã sắp xếp xong giúp cô một cuộc gặp với người nhà họ Giang, vào chủ nhật tuần tới.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Thanh Hoà liền cùng Tiêu Thành Hưng đi xuống dưới chuẩn bị cho cuộc hẹn với ông bà Giang.
Trang phục cô mặc hôm nay là do Khương Vãn Ngư chọn: áo bành tô mùa đông màu trắng, giầy cao đến đầu gối.
Cũng không biết Khương Vãn Ngư nghĩ gì, thực sự có chút coi trọng chuyện này, cứ thế mà chọn lựa, đơn giản là muốn cô ra ngoài không doạ sợ người.
Lúc tiễn hai người lên xe, thật không ngờ Khương Vãn Ngư lại thở dài, rồi dặn dò họ về sớm một chút.
“Đợi chút!” Tiêu Y Đình từ cửa chính chạy ra, trực tiếp lên xe, ngồi cạnh Diệp Thanh Hoà: “Con cũng đi!”
Tiêu Thành Hưng quay lại nhìn anh một cái: “Đi thôi!”
Từ ngày nói chuyện trong phòng sách ấy, tiểu tử này ở nhà liên tục phá đông ném tây, không yên tĩnh chút nào, hơn nữa còn thường xuyên tranh cãi với ông, nhìn ông kiểu gì cũng không vừa mắt, giống như hoàn cảnh của Diệp Thanh Hoà lúc này thành ra như vậy đều là lỗi của ông. Thật đúng là không ưa nổi tên tiểu tử luôn ở trước mặt sẵn sàng chọc giận ông này! Nếu không phải Quách Cẩm Nhi quay về nhà ở phương Nam, ông đã không phải không rảnh rỗi như vậy?
Mùa đông năm nay, nhiệt độ vẫn tiếp tục giảm, nhưng rốt cuộc vẫn không có tuyết rơi, mặc dù ngày hôm nay mặt trời như thế, độ ấm vẫn không đủ, chịu không nổi.
Diệp Thanh Hoà xoay người một chút, liền cảm thấy áo bành tô không đủ chống lại cái lạnh, nhịn không được nắm thật chặt.
Một động tác rất nhỏ thôi, bên cạnh liền vang lên một âm giọng nói âm dương quái khí: “Hừ! Giả bộ xinh đẹp cái gì chứ, chỉ thấy lạnh cóng! Mặc long bào không thể giống thái tử, mặc áo gấm cũng không thể giống công chúa, ai đó bị đóng băng thật đáng đời!”
Diệp Thanh Hoà chỉ có thể lặng yên nghe, cũng giống như Tiêu Thành Hưng trong lòng đều cảm thấy bất đắc dĩ, đã mấy ngày nay, anh đối với Diệp Thanh Hoà đều thiếu tự nhiên như thế. Lúc ăn cơm chiếc đũa của cô đưa tới đâu, anh theo tới đó, cô muốn ăn gì anh liền cố ý đoạt mất, Tiêu Thành Hưng nhìn không được mắng anh hai câu, anh liền quay qua: “Có vấn đề gì sao? Người ta muốn lập tức bay đến vị trí cao, còn để ý đến cơm rau dưa này của nhà chúng ta sao?”