Mục Xuyên gật đầu một cái, vỗ vỗ bờ vai của anh, “Chăm sóc cô ấy cho tốt.”
“Tôi hiểu rồi.” Anh cam kết.
Mục Xuyên liền vẫy tay với cô, “Tiểu Hà, hẹn gặp lại.”
Cô không nói gì, chỉ là mỉm cười nhìn chăm chú vào anh, nhìn anh lên xe, nhìn anh đi xa...
“Đi thôi, vào nhà.” Anh lôi kéo cô, đi lên bậc thang.
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Quách Cẩm Nhi đi tới đi lui ở trong phòng khách, dáng vẻ hết sức lo lắng, thấy hai người bọn họ trở lại, rốt cuộc mừng rỡ, “Hai người cuối cùng cũng trở về! Em sốt ruột muốn chết!”
Hai người không ai nói gì.
Ánh mắt Quách Cẩm Nhi dừng trên tay của Tiêu Y Đình đang xiết chặt cánh tay Diệp Thanh Hòa, nụ cười hơi khựng lại, tiến lên khoác cánh tay kia của Diệp Thanh Hòa, nói nhỏ, “Em gái Thanh Hòa, có đói bụng chưa? Chị mới bày thức ăn, cũng chưa ăn qua, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Quách Cẩm Nhi kéo cô đi tới cạnh bàn ăn, không ngờ đã xới cơm cho cô và Tiêu Y Đình.
Diệp Thanh Hòa ngồi ngay ngắn, đối với Quách Cẩm Nhi cười, “Cám ơn.”
“Thanh Hòa, em không cần khách khí với chị!” Cô bưng cơm đến trước mặt Tiêu Y Đình, “Anh hai, anh cũng ăn đi.”
Vẻ mặt Tiêu Y Đình không biểu cảm, không lên tiếng, cũng không động đũa, chỉ nhìn một bàn thức ăn ngẩn người, bộ dạng cứ như thế từ lúc vào phòng ăn.
Ngược lại, Diệp Thanh Hòa lặng lẽ ăn một chút, ăn xong còn thu dọn bát đũa của mình cùng Quách Cẩm Nhi, chỉ là, cho dù rửa chén, cũng vẫn đeo chiếc túi trên lưng, rồi sau đó, liền đi lên lầu.
Người vẫn ngồi ở bàn ăn như pho tượng kia, cho đến khi cô lên lầu rốt cuộc có phản ứng.
Diệp Thanh Hòa trở về phòng, anh liền đứng trước cửa phòng cô.
Cô để mặc anh ở đó, ôm túi đứng trước cửa sổ, nhìn cây hoa quế xanh um tươi tốt ở bên ngoài đến ngẩn người.
Cô mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần dài bằng bông màu xanh dương, mái tóc dài rối tung, giản dị tự nhiên. Nhìn từ phía sau, mỏng manh giống như một miếng giấy hình người dính vào cửa sổ......
Anh do dự, cuối cùng đi tới, đứng ở phía sau cô.
Nhưng không biết nói gì......
Cửa sổ có gió, nhàn nhạt, dẫn mùi hương không biết tên trong vườn hoa vào, lẫn vào người cô hơi thở nhàn nhạt như có như không,ngăn chặn hơi thở của anh, nhất thời khó có thể hô hấp.
“Thật xin lỗi......” Anh nói. Nếu như bộ kia chữ kia đối với cô quan trọng như thế......
Cô lặng lẽ đứng, im hơi lặng tiếng......
Anh đứng ở sau lưng cô chưa đầy một mét, gió nhẹ nâng lên sợi tóc của cô, thậm chí có từng sợi lướt nhẹ lên ngực và tay anh, nhưng là, khoảng cách một mét này, lại xa tận chân trời......
Anh hít vào một hơi, đột nhiên từ phía sau đưa hai tay ôm cô vào lòng, kể cả chiếc túi của cô......
Cô không giãy giụa, không chống cự, như một tượng gỗ, mặc anh ôm, mặc tay anh dùng sức ở trên cánh tay cô vân vê. Niết, mặc anh chống đỡ cằm trên đỉnh đầu cô.
Cho đến khi trên tay cô xuất hiện dấu đỏ liên tiếp, cô cũng chưa từng kêu một tiếng, chưa từng động đậy.
Thời tiết nóng bức, không khí trở nên yên lặng, giữa anh và cô tạo nên một tấm màng không nhìn thấy được, một tấm màng vững chắc.
Dù anh ôm cô có chặt hơn nữa, cũng không cách nào phá vỡ tấm màng này.
Bức họa bên hồ sen kia như tái hiện trước mắt anh, lá sen tầng tầng lớp lớp, cô ngồi trên ghế đá, điềm tĩnh mỉm cười mà tốt đẹp, Mục Xuyên ngồi hổm trước mặt cô, cùng cô nói rất nhiều,lời nói nhỏ nhẹ nhẹ nhàng, anh không nghe được, chỉ thấy hai người mỉm cười, cùng những lá sen um tùm dung hòa thành một. Một bức tranh hài hòa......
Không kìm lòng được, cánh tay dùng sức thu hẹp lại, cả người cô như bị khảm vào lòng anh, nhưng là, cô gầy yếu như vậy, giống như anh đang ôm chính cánh tay của mình rồi......
Càng ôm sát vào, càng không cảm nhận được sự tồn tại của cô......
Cuối cùng anh buông lỏng cô, lấy chiếc túi của cô ra, khi đến bên hồ sen, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là cô vẫn ôm chặt chiếc túi này vào lòng.
Giờ phút này, cô như chim sợ cành cong, có phản ứng.
Cô xoay người lại, ôm chặt túi của mình, không để cho anh cướp đi.
Trong lúc tranh đoạt, mắt kính cô rơi xuống, đôi mắt xưa nay luôn lạnh nhạt của cô, giờ phút này, nhìn anh, tràn đầy địch ý......
Tay của anh run lên, thiếu chút nữa thì nới lỏng tay......
Tia sáng trong đôi mắt ấy, như gai nhọn, đâm đau buốt.
“Anh sẽ không xé nữa......” Anh nói, “Anh đem nó...... Trả lại cho em......” Nói xong, hốc mắt cũng nóng lên, trong mắt nước mắt lắng đọng, mệt mỏi cùng bi thương.
Trong nháy mắt, cô khẽ dại ra.
Anh dùng lực kéo, rốt cuộc lấy được chiếc túi, rồi sau đó, mở túi ra, đổ từng mẩu giấy vụn ra ngoài, bày trên mặt đất.
Trong đó, có hai mảnh bay đến đáy giường, một người cao 1m8 như anh lại khom lưng, chui vào dưới sàng tìm chúng về lại một chỗ.
Rồi sau đó, liền bắt đầu ghép tiếp những giấy vụn kia.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn anh, đột nhiên bắt đầu rơi lệ, những thứ kia tích tụ ở trong lòng, suốt một buổi chiều đều chưa từng rơi nước mắt, nói đến là đến, như ngày hè thình lình xảy ra mưa rào, lã chã rơi xuống.
Từ lúc bắt đầu, mãi cho đến hoàng hôn, anh ngồi chồm hổm trên mặt đất, đem những mảnh vụn chính tay anh xé từng mảnh từng mảnh phục hồi lại.
Cô đứng ở bên cửa sổ, bước chân như bị đóng đinh, cứ như vậy nhìn anh, thủy chung nhìn anh, mà chưa từng đến gần nửa bước, nhìn anh đem trang giấy phục hồi như cũ......
Chỉ là, khi mảnh cuối cùng ghép vào, phát hiện còn thiếu mấy miếng......
Anh cầm túi cô qua, mỗi góc đều lục lọi, cũng không tìm thấy mảnh giấy nào.
Lại tìm khắp ngóc ngách trong phòng, đáy giường, tủ, thùng rác, kể cả những chữ cô viết, đã từng bị anh vò thành một cục tất cả đều lấy ra, vẫn không tìm được.
Anh ngồi xổm trên mặt đất, ngây ngẩn một hồi, dường như nghĩ đến điều gì, kiên định nói, “Anh sẽ trả lại cho em! Nhất định!”
Nói xong, anh chạy xuống lầu, như một kẻ điên lấy từng cái giỏ rác tất cả đều trút ra ngoài, tìm kiếm trong vỏ trứng gà, rau quả cùng đồ ăn thừa, chỉ là, ngoại trừ tay dính đầy dầu mỡ, cái gì cũng không tìm được......
Rồi sau đó, không để ý tới rửa tay, chạy thẳng ra khỏi phòng bếp, chạy ra khỏi cửa nhà, vọt vào ánh hoàng hôn vàng nhạt.
Nếu như nói, xế chiều hôm nay,tất cả mọi việc xảy ra như một vở kịch câm, từ đầu đến cuối Quách Cẩm Nhi chính là người xem duy nhất, chỉ là, cô hoàn toàn không hiểu Tiêu Y Đình đang diễn nội dung gì, đuổi theo bóng lưng của anh đi ra ngoài, hô to, “Anh hai, anh đi đâu vậy?”
Nhưng mà, Tiêu Y Đình căn bản không nghe tiếng của cô, đã chạy xa tầm mắt của cô rồi......
Anh đón xe, đi thẳng đến một nơi, sau khi xuống xe, tìm kiếm trên đường đến hồ sen, chỉ cần nhìn thấy mảnh giấy màu trắng tương tự liền nhặt lên nhìn, từng cái thùng rác cũng không bỏ qua, nhưng là, cho đến khi anh tìm các góc quanh hồ sen, vẫn không phát hiện thứ anh cần tìm......
Anh chán nản dọc theo đường cũ trở về, chợt nghĩ đến, theo tính tình của cô, rất có thể là đón xe điện ngầm ra cửa, vì vậy lúc trở về, đổi ngồi xe điện ngầm, chỉ là, khi anh tiến vào trạm xe lửa, mới có cảm giác vô lực như vậy, thời gi¬an qua đi đã lâu, anh làm sao biết cô ngồi chuyến xe nào, sao có thể bảo đảm, hai tờ giấy nhỏ ấy vẫn còn tại chỗ......
Giống như, có một số thứ, không thể tìm về hình dạng ban đầu......
Anh suy sụp ngồi ở nấc thang cuối cùng, nhìn bước chân vội vã người đến người đi, rốt cuộc tuyệt vọng......
Nếu tìm không được nữa, thì dừng lại thôi......
Dừng tay như vậy......
Nỗi chua xót mãnh liệt dâng lên trong lòng......
Trước mắt anh hiện ra suốt một buổi chiều chắp vá tác phẩm thư pháp, loang lổ dấu vết xé rách, còn có một khối không trọn vẹn, ở trong lòng anh tạo thành hình chiếu, cũng gói lại tâm của anh, hai người hòa làm một thể......
Tay anh đầy vết bẩn về đến nhà thì đã là chín giờ tối, lúc ra cửa mặc T shirt đã bẩn không ra hình dáng, ngay cả quần jean cũng là đen xám hỗn độn.
Khương Ngư Vãn còn chưa trở lại, trong nhà không có những người khác, Quách Cẩm Nhi vẫn đang chờ anh, bộ dạng vội vã khẩn trương, “Anh hai, anh trở lại, mới vừa rồi mẹ nuôi gọi điện thoại về, em nói anh đi ra ngoài mua đồ......”
Nói xong, nhìn đến bộ dạng anh chật vật thì giật mình.
Thế nhưng anh lại như không nghe thấy lời của cô…, thậm chí không nhìn thấy cô, vẻ mặt hốt hoảng, đi qua người cô, trực tiếp lên lầu.
Quách Cẩm Nhi cắn cắn môi, uất ức mà sốt ruột, “Anh hai, anh ăn cơm đi, cả ngày nay anh chưa ăn gì rồi......”
Vẫn chỉ là cho cô một bóng lưng, không để ý tới cô.
“Anh hai, thức ăn còn nóng, là Thanh Hòa làm đó!” Cô hướng về phía bóng lưng của anh nói.
Anh vẫn như không nghe thấy, bóng dáng biến mất khúc quanh cầu thang ở lầu hai.
Chuyển qua khúc quanh, đi tới gi¬an phòng của cô, nhẹ nhàng vặn khóa cửa, cửa mở ra.
Cô đứng bên bàn đọc sách, trên bàn sách, là bộ chữ bị xé bỏ, chính cô đã dời từ mặt đất lên trên bàn, hơn nữa, còn dùng giấy trắng có độ lớn tương đương làm đế, dùng keo dính từng mảnh vụn vào trên tờ giấy trắng.
Chỉ là, những vết rách loang lổ kia, giống như từng vết thương, đâm vào mắt; thiếu đi một khối, cô dùng ngón tay ở phía trên miêu tả, từng điểm từng điểm....
..
Trong lòng anh lại hiện ra một hình ảnh, vết thương như lưới, càng siết càng chặt, cho đến siết ra từng cái lổ hổng, tổn hại không chịu nổi......
Anh đi tới bên người cô, nhìn chằm chằm ngón tay của cô, trong lòng dâng lên sự vô lực, ánh sáng yếu ớt.
Vẫn là câu kia, “Anh sẽ trả lại em......”
Rồi sau đó, liền cầm bộ chữ dán.
Cho đến khi một đôi tay đầy vết bẩn xuất hiện trước mắt cô, cô mới kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhìn thấy nguyên quần áo của anh cũng đầy vết bẩn như vậy......
Cuối cùng anh cũng phát hiện tay mình bẩn như thế nào, cùng giấy trắng một bên, khó coi......
“Anh...... Đi rửa tay......” Anh bước nhanh vào phòng tắm, tỉ mỉ rửa tay sạch sẽ rồi mới trở lại bên người cô.
“Anh sẽ trả lại cho em!” Vẫn là mấy chữ này, anh lấy chữ đi, trở lại phòng mình, đóng cửa lại.
Tiêu Thành Trác là từ trong phòng đưa cái đầu ra ngoài dò xét, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đóng cửa lại chính mình trở lại gi¬an phòng.
Sáng sớm hôm sau, Khương Ngư Vãn dọn dẹp thỏa đáng tính ra cửa, tối hôm qua trở về trễ, về đến nhà thì phòng mấy đứa nhỏ đều đóng, bà liền trực tiếp vào phòng ngủ, Tiêu Thành Hưng đi công tác một thời gi¬an, mấy ngày nay bà cũng phải đi công ty xem một chút.
Dì Vân xin nghỉ, vốn cho là không có bữa ăn sáng ăn, nhưng trong phòng ăn ba đứa nhỏ đã ngồi rồi —— Quách Cẩm Nhi, Diệp Thanh Hòa cùng Tiêu Thành Trác.
“Mẹ nuôi, ăn điểm tâm!” Quách Cẩm nhi khéo léo đứng dậy gọi bà.
Bát đũa đã dọn xong, bữa ăn sáng cũng rất là phong phú, tâm tình bà khá tốt, hỏi, “Người nào làm bữa sáng vậy?”
“Là chị!” Tiêu Thành Trác vội nói, “ Chị Thanh Hòa! Em cũng hỗ trợ!”
Khương Ngư Vãn cười khẽ, “Biết em tài giỏi rồi!” Nói xong, ngồi xuống ghế, phát hiện thiếu đi một người, “Y Đình đâu? Còn đang ngủ nướng à?”
Trên bàn ăn không khí nhất thời nặng nề.
Khương Ngư Vãn cảm thấy có cái gì đó không đúng, “Sao vậy?”
Diệp Thanh Hòa không nói gì, Tiêu Thành Trác liền cướp lời, “Chị dâu, nhất định là Tiêu Y Đình chơi trò chơi suốt đêm, vào lúc này mới ngủ!”
Việc này đối với Tiêu Y Đình là rất bình thường, Khương Ngư Vãn cười, “Đứa nhỏ này, cha và anh cả đều không ở nhà, ngược lại như dây cung buông lỏng rồi, chỉ là, dầu gì bây giờ đã là sinh viên, nghỉ hè vui đùa một chút thì cũng thôi đi, Thành Trác cũng không thể lơi lỏng!”
“Biết, chị dâu, em sẽ không như vậy đâu!” Tiêu Thành Trác trừng mắt nhìn, gắp một bánh bao nhân đậu cho bà, “Chị dâu, chị thử bánh bao nhân đậu này đi, ăn rất ngon, nhân là đậu đỏ, em nặn đấy.”
“Được! Chị ăn.” Khương Ngư Vãn hài lòng nói.
Chỉ có Quách Cẩm Nhi bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, cũng không động đũa.
“Sao vậy? Cẩm Nhi? Không hợp khẩu vị sao?” Khương Ngư Vãn chú ý tới cô, ân cần hỏi.
“Mẹ nuôi......” vẻ mặt Quách Cẩm Nhi lo âu, nhưng nhìn Diệp Thanh Hòa, lại nhìn Tiêu Thành Trác, đem lời nuốt lại, cúi đầu xuống.
Những năm này có cái gì mà Khương Ngư Vãn chưa thấy qua, cũng là một người cực kỳ nhạy bén, lập tức cảm thấy được mấy đứa nhỏ này có vấn đề, bỏ đũa xuống, nghiêm mặt nói, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cẩm Nhi, cháu nói xem.”
Bộ dạng Quách Cẩm Nhi như sắp khóc, lệ quang yêu kiều, “Mẹ nuôi, người đi xem anh hai một chút đi, anh hai có gì đó lạ lắm, cả ngày hôm qua cũng không ăn cơm, còn tự gi¬am mình ở trong phòng suốt đêm, cháu không biết anh hai có phải là chơi trò chơi hay không, nhưng cháu cảm thấy không phải...... Chỉ biết là đèn trong phòng anh sáng một đêm......” Nói xong, rồi hướng Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thanh Trác nói, “Thực xin lỗi, em gái Thanh Hòa, chú nhỏ, Cẩm Nhi chỉ là rất lo lắng cho anh hai......”
“Có chuyện như vậy?” Sắc mặt Khương Ngư Vãn cũng thay đổi, con trai bà bà hiểu, chưa từng có một một ngày không ăn cơm, nhìn tình hình này, rõ ràng cho thấy có liên quan đến Diệp Thanh Hòa, sắc mặt của bà không khỏi sa sầm.
Làm gì còn tâm tình ăn cơm, bà lập tức chạy lên lầu tìm con.
Tiêu Thành Trác căm tức trợn mắt nhìn Quách Cẩm nhi một cái, “Qủy mách lẻo! Chỉ số thông minh của cô có phải của học sinh lớp một không? Lớn như vậy còn đi mách lẻo?”
Quách Cẩm Nhi muốn biện minh, lại ủy khuất cúi đầu.
Cửa phòng của Tiêu Y Đình vẫn đóng chặt, bà ở bên ngoài gõ, “Y Đình? Y Đình? Con ngủ hay thức? Trả lời mẹ!”
Không có động tĩnh......
Trong lòng Khương Ngư Vãn nóng nảy không chịu nổi, dùng sức đá cửa, động tĩnh lớn như thế mặc kệ con trai là tỉnh hay ngủ, cũng nên thức dậy, nhưng là, cánh cửa kia thủy chung đóng chặt lại.
“Y Đình! Nếu con không mở cửa, mẹ sẽ cho người tới phá cửa đấy!” Bà vội la lên.
Mắt thấy cánh cửa vẫn không có dấu hiệu mở, bà nổi nóng không dứt, nhanh chóng xuống lầu, bất chấp mọi thứ, hướng về phía Diệp Thanh Hòa kêu gào, “Cô rốt cuộc đã làm gì Y Đình? Nếu như Y Đình có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
Diệp Thanh Hòa vốn là ngồi lẳng lặng, nghe xong lời của bà, cũng đi lên lầu.
Bước qua Khương Ngư Vãn thì nhỏ giọng nói một câu, “Thật xin lỗi, bác gái, con sẽ.....”
Nói còn chưa dứt lời, bàn tay Khương Ngư Vãn đã tát xuống một cái, đánh rớt mắt kính của cô, lưu lại trên mặt cô dấu ấn đỏ tươi, rồi sau đó còn không hả giận, dùng sức cấu véo ở trên mặt cô, “Tôi biết cô là kẻ gây tai họa mà! Là một kẻ rắc rối! Từ lúc cô bước vào nhà này thì tôi đã biết rồi!”
Diệp Thanh Hòa không trốn không né, ngược lại Tiêu Thành Trác vọt tới, kéo Diệp Thanh Hòa ra, “Chị dâu! Chị trách chị ấy làm gì? Là lỗi của Tiêu Y Đình!”
“Lỗi cái gì lỗi? Y Đình có lỗi gì? Nhà họ Tiêu chúng tôi đón nhận cô, tạo điều kiện cho cô ăn, tạo điều kiện cho cô mặc, tạo điều kiện cho cô đi học, là sai lầm của chúng tôi phải không? Đầu năm nay người tốt thật là không thể làm! Xem ra chúng tôi quả thật sai lầm rồi! Sai là sai ở chỗ không nên đón một kẻ vong ân bội nghĩa như cô vào nhà!” Khương Ngư Vãn lo lắng cho con trai, con trai là tâm can bảo bối của bà, lời nói nhất thời khó nghe.
Sắc mặt Diệp Thanh Hòa trắng nhợt, phản ứng của Tiêu Thành Trác cũng cực lớn, che chở Diệp Thanh Hòa, lớn tiếng nói, “Chị dâu! Ý của chị, em cũng là kẻ vong ân bội nghĩa, ăn không nhà các người dùng không nhà các người đúng không?”
Tiêu Thành Trác đã là học sinh trung học, không còn như mấy năm trước là một đửa trẻ không buồn không lo, cũng có suy nghĩ của mình và rất nhạy cảm.
Khương Ngư Vãn lời nói hơi lấp, tất nhiên bà không phải nói đứa em nhỏ này, chỉ là vô tình liên lụy tới cậu, vẻ mặt sượng đi, tình hình bên trong của con trai như thế nào cũng không biết, lo lắng lại càng không lựa lời nói, “Diệp Thanh Hòa, cô thật có bản lãnh! Giống như mẹ cô năm đó vậy! Dụ được đàn ông vây quanh mình! Y Đình, Y Bằng, Thành Hưng, hiện tại ngay cả một đứa trẻ cũng che chở cho cô, tôi thật sự bội phục cô!”