“Tôi nói, làm sao cô lại đần như vậy! Đi theo sau tôi mà lại không lên xe!” Anh nhớ rõ ràng là cô vẫn đi theo sau lưng mình, làm sao lúc anh lên taxi mà cô lại không lên?
Ngày trước không phải như vậy? Mặc kệ là tài xế tới đón hay là bắt xe taxi, đều là anh dẫn đầu ngồi vào ghế bên cạnh tay lái, còn cô sẽ chỉ yên lặng ngồi vào ghế sau, anh căn bản không cần quay đầu lại nhìn, vẫn biết cô sẽ ở sau lưng của mình cùng nhau đi đến nhà.
Tiêu Thành Trác ở một bên nhìn không nổi nữa, liền đứng lên bất bình thay: “Tiêu Y Đình! Rõ ràng là cháu đem chị ấy vứt bỏ, còn chạy tới đây hung hăng? Tôi sẽ nói cho anh cả!”
Một cau liền đâm trúng yếu điểm của Tiêu Y Đình, đoạn đường này anh sợ nhất chính là phải đối mặt với cha mình, một phát túm lấy Tiêu Thành Trác quăng sang bên cạnh, hung dữ nói: “Chú cứ đứng đàng hoàng ở đây đi! Cháu hỏi cô ấy! Chứ không có hỏi chú!”
Nói xong, liền cúi đầu chống lại khuôn mặt vĩnh viễn bình tĩnh của Diệp Thanh Hòa. “Mau nói thật ra? Cô đã đi đâu hả? Có biết tôi đã lật khắp thành Bắc Kinh để tìm cô không?”
Nội tâm anh nóng nảy không dứt, Diệp Thanh Hòa này chính là khắc tinh của anh hay sao? Anh càng gấp gáp, cô lại càng trầm tĩnh, chưa từng nhìn thấy cô kích động bao giờ.
“Tôi hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cả ngày cứ bày ra cái mặt như nữ tu sĩ là có ý gì? Nếu cô không thích nói, thì sau này đừng có tiếp tục gây thêm phiền toái cho tôi nữa!” Trong lúc gấp gáp, anh liền đem nguyên văn lời của cha nói với mình áp dụng lên người cô.
Diệp Thanh Hòa đứng lên, tuy chỉ cao đến ngực anh, nhưng vẫn lạnh nhạt bình tĩnh đáp: “Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”
Một chữ “Ngài” này, khiến cho tất cả khí huyết đang dâng trào của Tiêu Y Đình đều bị chặn lại ở ngực, buồn bực đến khó chịu, một chữ này mang ý giễu cợt đến cỡ nào?
“Nói người nào thêm phiền toái hả? Cha thấy tiểu tử con một ngày không gây cho ta thêm phiền toái liền không tự tại rồi!” Giọng nói của Tiêu Thành Hưng như tiếng pháo nổ vang giữa không trung.
Sống lưng Tiêu Y Đình lần nữa lại run lên, quay đầu lại, thấy cha anh đang đứng ở trên cầu thang, chằm chằm theo dõi.
Anh liền dâng lên dự cảm chẳng lành, quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Hòa ép hỏi: “Cô tố cáo có phải không? Phải hay không?”
Diệp Thanh Hòa hơi mím môi, muốn nói gì đó, lại nghe thấy Tiêu Thanh Hưng quát lên: “Con đi lên lầu cho ta!”
Tiêu Y Đình ban cho cô một ánh mắt căm hận rồi quay người đi lên lầu.
Diệp Thanh Hòa sững sờ đứng ở trong phòng khách, cho đến bóng lưng hai cha con bọn họ biến mất, mới dời bước lên lầu.
“Chị….” Tiêu Thành Trác hơi thấp thỏm nhìn cô gọi.
Cô hơi mỉm cười: “Không phải có đề thi Olympic không giải được sao? Lên lầu đi, chị dạy cho em.”
“Được a!” Sợ mình chọc cho bà chị mất hứng, Tiêu Thành Trác chạy nhanh lên lầu, về phòng của mình cầm sách đến.
Diệp Thanh Hòa vừa định đi, lại thấy bóng dáng của Khương Ngư Vãn xuất hiện, chậm rãi đi tới gần, cất tiếng gọi: “Thanh Hòa.”
“Bác gái Tiêu.” Mỗi lần cùng Khương Ngư Vãn nói chuyện, Diệp Thanh Hòa đều tăng thêm mấy phần thận trọng.
“Thanh Hòa, tới Bắc Kinh thời gian dài như vậy, đã quen thuộc chưa?” Khương Ngư Vãn mỉm cười thản nhiên hỏi.
“Quen rồi ạ.” Cô cẩn thận trả lời, không quên cộng thêm một câu: “Cám ơn bác gái đã quan tâm.”
Khương Ngư Vãn có vẻ tương đối hài lòng với thái độ như vậy của cô, khóe môi tràn ra nụ cười: “Cháu biết là tốt rồi, biết mọi người trong nhà vẫn quan tâm chăm sóc cháu, mặc dù cháu và chúng ta một chút quan hệ cũng không có…..”
Trong nội tâm của Diệp Thanh Hòa liền lộp độp hạ xuống, đây là đang lấy thân phận người bố thí để nói chuyện với cô sao?
“Dạ, Thanh Hòa thật may mắn, vì được bác trai cùng bác gái thương yêu, phần ân tình này, Thanh Hòa vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp.”