Diệp Thanh Hòa ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt, vẻ mặt điềm tĩnh mà lạnh nhạt. Nhớ lúc còn ở Anh, anh hai từng nói, anh ấy biết kéo đàn Nhị, hơn nữa kéo không tệ, cho nên, bây giờ cô sắp được nghe anh kéo đàn sao?
Thế nhưng, mọi chuyện đều không như mọi người mong muốn.
Bởi vì, Quách Cẩm Nhi không chịu.
Cô dành cho mẹ mình ánh mắt hờn dỗi: “Mẹ, hai đứa chúng con đã lớn rồi, không còn là trẻ con, hở một tí lại hợp tấu để hai người chọc cười, không làm!”
Rõ ràng là từ chối, nhưng bộ dạng xinh đẹp như Thiên sứ ấy của Quách Cẩm Nhi khi cố tỏ ra là một người không nghe lời, ngược lại càng giống chọc yêu người bên cạnh.
Khương Ngư Vãn cười làm hòa, đưa tay vuốt ve mấy sợi tóc trên gò má cô, vẻ mặt yêu thích: “Không nhảy thì không nhảy! Lần sau có dịp cháu biểu diễn trên sân khấu, nhất định hai bác sẽ đặc biệt đến xem. Thật sự ngưỡng mộ mẹ cháu, sao lại có cô con gái đáng yêu trong sáng như thế chứ. Nghĩ lại hồi hai người bác mới có mười mấy, khi trong thời kì khuê mật luôn luôn ước ao, sau này chị ấy sinh con trai, bác sinh con gái, hai người sẽ thành thông gia, kết quả, cứ tưởng sẽ có một đứa con gái ngờ đâu là hai anh con trai! Thật tức chết tôi!”
Quách Cẩm Nhi hiểu chuyện đứng sát lại gần Khương Ngư Vãn, mắt thấy Diệp Thanh Hòa, an ủi: “Dì Khương, không phải dì còn có em gái Thanh Hòa sao? Tính tình em ấy như thế, nhất định là một cô gái giàu vẻ đẹp tâm hồn, lại còn đa tài đa nghệ.”
Ách.......... ý câu này có phải.............bề ngoài của cô không ưa nhìn?
Khóe môi Diệp Thanh Hòa khẽ nâng, chuyện cô ấy nói vốn là sự thật. Hơn nữa đây cũng không phải lúc cần cô lên tiếng.
Vẻ mặt Khương Ngư Vãn có một chút cứng ngắc không dễ phát hiện, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Qủa thế thật, Thanh Hòa cũng là một đứa trẻ hết sức nghe lời.”
Cô có phẩm chất đặc biệt gì, cũng chỉ là biết nghe lời.............
Chỉ có điều, như thế cũng không phải là không tốt.
“Đúng vậy! Chị ấy rất lợi hại nha, biết rất nhiều thứ chúng tôi không biết! Tiểu Bằng còn gọi chị ấy là cô gái thần kì đó! Lúc chúng tôi còn bên Anh, mọi người ai cũng yêu quý chị ấy, nói tiếng Anh rất giỏi! Tiểu Bằng, cháu nói có phải không?”
Giờ phút này, có một người thay cô lên tiếng, là Tiêu Thành Trác.
Trong lòng nhóc chị chính là nữ thần! Trên đời này còn có ai xuất sắc hơn chị ấy sao? Nhóc không phục!
Tiêu Y Bằng bị gọi đến tên, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa bao dung, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thanh Hòa, đều là vẻ thích thú: “Đương nhiên, em gái nhà chúng ta cũng là giỏi nhất.”
Hiển nhiên, Tiêu Thành Trác không hề hài lòng với chữ “cũng” này, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, chị của nhóc phải là giỏi độc nhất vô nhị mới đúng chứ!
“Ồ, nói đến tiếng Anh, trước Cẩm Nhi và Y Đình của chúng ta từng cùng đăng kí học chung một lớp tiếng Anh đấy! Lúc ấy Y Đình nói tiếng Anh cũng khá tốt!” Quách Hoài Nguyệt thành công mang đề tài câu chuyện đặt lại lên người con gái mình.
“Y Đình nói tiếng Anh giỏi sao? Chuyện đấy đã qua rồi! Lúc trước thầy giáo có khen nó là người có tài trời phú, nhưng lâu ngày không chịu luyện tập đã trở thành hoang phế mất rồi! Nhưng Tiểu Bằng nhà em tiếng Anh lại rất giỏi, chỉ mất tính tình quá trầm lặng! Xa nhà lâu như thế, cũng chưa có hôn em!” Khương Ngư Vãn tự mình liếc cậu con trai lớn một cái, tuy vẻ mặt là bất mãn, nhưng cưng chiều và tự hào là không hề giảm.
“Đúng rồi nha! Tiếng Anh của anh Y Bằng rất tốt! Cháu với anh hai sau khi nghe xong anh ấy đọc diễn cảm Anh văn đã rất ngưỡng mộ, cùng đi đăng kí vào lớp học Anh văn đấy! Để đuổi kịp và còn hơn cả anh cả, cháu đã rất cố gắng học tiếng Anh! Thế nhưng, xem ra cả đời cháu cũng không theo được.........” Được biết Tiêu Y Bằng vừa trở về từ London, Quách Cẩm Nhi không khỏi tiếc nuối vô cùng, ánh mắt vẫn sùng bái như xưa nhìn Tiêu Y Bằng.
Vì thế, hai người mẹ lại bắt đầu an ủi cùng khích lệ Quách Cẩm Nhi.
Diệp Thanh Hòa vẫn lẳng lặng ngồi im vị trí của cô, nếu như ở đây mỗi người đều có vị trí của riêng mình, có lập trường của riêng mình, thì chỉ có tiểu tử ngốc Tiêu Thành Trác là vô lo vô nghĩ, sẵn sàng đứng ra nói giúp cô, quả thực, việc này là không cần thiết...........
Mọi người nói chuyện gì đều không liên quan đến cô, mà cô, cho tới bây giờ luôn là người không thích tranh luận.
Điện thoại vang lên, dì Vân chạy lại nghe, sau đó nhẹ nhàng kêu cô lại nhận điện thoại.
Giờ này gọi điện thoại đến tìm cô, chỉ có thể là người nhà họ Giang, cô cũng mới nghĩ tới, đã lâu rồi chưa gặp mặt ông Giang.
Quả nhiên.
Cô nhỏ giọng đáp “A lô”, bên kia liền truyền đến giọng nói của ông Giang: “Nha đầu, chào cháu!”
“Cháu chào ông.” Cô cố hết sức hạ thấp giọng để không làm ảnh hưởng đến những người khác nói chuyện.
“Ha ha, nha đầu, thi đỗ rồi nha! Ông già này chúc mừng cháu!”
“Cảm ơn ông.” Sau khi trở về từ Anh, thân thích bằng hữu của nhà họ Tiêu không ngừng gọi điện hoặc còn đến tận nhà để hỏi thăm chúc mừng việc Tiêu Y Đình thi đỗ trường danh giá, người bình thường đều không xem trọng cô.
Đương nhiên cô cũng không phải là người vì mùa xuân đau buồn mà làm hỏng cả một mùa thu, cũng không hề để tâm đến chuyện này, bởi vì, cô sống ở nhờ nhà họ Tiêu đã là một chuyện chẳng vẻ vang gì.
Quả thực, thời điểm nhận được lời hỏi thăm bất ngờ dành cho mình, cô không khỏi thấy có chút ấm áp.
Không phải ai cũng biết, câu nói “cảm ơn” đơn giản đấy hàm chứa bao nhiều điều.......
“Nha đầu, ban đầu ông đã định tổ chức cho cháu một bữa tiệc chúc mừng, nhưng cháu lại đi Anh, bây giờ......khai giảng sắp tới rồi, không kịp nữa, chỉ có điều, nha đầu cháu cứ yên tâm, thiếu sót này, ông nhất định sẽ bù đắp cho cháu.” Ở bên kia, ông Giang nói xong liền ho khan mấy tiếng.
“Ông bị ốm sao ạ?” Cô cảm nhận được bên cạnh ông đang có người nói chuyện.
“Không có sao hết, không có sao hết! Chỉ là cảm nhẹ mà thôi, cứ như thế, lần sau ông sẽ đến đón cháu! Đúng rồi, Chi Vĩnh có lời muốn nói với cháu.”
Đúng rồi, Giang Chi Vĩnh, cậu bạn khắc con dấu ngọc tặng cô, cô cũng chưa hề quan tâm đến chuyện cậu ấy thi đỗ ra sao...........
“Chào Thanh Hòa.” Âm thanh ôn nhu của Giang Chi Vĩnh vang lên ở đầu bên kia.
“Chào.”
“Ha ha, không muốn hỏi xem mình có thi đỗ hay không sao?”
“Cậu........thi đỗ ra sao?” Tự cô cảm thấy, cô nói chuyện trống rỗng như thế thật cứng nhắc.
“Học cùng trường với hai người.” Anh rất vừa lòng với kết quả này, nhưng nếu được cùng lớp sẽ còn vui mừng hơn.
“Chúc mừng cậu.” Diệp Thanh Hòa không bình luận gì cả, lại càng không giống với như những nữ sinh khác, khi nghe tin ban học của mình đỗ thì đều nhảy lên sung sướng. Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô vội hỏi: “Ông nội bị bệnh có nặng lắm không?”
“Việc này..........” Anh dường như hơi do dự.
“Sao vậy? Bệnh nghiêm trọng lắm sao?” Cô hỏi lại, hi vọng là không phải, nói như thế nào thì cô và ông Giang cũng tình cảm kết nghĩa, tuy không thân thích ruột thịt nhưng lại là người thật lòng yêu quý cô.............
“Ông nội không cho nói....... Ông nhập viện rồi, chỉ có điều cũng đã khỏe lại, ông còn nói chờ cậu trở về từ Anh Quốc sẽ tổ chức tiệc mừng cho cậu, dù bị bệnh cũng không được trì hoãn..........”
Thực ra, chính vì bị bệnh nên ông mới nói sau này sẽ tổ chức tiệc cho Diệp Thanh Hòa, chứ không phải là vì khai giảng sắp tới........
“Giang Chi Vĩnh, ông nội đang ở nhà hay ở bệnh viện?” Cô cảm thấy cần tự mình đến thăm.
“Cái này...........” Giang Chi Vĩnh do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn nói cho cô tên bệnh viện, sau đó lại hỏi: “Có thật cậu muốn đi thăm ông?”
“Phải, đương nhiên.” Cô còn cần giải thích sao? Không thể phụ lại tình cảm “ông nội’ đối với cô!
“Vậy khi nào cậu đi? Mình đến đón cậu?”
“Không cần đón, tự mình đến được.” Đã đi thăm người bệnh nhà họ Giang, còn muốn người nhà họ Giang đến đón, có khác gì “mồ hôi rơi xuống đất”...........
“Nhưng cậu có thể tìm đúng phòng bệnh?” Giang Chi Vĩnh tràn đầy nghi ngờ.
“Có thể! Cậu cho mình là người mới đến Bắc Kinh sao! Ngày mai gặp lại!” Cô nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống.