Mục Xuyên đang có ý định quay về Bắc Kinh một thời gian.
Còn Diệp Thanh Hòa, cô quyết định, nhận lời đề nghị của Reidar, vào công ty Tống Thành Uy.
Mục Xuyên sau khi nghe quyết định của cô biết không thể thay đổi, chỉ cười lắc đầu: ‘’Em đó, cuối cùng vẫn là chọn ngọc thạch, người đa tài đa nghệ như em, chọn lĩnh vực nào cũng sẽ thành công, nhưng anh rất lo lắng cho lựa chọn của em, không phải quá khó khăn sao? Bây giờ có nói gì cũng thế, coi như mấy năm học luật và Trung Văn là vô ích rồi, đúng không hả?’’
“Sao như thế được? Em theo thầy Mục anh học Đông học Tây được bao nhiêu là thứ! Không phải thầy Mục đây từng nói học tập là chuyện không bao giờ vô ích, luôn luôn là chuyện tốt, đúng không?’’ Diệp Thanh Hòa cười nói.
Mục Xuyên cười cười, dặn dò cô: ‘’Em một mình ở lại Vân Nam nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân.’’
Vương Tuyết cũng tới tiễn Mục Xuyên, nghe xong liền vui vẻ nói: ‘’Thầy cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho em ấy.’’
Mục Xuyên lên máy bay.
Chính Diệp Thanh Hòa không muốn ‘được’ chăm sóc, sau khi trở về cô liền nhanh chóng làm theo ý mình, không muốn liên lụy đến Vương Tuyết.
Mục Xuyên và Vương Tuyết đều là những người tâm huyết với nghề nghiệp của mình, họ có nỗi bận tâm riêng của mình, vì thế chuyện của cô luôn luôn là của mình cô, cô không muốn bất kì ai tiến vào, bao gồm Phó Chân Ngôn, nhưng Phó Chân Ngôn, anh ấy.......
-----dieen&&8DafnleeeqUUUy*(0D))nnn----
Đảo mắt cô đã làm việc ở Tống Thành Uy được hai tháng, nhưng không có tiến triển gì, mọi chuyện vẫn dậm chân tại chỗ.
Xem ra Tống Thành Uy cũng là một công ty làm ăn rất được, ngoài việc chính là trên các ‘Chợ Thạch’, công ty còn có xưởng gia công, làm ra thành phẩm.
Công việc của cô là kiểm tra giá trị và chất lượng của ngọc thạch. Công việc như thế, cô chứng kiến được nhiều chuyện nhưng đều chưa có kết quả, nếu không phải Phó Chân Ngôn từng đưa tư liệu cho cô, cô thực sự hoài nghi liệu bản thân có đưa ra quyết định sai....
Nhưng là, cô vốn là người trầm ổn, nếu có thể dễ dàng biết được sự thật như thế, thì đó chưa chắc đã là sự thật.
Cô vẫn giữ phong cách của mình, hữu hảo với đồng nghiệp nhưng không quá gần gũi hay xa cách với ai, dần dần quen biết hết các đồng nghiệp từ các phòng ban marketing, tài vụ, nhân sự,.... nhưng vẫn không đi quá xa, thậm chí đến mặt Tổng giám đốc cô cũng không mấy quan tâm.
Chỉ là, cô vẫn luôn tin tưởng rằng, không có gì trên đời này mạnh đến nỗi không có khuyết điểm. Giống như trong rất nhiều cuốn truyện Thiếu hiệp, cho dù là anh hùng cao thủ giỏi cỡ nào, đều có điểm chết, chỉ cần chạm đúng, việc hạ gục sẽ tốn không là bao công sức.....
Vì thế, cô vẫn lẳng lặng chờ đợi, trừ phi bên trong Tống Thành Uy thực sự giống như bên ngoài của nó, chỉ cần chờ đợi, dù chỉ là một vấn đề nhỏ, nhất định sẽ để lộ tử huyệt.
Chờ đợi của cô đã dần có kết quả, Reidar đính thân đến thăm văn phòng của cô.
“Mọi chuyện sao rồi? Liệu Diệp tiểu thư có hài lòng với công việc của mình không?’’ Reidar không quá kiểu cách, nói chuyện với cô cũng hòa ái hơn.
“Đương nhiên là rất hài lòng.’’ Cô cười trả lời.
“Sắp hết kì thực tập rồi, sau kì thực tập sẽ bàn đến chuyện tiền lương, cô đang làm rất tốt!” Reidar thể hiện ra rất hài lòng với biểu hiện của cô.
Cô không biểu cảm: “Cảm ơn trợ lý Thụy.”
Reidar, là trợ lý cấp cao của Tống Thành Uy.
Ánh mắt của Reidar như có như không đảo qua cổ tay cô, cười nói: “Hôm nay Diệp tiểu thư không mang vòng tay sao?”
Diệp Thanh Hòa cúi đầu nhìn cổ tay trống không của mình, nhẹ nhàng nói: “Thực chất tôi cũng không thích vật kia lắm, trước đó mang chẳng qua là vì có chút mê tín, tin rằng ngọc ít nhiều cũng có linh tính, mang lên người cũng thành một phần của cơ thể, không thể rời, bất quá cứ mãi ngần ngữ, lần này cảm thấy lời trợ lý Thụy nhắc nhở rất có lý, lại thêm bây giờ đi làm việc, phải va quệt nhiều, sợ vỡ nên quyết định không mang nữa.”
Reidar cười ha ha: “Ngọc có linh tính? Trước kia tôi cũng nghe qua chuyện này rồi, nay nói như Diệp tiểu thư, vòng tay Dương Chi Bạch Ngọc là đồ cực phẩm như thế, chắc là món đồ tiểu thư xem trọng, tôi lại có chút lo lắng cho chính mình hôm nay đi một chuyến vô ích rồi.......”
Mí mắt Diệp Thanh Hòa có hơi động, mỉm cười tự nhiên, chậm rãi nói: “Ý của trợ lý Thụy là.....”
“Tôi nghĩ sẽ bàn bạc với Diệp tiểu thư về chuyện chiếc vòng ngọc....” Vẻ mặt Reidar bình tĩnh.
Trong lòng Diệp Thanh Hòa thầm cười lạnh, nhưng bên ngoài lại bày ra dáng vẻ hết sức ngạc nhiên: “Trợ lý Thụy......”
Reidar mỉm cười gật đầu: “Không sai, tôi muốn mua lại, tôi cũng biết rất rõ giá trị của chiếc vòng này, quý như thế, Diệp tiểu thư đương nhiên sẽ có cân nhắc, không cần trả lời tôi vội.”
Reidar gợi ý cô ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau mời cô dùng cơm.
-----dieen&&8DafnleeeqUUUy*(0D))nnn----
Ngay từ đầu, chiếc vòng kia chỉ là để diễn cho trò, diễn sao cho giống là tốt nhất.........
Cho nên, nghe xong đề nghị của Reidar, cô không thể không bày ra dáng vẻ khó xử.
“Diệp tiểu thư, có gì khó nói xin cứ nói thẳng.” Reidar có vẻ không dễ buông tha vụ này.
Diệp Thanh Hòa có chút áy này: “Trợ lý Thụy đã biết nhiều về chiếc vòng này như vậy, chắc chắn có nghe qua câu chuyện của nó.......”
“Câu chuyện?” Reidar hơi ngạc nhiên.
Chính sự ngạc nhiên kia đã giúp Diệp Thanh Hòa hiểu ra, người thực sự muốn mua chiếc vòng không phải là Reidar.......
Cô mỉm cười: “Đúng, câu chuyện.”
“À phải.... câu chuyện......” Reidar lặp lại lời của cô, sắp xếp lại biểu cảm, “Đương nhiên tôi đã nghe qua, cho nên mới thành tâm đến tìm tiểu thư bàn bạc, hi vọng tiểu thư xem xét.”
“Tôi cũng là người yêu ngọc, am hiểu ít nhiều về ngọc, vật quý như thế để ở chỗ tôi, tôi cũng không hiểu hết được ý nghĩa của nó, nếu thực sự có người xem trọng như thế, tôi nguyện ý nhường lại, tuy nhiên, tôi có điều kiện.” Cô nói.
“Là điều kiện gì?” Trong mắt Reidar không giấu được sự hào hứng.
“Tôi muốn nói chuyện với người thực sự muốn mua.” Cô nhìn thẳng Reidar nói.
“Diệp tiểu thư.........” Reidar vốn định nói, anh ta thực sự là người muốn mua, nhưng đối diện với ánh mắt của Diệp Thanh Hòa, biết rõ cô gái này tuy tuổi còn trẻ nhưng đặc biệt thông minh, không dễ để bị lừa, chắc chắn cô ấy đã xác định anh không phải người mua thực sự mới dám nói như thế....
Vì thế khéo léo trả lời: “Nếu như vậy,Diệp tiểu thư dùng cơm trước, chuyện này còn cần bàn bạc thêm.”
Diệp Thanh Hòa cũng biết anh ta không phải người làm chủ nên không thể tự quyết định, vì thế im lặng dùng bữa.
Xong xuôi, Reidar đích thân đưa cô về, lúc rời đi vẫn chào hỏi, không có nửa điểm thất lễ.
-----dieen&&8DafnleeeqUUUy*(0D))nnn----
Buổi tối, cô chưa thể đi ngủ ngay, vừa ngồi xuống giường, thấy tin nhắn Tô Chỉ San gửi cho cô: “Thanh Hòa, cậu quay lại Vân Nam rồi sao? Tháng sau có về không?”
Cô nhớ lại, chuyện cô đến Vân Nam cũng chỉ có người nhà họ Tiêu biết, cô chưa kể với ai khác, Tô Chỉ San hỏi cô như thế, rốt cuộc là có chuyện gì? Là cô ấy và Vương Triết kết hôn? Dù sao cùng tốt nghiệp được ba năm rồi.......
Cô trả lời: “Có chuyện gì sao? Cuối cùng thì cũng được dự ngày vui của cậu và Vương Triết rồi?”
Không ngờ, Tô Chỉ San trả lời lại ngay: “Không phải đâu! Cậu không biết gì sao? Là anh hai của cậu đó! Tin cậu ấy đính hôn đăng đầy mặt báo luôn mà!”
Đăng báo? Cô ở Vân Nam, không đâu tự nhiên đi đọc báo Bắc Kinh? Nhưng dù sao, anh hai và Quách Cẩm Nhi cũng nên đính hôn đi thôi! Chỉ là, cô có chút bất ngờ, Tiêu Y Đình không phải là người thích làm lớn chuyện như thế....... Huống hồ anh cũng không phải nhân vật quá nổi tiếng gì, sao lại muốn đăng báo chuyện hôn nhân đại sự?
Nhưng rồi, nghĩ lại, anh hai không phải là người như thế không có nghĩa là người khác không phải, kết hôn là chuyện lớn cả đời, phô trương một chút cũng không có gì là quá đáng.
Cô gửi lại một icon mỉm cười, ra vẻ đã biết: “A... cậu nói anh hai mình! Mình còn tưởng là cậu và Vương Triết đó chứ! Chắc là mình không về được, vừa mới được nhận vào làm mà xin nghỉ thì không hay chút nào, đợi khi nào hôn lễ chính thức mình sẽ về.”
Cô nhìn chằm chằm icon mỉm cười cô vừa gửi đi, bỗng nhiên cảm thấy bản thân vô cùng ngốc, vô cùng giả tạo, có một loạt người, dù đang rất khổ sở nhưng luôn cố mỉm cười cho người khác nhìn thấy, cố tỏ ra kiên cường, người như thế gọi là gì được đây?
Nhưng rồi, cười cũng thế, khóc cũng thế, chúc phúc cũng thế, đều là chuyện của một mình cô, mặc kệ mọi chuyện, cô vẫn là phương Nam xa xôi chúc phúc cho anh.......
Sau đó, Tô Chỉ San gửi đến một icon buồn bã.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Tô Chỉ San thở dài: “Thanh Hòa, cậu còn nhớ thời trung học không? Khi đó mình từng nghĩ, bốn người chúng ta sẽ không bao giờ xa cách......”
Lúc này, Diệp Thanh Hòa sẽ hiểu thành, Tô Chỉ San thở dài là vì, Diệp Thanh Hòa cô đang ở Vân Nam xa xôi, xa cách ba người còn lại.......
Nhưng rồi, cô giật thót mình, linh cảm xấu chợt kéo đến, liệu câu nói kia có liên quan gì đến Vương Triết hay không......
Chẳng lẽ, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra?
“Chỉ San, hay là cậu và Vương Triết đã xảy ra chuyện gì?” Cô không vòng vo, hỏi trực tiếp.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ, Tô Chỉ San không trả lời, chỉ gửi đến icon khóc, khóc.....
Nước mắt.......
“Thanh Hòa, mình cũng không biết, mình cảm thấy cách anh ấy đối xử với mình bây giờ đã khác trước kia, mình không muốn, không dám tìm hiểu sự thật, mình sợ...... sợ mình không chịu đựng được....”
Diệp Thanh Hòa không biết phải nói sao, cho tới bây giờ, cô cũng không rõ rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, Vương Triết phụ Chỉ San thật sao? Không rõ ràng mọi chuyện cô không dám nói bừa, nhưng là, cô vẫn một mực tin tưởng nhân phẩm là tình cảm của Vương Triết sau nhiều năm làm bạn, nếu thực sự chuyện tồi tệ kia là thật, cô cũng sẽ mất hoàn toàn niềm tin vào tình yêu...........
Cô còn đang do dự không biết phải trả lời như thế nào, Tô Chỉ San đã gửi tin nhắn đến: “Thanh Hòa, mình không muốn tiếp tục là người vợ chỉ biết ru rú trong nhà, mình muốn ra ngoài.”
Chuyện này, Diệp Thanh Hòa tán thành tuyệt đối.
Ngay từ đầu cô đã phản đối việc Tô Chỉ San chọn từ bỏ thế giới của riêng mình, thu lại trong thế giới của Vương Triết.
Vì thế lập tức trả lời: “Chỉ San, cậu nghĩ như thế là đúng, trong lòng mình, cậu luôn là một cô gái tài giỏi, là cô gái đứng trên đỉnh tòa kim tự tháp, mặc kệ chuyện của cậu và Vương Triết là như thế nào, tự mình làm chủ cuộc sống của mình thì còn gì đáng sợ nữa chứ. Mặt khác, cậu cũng không nên nghi ngờ Vương Triết, hai người đã yêu nhau nhiều năm như thế, ai có thể vượt qua? Ai có thể thay thế được vị trí của cậu trong lòng cậu ấy?”
Tô Chỉ San nghe xong lời của Diệp Thanh Hòa thì có vẻ yên tâm hơn rất nhiều, hai người còn nói rất nhiều chuyện, phần lớn đều là Diệp Thanh Hòa cổ vũ cô bước ra ngoài, ra khỏi thế giới nhỏ hẹp kia.
Kết thúc cuộc nói chuyện cũng đã hơn một giờ, cô liền gọi điện cho Vương Triết, rất nhanh điện thoại được kết nối, ben kia truyền đến tiếng nhạc ầm ĩ, giọng nói của Vương Triết rất khó nghe: “Alo?”
-----dieen&&8DafnleeeqUUUy*(0D))nnn----
“Vương Triết, tôi là Thanh Hòa.” Cô nói.
“Đợi một chút rồi nói, ở đây ồn ào quá.” Vương Triết vừa nói xong, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
“Vương Triết, cậu đang ở đâu?” Cô hỏi.
“Đang ở ngoài bàn chuyện công việc với khách hàng, Thanh Hòa, cậu còn nhớ gọi điện cho bọn mình nữa sao? Mình còn tưởng cậu quên mấy rồi chứ, phí công Chỉ San ngày nào cũng nhắc cậu.” Vương Triết nói.
Diệp Thanh Hòa có chút an tâm, vẫn còn để tên của Tô Chỉ San trên miệng như thế, xem ra tình hình không tệ như Tô Chỉ San nghĩ, cô nói: “Tôi vừa nói chuyện với Chỉ San, cô ấy có vẻ không thoải mái lắm.”
“Không thoải mái? Có chuyện gì sao? Sao không gọi điện cho mình? Hay là do mình không để ý? Cậu từ từ, để mình kiểm tra lại.” Vương Triết vừa nói xong liền muốn tắt máy.
Trong lòng Diệp Thanh Hòa càng thêm yên tâm, Vương Triết vẫn luôn rất lo lắng cho Tô Chỉ San, hoặc là, chỉ do Tô Chỉ San quá nhạt cảm mà thôi......
“Vương Triết, cô ấy không gọi cho cậu, chỉ kịp nói với tôi thôi, cũng không có chuyện gì quan trọng, cô ấy sợ ảnh hưởng đến công việc của cậu.” Diệp Thanh Hòa thay Tô Chỉ San ‘gỡ rối’.
“Vậy sao.... Dù sao mình cũng nên kiểm tra lại! Cậu có chuyện gì không?”
Diệp Thanh Hòa chỉ cười, Vương Triết vội vã tắt máy, vẫn giống như trước đây, chỉ cần Tô Chỉ San hắt hơi, cậu ấy liền vội vội vàng vàng đi mua thuốc....
“Không có chuyệngì nữa, lần sau nói chuyện nữa!” Hỏi thăm lần này, coi như yên lòng rồi......
Vương Triết và Chỉ San nhất định sẽ hạnh phúc! Cô tin tưởng như thế!
Ánh mắt lại vô tình lướt qua dòng tin nhắn của Tô Chỉ San: “...mình từng nghĩ, bốn người chúng ta sẽ không bao giờ xa cách......”
Haizz, vẫn là câu nói cũ, trên đời này không có yến tiệc nào là không tàn...
Ngồi trước máy tính, tay lại vô thức gõ, tám chữ ‘Người ấy kết hôn, họa mi ngừng ca’ lại như dính chặt vào mắt cô........
Đột nhiên, cái đầu tròn u ám đột nhiên sáng!
Trong lòng cô đập ‘Thịch’ một tiếng, cũng lâu rồi, anh và cô chưa chân chính nói chuyện......
Cô cầm chuột, dừng lại trên đỉnh đầu, nhưng không dám nhấn.
Hô hấp của cô như ngừng lại, đã rất lâu rồi, lần đầu tiên có giác gần gũi như thế, khoảng cách địa lý như không còn tồn tại, chỉ cách nhau một màn hình máy tính, rất gần.... rất gần......
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh sáng biến mất, u ám trở lại.....
Cô nín thở, khó nhọc thở hắt ra....
“Cốc cốc cốc” Có tiếng gõ cửa, cô vội vàng tắt máy tính đứng lên.
Cô nhìn qua mắt mèo, thêm ánh sáng từ ngoài hành lang, người đang đứng ngoài kia là...............
-----dieen&&8DafnleeeqUUUy*(0D))nnn----
Bác Tiêu?!
Cô nhanh chóng mở cửa để ông vào, Tiêu Thành Hưng không đi cùng ai, chỉ có một mình ông.
“Bác Tiêu, sao bác lại tới đây ạ?” Cô có chút khẩn trương, pha trà cho Tiêu Thành Hưng.
“Nha đầu, cháu không cần phải vội!” Tiêu Thành Hưng ngồi xuống, chậm rãi đánh giá ‘nhà’ cô.
Diệp Thanh Hòa đưa đến trước mặt ông một ly trà nóng, cười nói: “Bác Tiêu, cháu là người không hiểu biết nhiều về trà, nên trong nhà không có trà ngon mời bác, bác dùng tạm......”
“Hả?” Tiêu Thành Hưng trêu cô, “Nha đầu cháu còn nhờ nhà của mình ở Bắc Kinh không?!”
Như thế nào lại nghe ra chút trách móc?
Diệp Thanh Hòa vội nói: “Bác Tiêu, Diệp Thanh Hòa vẫn luôn coi đó là nhà, Thanh Hòa luôn muốn cám ơn bác vì đã đồng ý cho cháu đến đây, để cháu theo đuổi chuyện cháu muốn làm, nhưng là, dù sao cũng vẫn là tha hương, chơi đùa mệt mỏi rồi, Thanh Hòa vẫn muốn được trở về nhà......”
Tiêu Thành Hưng nhìn cô, suy nghĩ một lúc, sau đó cương quyết nói: “Ừm! Có thật không? Bác Tiêu vẫn luôn mong vậy! Hôm nay bác đến để thành toàn cho cháu đây! Lập tức cùng bác về nhà thôi!”
“......” Diệp Thanh Hòa không hề nghĩ đến Tiêu Thành Hưng lại vì chuyện này mà đến, “Bác Tiêu, không cần đâu....... Thanh Hòa vẫn chưa chơi đủ......”
“Thanh Hòa, cháu nói cháu đang chơi vui sao? Cháu thích ngọc thạch, muốn làm theo ngành này, bác Tiêu rất vui đó! Cháu trở về nhà nhanh! Chẳng lẽ cháu còn không biết nhà ta buôn bán thứ gì? Còn không mau về giúp bác?”