Phạm Trọng và Quách Cẩm Nhi ly hôn. Lúc ăn cơm ở nhà họ Tiêu, Diệp Thanh Hòa nghe Khương Vãn Ngư nói, sau cô hỏi Tiêu Y Đình, có biết chuyện này không, anh thản nhiên thừa nhận, biết.
Vậy mà anh cũng không nói với cô.
“Đây cũng không phải là chuyện tốt gì, có gì mà nói?” Anh nói.
Cũng đúng, đàn ông không thích nhiều lời, nhưng cô cảm thấy, anh thật sự không thích nói đến đề tài này......
Vì vậy, cô cũng không đề cập nữa.
Chuyện của Phạm Trọng và Quách Cẩm Nhi cứ thế bỏ qua, tựa như hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, thoáng chìm mất, mặt nước dần dần khôi phục lại……..
Mỗi ngày, đóa hoa Phong Tín Tử vẫn đưa đến, nhưng người tặng lại không thấy xuất hiện, cô thấy có điểm kỳ lạ, cô phải đi tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy. Cứ ngồi ở văn phòng, cô sẽ thấy lo lắng bất an......
Vậy mà, ông chủ cửa hàng bán hoa chỉ nói là khách đặt hàng qua điện thoại, hơn nữa nói thế nào cũng không đưa số điện thoại cho cô, nói gì..đây là bí mật của khách hàng.. ...
Cô cũng có thể nghĩ biện pháp khác tra ra được, nhưng cô lại không muốn phí sức lực vào chuyện này, chỉ nói cho cửa hàng bán hoa, từ nay về sau không cần đưa nữa, cô sẽ không ký nhận, là xong chuyện.
Nếu đã rời khỏi văn phòng, cô cũng cần quay lại, đi lòng vòng nhiều nơi, cuối cùng, đi ngân hàng.
Ba năm trước đây, cô có đến ngân hàng mua một két sắt, có ít thứ cô cũng không có mang ra khỏi nước, như Vấn Tình, như chiếc nhẫn hồng ngọc, sau đó từ Mỹ trở lại, cũng bỏ Vấn Tâm vào.
Lần này đi ngân hàng, cô muốn lấy chiếc nhẫn ra, hồng ngọc vẫn sáng bóng và lóe sáng như ba năm trước......
Cô đeo nó vào ngón áp út, ánh sáng đỏ thắm mà sáng chói
Ra khỏi ngân hàng, cô gọi cho anh, trái tim nho nhỏ vui sướng, “Anh hai, bây giờ em muốn mời anh ăn cơm, anh có nể mặt không?”
“Chuyện tốt như vậy à? Đương nhiên được! Có chuyện gì vui muốn chia sẻ với anh sao?” Trong giọng điệu của anh lộ ra nụ cười.
“Em được phát tiền lương! Là tháng lương đầu tiên!” Cô cười nói.
“Ông chủ cắt xén tiền lương của em à? Đi làm cũng mấy tháng rồi mới lãnh tiền lương? Lần sau anh phải nói chuyện với ông chủ của em một chút!”
“Được, nói ông ấy tăng tiền lương cho em đi!” Cô nói giỡn.
“Ừm! Anh sẽ nói, nếu như không tăng, anh liền mang em qua bên này!” Nhắc tới đề tài này, thật sự anh rất muốn như vậy, lúc nào thì cô mới tới chỗ anh làm việc? Lần trước anh có đề cập tới, nhưng cô nói kỳ thực tập vẫn chưa hết, nếu mà đi thì không tốt lắm, Bạch Tân cũng giúp cô rất nhiều.
Anh cười, “Anh hai, anh muốn đi đâu ăn cơm? Còn bao lâu nữa đây?” Cô nhìn thời gian cũng sắp đến giờ tan làm.
Anh “Ưmh” một tiếng, “Anh còn có chút việc, em chọn chỗ đi, lát nữa anh tới đón em.”
“Nếu không, em tới đón anh?”
“Được! Đến đây đi!” Anh cười ha ha, “Anh cầu còn không được.”
Cô gọi xe, chạy thẳng đến văn phòng của anh.
Nửa tiếng sau đã đến dưới lầu, nhưng chưa từng nghĩ, trước cửa thang máy gặp được Quách Cẩm Nhi, chị ta đang từ trong thang máy ra ngoài.
Hai người chạm mặt, diện mạo Quách Cẩm Nhi có thay đổi, ly hôn, khí sắc tốt hơn nhiều.
“Chào, Thanh Hòa.” Cô cười với Diệp Thanh Hòa.
Diệp Thanh Hòa vẫn khẽ mỉm cười, “Chào.”
Cả hai đều biết lòng dạ đối phương tới tìm ai, nhưng cái gì cũng không nói, Quách Cẩm Nhi đi, cô vào thang máy.
Trong phòng làm việc, anh cũng thu thập tài liệu chuẩn bị tan làm, cô đẩy cửa tiến vào.
“Rất nhanh!” Anh cười nói.
“Anh hai, đi được chưa?” Đối với chuyện tình cờ gặp Quách Cẩm Nhi cô cũng không nói.
“Đi!” Anh nhìn vào ánh mắt cô, tràn đầy vui mừng.
Hai người đến gần trường học ăn cơm, thương lượng buổi tối không về nhà chính mà đến căn nhà nhỏ của hai người.
Anh còn nói đùa, “Lần đầu tiên được phát tiền lương, mời anh ăn bữa cơm coi như xong sao? Thế nào cũng phải mua một món quà tặng anh chứ?”
“Tiền lương em nhận tại sao phải mua quà cho anh? Chẳng lẽ không phải là anh nên mua quà tặng em nhân ngày lãnh lương đầu tiên sao?” Cô phản bác. Mà thật ra thì, không phải là không muốn mua cho anh, mà là, tốt nhất đừng mua.....
“Được.” Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô“Anh giao mình cho em. Tối nay, em thích làm sao thì làm?”
“Ai muốn anh?” Cô trừng mắt liếc anh một cái.
Anh cười nhẹ, “Thật không muốn?”
Cọ suy nghĩ một chút, “Được, muốn......”
“Nếu không, chúng ta về nhà trước đi?” Ánh mắt anh nhìn cô đầy lửa nóng, “Chúng ta cách mấy ngày rồi!” Thân thể cô vẫn quá gầy yếu, phải bồi bổ, mỗi ngày thấy cô mệt như vậy, anh đều không đành lòng giày vò cô..... .
“Không được! Không phải anh nói nghe em sai bảo sao?”
Anh bất đắc dĩ ngồi xuống, “Được được được......”
Mới ngồi một lát, chính anh lại chủ động nhắc tới, “Em gái, hôm nay Cẩm Nhi tới tìm anh.”
Cái này không cần anh nói, cô đã nhìn thấy, nhưng cô vẫn không nói ra, chỉ hỏi, “Nói chuyện ly hôn?”
Anh gật đầu, “Còn nói chút chuyện khác, anh cảm thấy cô ấy đã thay đổi, như bây giờ rất tốt.”
“Chị ấy đã trải qua đường ranh của sống chết, con người – một khi đến thời điểm cuối cùng của sinh mạng, rất nhiều ý nghĩ cũng sẽ thay đổi, chuyện này rất bình thường.” Cô sâu kín nói, ánh mắt rơi vào nơi khác.
“Ừ. Nhìn thấy cô ấy như vậy, cuối cùng anh cũng thấy dễ chịu một chút.” Anh thở phào một cái, giống như trút được gánh nặng.
Cho nên, anh đối với chị ta có thương tiếc sao? Cô nhớ tới hôm gặp hai người bọn họ ở trong phòng làm việc, trong mắt anh cũng lóe lên ánh sáng thương tiếc......
Cô nghĩ lại, cũng coi là hiểu, gật đầu, “Ngày trước không phải anh thì không được, vượt qua rất nhiều người, lay động tâm tư của người khác, thông báo kết hôn cũng xuất hiện.”
Anh không phủ nhận, mặc dù thông báo kết hôn không phải anh đăng, không liên quan đến anh, nhưng quan trọng nhất là cô và Phạm Trọng kết hôn, dù ít hay nhiều thì cũng có liên quan đến anh......
Ngày trước tuổi trẻ mơ hồ, không biết yêu là gì, khi Quách Cẩm Nhi xinh đẹp lỗng lấy xuất hiện trước mắt anh, hoàn toàn phù hợp với hình tượng cô gái trong lòng anh, anh cho rằng đó là cô gái anh muốn, cho nên, ân cần chạy đến trường học của cô, tặng hoa cho cô, cùng cô ước hẹn, mặc dù chữ “Yêu” này không nói ra, nhưng ai cũng hiểu.
Nhưng cảm giác rung động không kéo dài được bao lâu, khi tên của Thanh Hòa và Phó Chân Ngôn xuất hiện trên bức tường của quán ăn tình nhân gần trường; khi cô ở ký túc xá nói anh biết, cô tán thưởng Phó Chân Ngôn, Phó Chân Ngôn so với anh thì thành thục hơn; khi anh hỏi cô, có rời xa anh không, mà đáp án của cô là, ai có thề theo ai cả đời, từ trước đến nay tim anh chưa từng đau nhức như vậy, đã không chỉ là uất ức, mà cảm giác như đã mất đi vật trân quý nhất......
Mà ngày này qua ngày khác, cô cứ nói với anh một câu, đi tìm Cẩm Nhi đi, đừng để Cẩm Nhi đợi lâu.
Anh nhớ khi đó anh cười trả lời cô, quả thật không thể để Cẩm Nhi chờ lâu, nhưng chỉ có chính anh biết, cười như vậy có bao nhiêu khổ sở, cũng vào khoảnh khắc đó anh mới hiểu được, trong sinh mệnh của anh có thể hoàn toàn không có Cẩm Nhi, nhưng lại không thể không có em gái......
Về sau anh không đi tìm Cẩm Nhi nữa, nhưng đổi thành Cẩm Nhi tới tìm anh.
Anh đã từng rất khổ nào, bởi vì do anh chọc vào Cẩm Nhi trước, nhưng anh cũng nói rõ với cô, chỉ xem cô như em gái, không có ý gì khác.
Lúc ấy cô ấy cũng nói rất hay, ánh mắt tràn đầy ngây thơ hỏi ngược lại anh: “ Em cũng xem anh như anh trai! Một mình em ở Bắc Kinh, không nơi nương tựa, mẹ nói, muốn em sống chung với mọi người trong nhà thật tốt, xem anh như anh trai, chẳng lẽ không đúng sao? Anh cho rằng em xem anh là gì?”
Anh không còn lời để nói, tự giác lúng túng, chỉ là, anh vẫn cho rằng nên nói ra, ít nhất sẽ không có hiểu lầm gì.
Anh nghĩ mọi chuyện đã giải quyết rõ ràng, nhưng sau này lại xảy ra rất nhiều việc, như kỳ nghỉ hè đi bơi lội, cô sử dụng những thủ đoạn nhỏ kia, còn có mộtý định đi theo anh học đàn nhị, cũng làm cho anh cảm thấy Cẩm Nhi không hề chỉ coi anh là anh trai......
Mặc dù anh không vạch trần, nhưnganh tận lực lạnh nhạt cùng xa lánh, hi vọng dùng sự thực để chứng minh lời nói trước đó của mình, anh đối với cô không có ý tứ gì khác.
Về sau anh ra khỏi nhà, ở cùng với Diệp Thanh Hòa, nhưng mẫu thân đại nhân lại cực lực tác hợp hai người bọn anh, còn bảo Quách Cẩm Nhi tiếp tục đến đây học đàn nhị.
Người đến, cũng không thể đuổi ra ngoài, chuyện này anh không làm được, cho nên, chỉ có cách tự anh đi ra ngoài. Mỗi lần cô đến, anh đều tùy ý chỉ một hai bài cho cô luyện tập, mình tránh đi ra ngoài, buổi tối đoán chừng cô đã đi, anh mới trở lại.
Thật ra thì, anh hành xử lạnh nhạt như thế, anh nghĩ cô là một cô gái thông minh sẽ hiểu rõ, huống chi, anh từng chính miệng nói rõ thái độ của anh, cho đến sau này anh từ Vân Nam trở lại, bệnh nặng một chập, sốt đến u mê hồ đồ, tỉnh táo lại, phát hiện cô ngồi bên cạnh chăm sóc anh, mặc quần áo của anh......
Lúc ấy, anh cảm thấy có một gánh nặng không chịu đựng nổi, không chút do dự lại một lần nữa nói rõ ràng cô như vậy tới tìm anh là không thích hợp, cám ơn cô, cũng xin cô đừng đến gần thêm nữa.
Anh thấy trong mắt cô có sự đau lòng.
Nhưng không thể vì cô đau lòng mà cái gì cũng không nói, giúp cô bỏ đi chấp niệm mới tốt cho cô.
Vậy mà, mấu chốt là, mẹ luôn cho người ta hy vọng.....
Thông báo của ba năm trước, anh hoàn toàn bị mẹ chọc tức, bất chấp tất cả, phải giải quyết vấn đề này rõ ràng.
Vấn đề được nói rõ, cô cũng lập gia đình, gả cho Phạm Trọng.
Lúc đầu anh cũng thấy đây là một cuộc hôn nhân không tệ, kết quả sau này mới biết cô không hạnh phúc, chỉ là, điều này cũng là chuyện vợ chồng của hai người, hoàn toàn không có quan hệ gì với anh.
Ai ngờ, nguyên nhân cô không hạnh phúc là tại anh......
Cô vẫn luôn không nói, chỉ là có vài trường hợp ngẫu nhiên gặp phải, ánh mắt cô nhìn anh đều rất ưu sầu, cho đến lúc trước, cô đến văn phòng tìm anh, rốt cuộc vừa khóc mà nói thật với anh: Hôn nhân của bọn họ là một bi kịch, Phạm Trọng không yêu phụ nữ, mà là đàn ông, hơn nữa, người đàn ông đó lại là anh......
Ban đầu anh khiếp sợ tức giận hơn nữa sống chết không tin, nhưng ngẫm lại những chuyện của mười mấy năm qua, rất nhiều chuyện kỳ quái đều đã có đáp án, hình như thật sự là như vậy......
Nháy mắt, anh ngây dại, mà cuối cùng Quách Cẩm Nhi cũng đã nói ra nỗi khổtận đáy lòng, nhào vào trong ngực anh khóc......
Nghe tiếng cô khóc, anh mới cảm thấy, bất luận Cẩm Nhi như thế nào, anh luôn là người sai......
Nếu như lúc anh không chạy theo cô ước hẹn, cô cũng sẽ không thích anh.
Nếu như Phạm Trọng không có tâm tư tệ hại đối với anh, cũng sẽ không liên lụy đến cô, kéo cô vào cuộc hôn nhân kia.....
Cho nên, cô thoát khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân này,anh cũng an lòng......
“Em gái......” Anh cầm tay của cô, “Hôm nay Quách Cẩm Nhi tới nói với anh, cô ấy sẽ rời Bắc Kinh, đi đến nơi không ai biết cô ấy, bắt đầu cuộc sống mới, buổi chiều anh tan làm chậm, cũng vì cô ấy ở đó.”
Cô mỉm cười, mười hai năm rồi, anh vẫn như ngày trước, có chuyện gì cũng sẽ báo với cô, ngay cả theo đuổi con gái phải tặng hoa gì cũng thương lượng với cô......
“Anh cho rằng em sẽ để ý?” Cô hỏi ngược lại.
Ánh mắt của anh nhanh chóng xám xịt, “Em không quan tâm anh......”
“......” Chuyện này với không quan tâm có quan hệ gì?
“Nhiều năm qua, chỉ cần bên cạnh em xuất hiện người đàn ông nào anh liền gấp đến độ muốn nhảy tường, em thì sao, có phụ nữ đến quấn chồng em, em cũng không để ý......” Giọng nói u oán, phảng phất như bị rất nhiều uất ức.
Cô liếc anh một cái, rút tay ra ngoài, người trưởng thành lười phải giải thích với một đứa bé......
Nhưng người này lại không hiểu, cả buổi tối cảm xúc đều xuống thấp, lúc ngủ còn đưa lưng về phía cô hờn dỗi, bởi vì cô chỉ lơ đãng nói một câu... ...
“Anh hai......” Cô dính vào trên lưng anh, nhẹ nhàng dụ dỗ.
Anh không nói lời nào, cũng không quay lại.
“Anh hai?” Kêu anh lần nữa.
Vẫn không có phản ứng......
Cô buông tiếng thở dài, “Có người nói chuyện không giữ lời gì hết...... Không tin lời anh nữa......”
Anh nghe xong, đột nhiên quay lại, “Sao không giữ lời? Sao không tin anh nữa?”
Cô dán vào trong lòng anh, ôm cổ của anh, “Không phải hôm nay anh bảo em muốn thế nào, anh đều làm theo sao?”
Sắc mặt anh dịu lại, còn ra vẻ lão đại mất hứng, “Vậy em muốn anh thế nào?”
Cô chép miệng, “Hôm nay tìm được thứ này, em muốn anh đeo lên cho em.” Cô mở tay để trước mặt anh, là chiếc nhẫn hồng ngọc cô lấy từ ngân hàng, giờ phút này nằm ở trong lòng bàn tay của anh.
Anh nhìn viên hồng ngọc hoa lệ chói mắt, ánh mắt nhu hòa chút, nhưng thoáng qua, con mắt tối tăm lại, “Như vậy mấy năm em ở nước ngoài cũng không mang, là muốn làm gì? Bày tỏ em chưa cưới sao?”
“......” Thật là suy nghĩ lung tung...... “Vậy anh đeo hay không? Không đeo thì em đưa cho Cẩm Nhi!” Cô xị mặt, dùng lời chặn anh.
“Em dám!” Anh đoạt trong bàn tay cô, đeo vào ngón áp út, rồi sau đó sít chặt tay cô, “Không bao giờ lấy xuống nữa!”
Cô gật đầu, “Ừ, không bao giờ lấy xuống nữa, đây là của mình em”
Anh ngưng mắt nhìn cô, hôn một cái, tiếng nói trở nên mơ hồ, “Ừ, anh cũng là của mình em...... Vợ à, nhưng em có thể học ghen một chút được không......”
“......” Cho nên nói, triết học về hôn nhân của Tiêu Đại Luật Sư là: Người vợ hiền huệ thục đức là một sai lầm?
Bóng đêm từ từ buông xuống, cô chợt dừng lại, đẩy anh, “Đợi chút......”
“Làm sao vậy?” Anh vui mừng, đợi được rồi hả?
“Ừ...... Không phải anh nói mặc em sai bảo sao?” Cô trốn tránh môi anh.
“Vậy em muốn gì? Em nói! Anh thay em làm?” Loại thời khắc này, làm đàn ông, nếu như còn có thể nghĩ đến chuyện khác, vậy anh ta nhất định không phải đàn ông.....
“Anh hai...... Em mệt mỏi quá..... Hôm nay chạy một vòng ở bên ngoài đấy......” Cô khó có khi mềm mại.
“Cho nên?” Anh có loại dự cảm xấu, nhưng vẫn không muốn buông tha......
“Cho nên quần áo chưa giặt, bây giờ anh đi giặt được không? Thật sự em không muốn động......”
“. .....” Cái chữ sai bảo này, hàm nghĩa rất rộng...... “Anh không biết...... Ngày mai giặt......” Nói đùa sao, lúc này muốn anh đi giặt quần áo?
“Anh hai...... Quần áo anh là vải tốt, ngày mai không giặt được......”
“Ném toàn bộ, mua lại......”
“...... Anh hai, chính anh đồng ý mặc em sai bảo......”
“......”
“Nói chuyện không giữ lời sao?”
“. .....” Đây là bị chiếu tướng rồi...... Anh xanh mặt nhìn cô, anh đã quên bản chất của cô rồi, rất ranh mãnh, có thể chỉnh người cô sẽ không bỏ qua...... Mấy ngày nay sống quá dễ chịu, để anh quên mất hình ảnh con rùa nhỏ...... Tiêu Y Đình, mày còn nhớ thời kỳ trưởng thành của mày bị cô ấy chỉnh bao nhiêu lần không? Hôm nay nói ra lời đó, anh chỉ nghĩ đến cô kêu anh làm chuyện khác, nhưng không ngờ là trước thời điểm mấu chốt này......