Mục lục
Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tinh Di

Trở lại, hứng tán chuyện của hai vị nữ chủ gia đình vẫn còn cao ngất trời, những người đàn ông dần trở nên trầm mặc hơn, ngoại trừ Tiêu Y Đình, thỉnh thoảng lại bị cuốn vào giữa cuộc nói chuyện về đề tài ngày trước.

Cô định đi lên lầu, nhưng như thế thì quá thất lễ...........

“Chị ơi! Hôm nay em phải chuẩn bị bài khóa mới, có nhiều chỗ không hiểu, chị dạy em một chút nhé!” Tiêu Thành Trác cầm tay cô dắt đi, quay lại hướng Tiêu Thành Hưng nói: “Anh cả, em muốn chị kèm em học, hai đứa em lên lầu trước.”

“Đi đi!” Tiêu Thành Hưng đồng ý.

Tiêu Thành Trác liền chào tạm biệt những vị khách còn lại, Diệp Thanh Hòa cũng theo đó hướng đại gia đình chào tạm biệt.

Bước vào phòng Tiêu Thành Trác trên lầu, cuối cùng cô mới có thể thở phào một hơi. Xem ra cô vẫn là không thích hợp với náo nhiệt và ồn ào...........

“Lại đây, đưa chị xem xem có vấn đề gì!” Cô ngồi xuống, định bảo Tiêu Thành Trác mở sách vở ra.

Tiêu Thành Trác lại hì hì cười: “Nào có vấn đề gì đâu ạ? Làm gì có! Thực ra em không thích nói chuyện với mấy người đó! Không thích nghe họ khen cô gái kia tốt đẹp, chị của em là tốt nhất.”

Diệp Thanh Hòa đổ mồ hôi, Tiêu Thành Trác tìm thấy cái từkỳquáinhư thế ở đâu? Cái gì gọi là “cô gái kia”? Quách Cẩm Nhi? Còn nữa, cái gì gọi là “chị của em là tốt nhất”? Đứa nhỏ này, thực sự đáng kinh ngạc............

Chỉ có điều tên ngốc này cũng đã làm được một chuyện tốt!

“Được rồi, nếu không có bài tập như em nói, vậy chúng ta luyện chữ thì sao?” Cô ung dung thoải mái hỏi.

“Vâng! Sang phòng của chị nhé?” Tiêu Thành Trác vỗ tay cười nói. Thầm nghĩ trong bụng, có nên hay không mang chữ của chị ra khoe một chút, không biết cô gái kia lúc đó sẽ như thế nào?

Trở về phòng, Diệp Thanh Hòa trải rộng giấy ra trước mặt nhóc, để cho nhóc tự luyện, còn mình thì cân nhấc lên viết những gì.

Ban đầu nghĩ sẽ viết chữ, là vì ngày mai đến thăm ông Giang, mà cô lại không làm ra tiền, không thể mua quà cáp biếu ông, tuy cô là người giữ tiền, nhưng sẽ vì chuyện cá nhân mà dùng đến, đó là tiền của anh hai. Cho nên, viết chữ “Phúc” để tặng chắc chắn ông Giang sẽ rất thích..........

Suy nghĩ trong chốc lát, viết vào bài thơ của Tào Tháo – “Quy mặc dù thọ”; cuối cùng đề chữ: Chúc ông Giang sớm mạnh khỏe trở lại.

Cô đặt bút xuống, chờ cho mực khô.

Nhân lúc này cúi đầu xuống xem chữ của Tiêu Thành Trác.

Không thể không nói, người nhà họ Tiêu đều được trời phú tài năng, Tiêu Thành Trác mới chỉ bắt đầu luyện chữ từ khi cô đến, mới chỉ hai năm, đã có chút thành tựu.

Hơn nữa, tiểu gia hỏa nghịch ngợm này đang thời kì nổi loạn, chỉ khi nào yên tĩnh chăm chú vào một việc, mới có thể bình tĩnh và vững vàng như thế, tính cách này so với người cháu Tiêu Y Đình vẫn là điểm hơn!

“Chị, chị xem em viết như thế nào?” Nhóc vừa viết xong một tờ, liền đưa cho cô kiểm tra. Đây là điều rất bình thường, bất kể là chữ do nhóc hay Tiêu Y Đình viết thì đều phải qua con mắt thẩm định của cô.

Cô không nói ra những điểm chữ viết chưa đẹp, chỉ dùng bút khoanh tròn những chỗ viết tốt nhất, khích lệ tinh thần cố gắng của cậu nhóc.

Tiểu tử kia bỗng cảm thấy không hài lòng, nhìn chằm chằm cô tự âm thầm ảo não: “So với chị em còn kém nhiều lắm, chị à, bao giờ em mới có thể viết đẹp được như chị ạ?”

“Nhất định em sẽ còn giỏi hơn chị, nhất định!” Không phải cô trả lời cho có lệ, cô thực lòng cảm thấy Tiêu Thành Trác với tư chất như vậy, chỉ cần nhóc chăm chỉ hơn nhất định sẽ trở thành người thành công.

Hai người đang nói chuyện, một bóng đen bao trùm lấy cả người Tiêu Thành Trác.

Tiêu Thành Trác kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên là Tiêu Y Đình!

“Sao cháu lại ở đây? Không nói chuyện với cô gái kia nữa sao? Tiêu Thành Trác ngay khi nhìn thấy anh liền bộc lộ tính khí trẻ con, tức giận với anh vì sao lúc dưới lầu không nói giúp cho chị? Vì sao không nói với mọi người chị cũng có dung mạo như thần tiên, so với cô gái kia còn xinh đẹp hơn? Vì sao không nói cho mọi ng=b chị đa tài đa nghệ, không gì không làm được?

Hừ, anh thực sự mất hứng!

“Hai người trốn ở chỗ này luyện chữ sao?” Tiêu Y Đình không trả lời câu trả lời câu hỏi của nhóc, trực tiếpsát đầu lại xem hai người họ viết chữ:

“Tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm.

Liệt sĩ tuổi già, chí lớn không thôi...

Sao em lại viết bài thơ này? Tuổi già sức yếu, không thích hợp với em!”

Cô cũng không muốn giải thích, vẻ mặt thản nhiên, lấy lại bức viết cất đi.

“Ai gọi điện đến vậy?” Anh đã sớm quen với vẻ ôn hòa, hờ hững lơ đễnh đó của cô, tiếp tục hỏi.

Ban đầu cô không định trả lời, sau nghĩ lại vẫn nói: “Là ông Giang.”

“Ông ấy có chuyện gì?” Anh vừa nghe cái tên này liền nhớ đến Giang Chi Vĩnh, không rõ tất nhiên không thể thoải mái.

%%%5diennnndaa*$*nnleequyy&%*9yd00nn0*

Cô mím môi không đáp, mở tủ chuẩn bị quần áo ngủ đi tắm.

“Lại đi tắm sao? Sao lần nào cũng thế? Em có thể mang chuyện ra nói hết một lần rồi mới đi vào không?” Anh có chút buồn bực, hướng về phía bóng lưng của cô gào thét.

Cô không biết làm gì khác, đành phải nói: “Không có chuyện gì cả, chỉ là hỏi thăm em thi đỗ trường nào thôi.”

“Có thật không?” Anh nửa tin nửa ngờ, cả thành phố khai giảng, ông Giang còn không biết cô thi đỗ như thế nào sao? Không có khả năng a!

“Chuyện là thế, tin hay không tùy anh!” Cô bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Bên ngoài chỉ còn lại anh và Tiêu Thành Trác, ở trong nhà tắm mỗi một câu cô đều có thể nghe thấy.

“Ơ, sao cháu không đi xuống dười lầu nói chuyện? Đó không phải là người của mối tình đầu sao? Hóa ra người cháu thích ở nhà trẻ là cô ấy? Chú cũng không hiểu sao cháu có thể không có mắt nhìn như thế? Tìm về cho chú một cháu dâu như thế, làm sao sau này chú có thể nhìn thẳng mặt?” Tiêu Thành Trác hai tay ôm trước ngực, ra vẻ người lớn nói.

“Hắc hắc hắc, buồn cười, có thật cô ấy là người cháu thích từ nhà trẻ?”

“Ai cần chú lo!” Cuối cùng, Tiêu Y Đình lợi dụng thân hình cao lớn, quyết tâm đàn áp người chú này xuống.

“Chú mới không thèm quan tâm cháu! Chú chỉ cần chị theo giúp mình là được! Nhờ cháu cút xuống dưới nói chuyện với cô gái kia!” Tiêu Thành Trác dồn lực vào lưng anh, định đẩy anh ra khỏi phòng.

“Đẩy cái gì mà đẩy?!” Anh quay ngoắt trở vào, “Cháu còn chuyện muốn hỏi em gái!”

Nói xong anh không thèm kiêng nể xông đến trước cửa phòng tắm của cô: “Em gái, người nhà họ Quách mời nhà chúng ta dùng cơm, trừ hai chúng ta, anh cả cùng Thành trác và cha mẹ đều đã đồng ý, em có đi không?”

“Không đi!” Cô hướng vòi hoa sen về phía mặt mình.

“Vì sao vậy?” Anh cảm thấy hôm nay tiểu tử Thành Trác làm việc rất kinh suất, xem chừng sẽ bị mắng.

Nước ngừng chảy, âm thanh của cô nhẹ nhàng thoát ra: “Em không đi, em không quen đi với họ, hơn nữa, anh cũng biết, em không thích ăn đồ bên ngoài.”

“Được rồi! Không đi! Sẽ không đi! Vì sao phải đi chứ? Em cũng sẽ không đi! Em cũng ghét ăn đồ ăn bên ngoài!” Tiêu Thành Trác tỏ vẻ rất quyết tâm với cô.

“Chú trẻ con tránh sang một bên đi! Chú còn nói không thích đồ ăn bên ngoài sao? Không phải chú luôn là người ăn nhiều nhất sao? Trước tiến chú nhổ ra cho cháu xem vịt quay hôm trước đã rồi hãy nói chuyện tiếp!” Tiêu Y Đình vọt tới gõ vào đầu nhóc một cái, lại tiếp tục gõ cửa phòng tắm: “Em gái, đi chứ? Sau này anh cả nhà đấy sẽ phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh, họ về sau cũng giống như người nhà họ Tiêu, cùng đi đi!”

Quả thật, cô cảm thấy việc cô không đi lần này sẽ càng giúp ích cho mối quan hệ hữu hảo giữa hai gia đình Tiêu-Quách............

“Anh hai, thật sự em không muốn đi.” Thanh âm của cô không hề cứng nhắc, nhưng ý từ chối vẫn rất kiên định.

“Không đi thật sao? Nhưng anh rất muốn em đi cùng!” Anh cảm thấy rất mất mát.

“Anh hai, mọi người cứ đi thôi. Ngày mai em cũng có việc phải làm.” Quả nhiên cô từ nhỏ đã là một người hướng nội, nhưng cũng là một người chủ kiến kiên định, cô không bao giờ bắt buộc mình làm chuyện mình không thích, hơn nữa, việc này còn vượt qua khả năng chịu đựng của cô.

“Vậy....... được rồi.........” Anh ngồi xuống ghế của cô, cầm quyển vở của Tiêu Thành Trác lên, sau đó bắt đầu lật qua lật lại, “Đây là chữ chú viết sao? Không phải quá cẩu thả sao? Khi viết chú nghĩ đến cái gì vậy? Như vậy mà muốn thành tài sao? Không thể! Trước tiên chép phạt năm mươi lần cho cháu!”

Sau đó anh cầm vở, gõ bùm bụp lên đầu Tiêu Thành Trác, mỗi chỗ sai đều chỉ ra hết.

Tiêu Thành Trác nhìn anh, trề môi: “Hừ, cái này chị vừa kiểm tra đã cho qua rồi, chị đâu có nói gì đâu! Chú chỉ tin chị ấy không tin cháu! Cháu vẫn nên ngoan ngoãn xuống dưới nói chuyện với họ đi! Chúc hai nhà Tiêu-Quách hữu nghị trường tồn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK