Miệng thì mắng nhưng trên mặt Tiêu Thành Hưng đều là nét cười, ông còn lấy ra một phong bao, nhưng là đưa cho Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, cha chúc mừng quán mới của con! Làm ăn phát đạt!”
“Cảm ơn cha…” Diệp Thanh Hòa nhận lấy, cười nói với ông.
Tiêu Y Đình không biết xấu hổ chen vào, bày ra vẻ mặt nũng nịu: “Ba, em gái… không phải cha mua quán trà này cho con sao?”
Tiêu Thành Hưng không thèm dành cho anh một cái liếc mắt: “Con quên con phải làm gì rồi? Về sau muốn uống chén trà cũng phải viết đơn xin!”
“…” Tiêu Y Đình đau khổ, “Cha….” Có thể cho anh chút mặt mũi không? Ở đây không chỉ có bạn bè thân quen, còn có rất nhiều bà con hàng xóm đó…..
Tiêu Thành Hưng vẫn lạnh lùng với con trai mình: “Tiểu tử, Thanh Hòa đồng ý tiếp quản con đã là phúc lớn cho con rồi!”
“Bác Tiêu nói lời này không sai chút nào!” Người ít nói như Ninh Chấn Khiêm cũng lên tiếng, “Lão Nhị, cậu phải biết hưởng phúc…”
Tiểu Niếp nghe được những lời này khẽ miết cánh tay Ninh Chấn Khiêm, để anh không nói nữa.
Ninh Chấn Khiêm cố nói thêm: “Đó là sự thật mà!”
Tả Thần An cười đùa: “Lão Đại, cảm giác bị đại tẩu quản giáo như thế nào?”
Giờ phút này Tiêu Y Đình đứng về phía Ninh Chấn Khiêm: “Nói như cậu không bị quản vậy…..”
Tả Thần An đắc ý cười, nhìn Hạ Vãn Lộ: “Tiểu Lộ nhà tôi cực kì ngoan đó, mọi chuyện đều nghe tôi….”
Hạ Vãn Lộ chỉ cười cười đáp lại anh, không muốn vạch trần anh.
Nhưng không…..
“Papa, mới hôm kia mẹ còn phạt papa ngủ trong phòng sách đó.” Tả Y Thần nói.
“….” Mặt Tả Thần An biến sắc, “Y Thần, người lớn nói chuyện con không được nói xen vào…. Lần đó là papa bị ốm, không muốn lây cho mẹ con nên mới qua đó ngủ…..”
Cái đầu nho nhỏ của Tả Y Thần khẽ lắc: “Không đúng rồi, papa, không phải papa từng nói biết sai mà sửa mới là đứa bé ngoan sao? Papa sai mà không chịu nhận kìa….”
“….” Cuối cùng thì Tả Thần An bị chính con gái của mình quy phục.
Tiêu Y Đình đắc ý cười lớn: “Lão Tam, cậu thôi ngay đi nhé, cha tôi nói rồi, được vợ quản là hạnh phúc, tôi đang thấy rất hạnh phúc!”
Anh còn khoa trương ôm cô.
“Được rồi, chúng ta ngồi xuống còn nhiều chuyện để nói. Phục vụ, cho chúng tôi chỗ trà cậu vừa lên mặt biểu diễn trước mặt mấy cô gái đó!” Phó Chân Ngôn lúc này lên tiếng.
Mọi người hào hứng ngồi xuống.
Tiêu Y Đình nghe được lời Phó Chân Ngôn liền phản bác: “Phó Chân Ngôn, đừng có nói bừa! Tôi lên mặt biểu diễn lúc nào chứ?”
Phó Chân Ngôn cười cười: “Mới vừa rồi! Chúng tôi nhìn thấy cả rồi! Cậu nhân lúc không có mặt Thanh Hòa…. Ui trời ơi! Mấy cô gái vẻ mặt đều là sùng bái, còn cậu thì sắp cười đến nở hoa rồi!”
Hãm hại! Cái này nhất định là hãm hại! Phó Chân Ngôn à Phó Chân Ngôn! “Hừ… đó là cách thu hút khách hàng được không?” Tiêu Y Đình anh mà phải chịu thua?
“À! Là thu hút những cô gái trẻ…” Phó Chân Ngôn vẫn không sợ chết.
“…” Tiêu Y Đình quyết định thay đổi chiến lược, anh với Phó Chân Ngôn trời sinh đã không hợp nhau, tranh cãi chỉ thêm tự bôi đen, cần phải tỏ ra trong sạch thật mai, “Vợ ơi…. Em tin anh hay tin anh ta?”
Diệp Thanh Hòa bất đắc dĩ, hai người này đúng là, dù là trẻ hay bây giờ đều đấu đá nhau!
Cô không trả lời, chỉ mỉm cười.
Nụ cười này càng khiến Tiêu Y Đình lo lo….
“Vợ?” Anh gọi cô.
Phó Chân Ngôn thấy vậy cười ha ha không ngừng: “Tiêu Y Đình, cậu xong rồi, buổi tối chờ quỳ bàn phím đi!”
Tiêu Y Đình cứng giọng: “Không bao giờ!”
“Cũng phải, phạt quỳ bàn phím cũng cũ rồi, nói nghe coi, cô ấy phạt cậu như thế nào?” Phó Chân Ngôn cười nói.
Lời này lập tức thu hút tò mò của những người khác, Tô Chỉ San nói: “Đúng vậy! Thanh Hòa, rốt cuộc là cậu dùng cách gì mà lại biến Tiêu Y Đình thành ngoan ngoãn dễ bảo như vậy? Nói đi để tụi này còn học tập!”
Kiều Tư cũng không ngoại lệ: “Tôi cũng muốn học! Thanh Hòa, mau nói đi! Trừ ’30 điều’, bò kiểu Ô Quy, còn có gì nữa? Quỳ thuỷ tinh? Hay điều khiển từ xa? Mấy cái đó có mới mẻ chưa nhỉ?.....”
Vương Triết thở dài nhìn Phó Chân Ngôn: “Anh xem anh khơi ra cái thứ đề tài gì đây? Còn không phải tự bê đá đập chân mình sao?”
Lúc này Phó Chân Ngôn mới hiểu ra………
“Mấy người đừng có đoán bừa! Em gái tôi nhỏ nhắn, hiền thục ôn nhu, không thích sử dụng bạo lực, không giống mấy người đâu!” Tiêu Y Đình nhân cơ hội tâng bốc cô.
Kiều Tư làm ra vẻ nổi đoá: “A! Cái tên kia? Cậu nói vậy là có ý gì? Cô ấy gầy nhỏ mà tốt sao? Cậu nhớ bảo vệ vợ bé nhỏ của mình cho cẩn thận đó!”
“….” Tiêu Y Đình không nói được gì.
Tả Thần An cười nói: “Lão Nhị, không ai nói cho cậu biết phụ nữ không những thứ không thể động chạm sao? Cái thứ nhất đó là chuyện cân nặng, dáng người….”
“…..” Đúng là chưa ai nói với anh…. “Tôi có nói đến chuyện đó đâu….”
“Được rồi, Tiêu Y Đình cậu vẫn nên ngoan ngoãn làm cái chân phục vụ trà đi thôi, không nên tham dự vào mấy chuyện này!” Phó Chân Ngôn vui vẻ.
Tiêu Y Đình còn định nói gì nữa liền bị Diệp Thanh Hòa đẩy vào trong: “Được rồi, anh lấy trà cho mọi người đi.”
“Đi đi, đừng quên lời bác Tiêu vừa nói, Thanh Hòa mới là bà chủ, cậu chỉ là phụ vụ thôi!” Kiều Tư nói với theo.
Tả Thần An cười vui vẻ: “Phục vụ trà? Cái tên này cũng quá hợp rồi!”
“….” Tiêu Y Đình bất lực đi vào, trước đó không quên hỏi Tiêu Thành Hưng: “Cha, cha muốn uống trà gì?”
Tiêu Thành Hưng cười cười: “Không cần để ý cha, cha tìm một chỗ yên tĩnh để ngắm cảnh rồi đọc sách là được rồi, đi làm việc của mấy đứa đi.”
Tiêu Y Đình mỉm cười gật đầu sau đó mới đi đun trà.
Diệp Thanh Hòa ở lại với nhóm bạn, “Sao hôm nay mọi người qua sớm vậy? Tôi cứ nghĩ là một lúc nữa mới tới…..”
“Sao có thể qua muộn được? Trời còn chưa sáng bọn này đã lên máy bay đó!” Tô Chỉ San cười nói.
“Cảm ơn mọi người….” Diệp Thanh Hòa cười nói.
“Thanh Hòa, không chuyển đề tài được đâu nha!” Kiều Tư chen ngang, “Vừa nãy đang nói chuyện gì? Cậu kể một chút đi, làm sao cậu quản được Tiêu Y Đình?”
“….” Sao Kiểu Tư cứ bám chặt đề tài này vậy…. vừa rồi đúng là cô cố ý chuyển đề tài nói chuyện…..
“Tiêu Thành Trác, nếu không cậu nói đi! Không phải cậu nhìn hai người này lớn lên sao?” Kiều Tư có vẻ thực sự quan tâm vấn đề này.
“…..” Diệp Thanh Hòa không nói gì.
“À đúng là như vậy….” Tiêu Thành Trác ho khụ khụ hai tiếng, “Nhưng hai người toàn này toàn đóng cửa, có nhiều chuyện tôi không biết….”
“Cái gì?!” Rất nhiều người đồng thanh, Tả Thần An khoa trương chạy về phía cầu thang, nói vọng vào để Tiêu Y Đình nghe được, “Lão Nhị, cậu đúng là đồ khốn! Những chuyện đó cũng có thể làm được?!”
“….” Diệp Thanh Hòa cố tỏ ra không hiểu….
Tiêu Y Đình đang tập trung đun trà, không biết chuyện đang nói, nghe thấy thế liền đáp lại: “Hả? Làm cái gì? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nặng tay với em gái đâu! Tôi nói Kiều Tư, cô cũng đừng nhìn chằm chằm tôi nữa, nếu nói về chuyện quản chồng thì đại tẩu và tiểu Lộ cũng rất được đó! Cô cứ xem hai người đàn ông kia thì rõ! Lão Đại với người khác thì như sói hoang, nhưng về nhà thì biến thành cừu non luôn!”
Tả Thần An không khỏi buồn cười: “Bây giờ vẫn còn gọi là ‘em gái’….”
Tả Thần An hô lớn: “Tiêu Y Đình! Em gái cậu kêu cậu về làm bài tập kìa!”
“…” Tiêu Y Đình không chịu thua, “Lão Tam! Vợ cậu gọi cậu về tiêm kìa!”
Tả Thần An chịu thua, trở lại bàn, không trách khỏi bị những người còn lại chê cười.
Tiêu Y Đình nhanh chóng mang trà lên, gia nhập cuộc nói chuyện.
Tô Chỉ San và Kiều Tư vẫn say sưa với việc học hỏi binh pháp ‘Thuần phu’. Hai người tra cứu trên mạng rồi cùng Diệp Thanh Hòa và tiểu Lộ xác thực, nhưng cách nào cũng chỉ nhận được hai cái lắc đầu.
Lúc này tiểu Niếp mới bật cười: “Đột nhiên tôi lại có cảm giác…. Giống như tôi bị anh ấy ‘thu thập’ vậy……”
“Ơ… không đúng… không phải Tiêu Y Đình nói cô là sói, còn lão Đại là cừu sao?” Kiều Tư tò mò.
Tiểu Niếp vừa suy nghĩ vừa như nhớ lại: “Không… tôi càng giống cừu hơn….”
Ninh Chấn Khiêm nghe đến đó khẽ cười, ghé sát tiểu Niếp nói gì đó….
Tiểu Niếp đỏ mặt…..
Huyền cơ gì trong này??
Tả Thần An với Tiêu Y Đình hình như cũng hiểu……
Tiêu Y Đình lập tức nói: “Lão Đại nói gì với đại tẩu đó? Làm cả mặt cô ấy đỏ bừng đến mức kia?” Không phải dễ dàng để dời đề tài này đi, lão Đại đúng là bạn bè tốt!
Mặt tiểu Niếp càng đỏ hơn: “Không có gì…..” Cô khẽ trừng mắt với Ninh Chấn Khiêm, còn anh thì kín đáo lướt qua Tiêu Y Đình, vẻ mặt tự mãn.
Tả Thần An cười cười: “Chắc là lão Đại kể chuyện ‘Sói xám và Cừu vui vẻ’ cho đại tẩu thôi mà….”
“Không phải… Không phải như mọi người nghĩ đâu….” Tiểu Niếp rối rắm phủ nhận.
Tiêu Y Đình cười thành tiếng: “Đại tẩu, chúng tôi nghĩ chuyện gì? Không phải loại chuyện không trong sáng như đại tẩu đang nghĩ chứ?”
“….” Tiểu Niếp không đáp lại được, chỉ có thể trừng mắt với Ninh Chấn Khiêm! Sao lại đi nói mấy chuyện đó ở đây? Cô có thể không đỏ mặt sao?!
Lúc này tiểu Niếp cố điều chỉnh lại vẻ mặt: “Tôi nói không phải là không phải…” Càng giải thích càng không ổn…..
Ninh Chấn Khiêm vẫn ngồi yên, căn bản không có ý định giải vây cho vợ mình.
“Nếu vậy nhân đây nói nghe một chút, lão Đại dùng cách gì ‘thu thập’ cô vậy? Chúng tôi đều muốn nghe!” Kiều Tư đã có hứng thú mới.
“À… ví dụ như phạt nội vụ, xếp đậu hũ…” Tiếu Niếp cố gắng nói, hướng mọi người theo hướng suy nghĩ ‘tích cực’ hơn….
“Đợi một chút, ‘đậu hũ’ là cái gì?” Kiều Tư thắc mắc.
Tiểu Niếp dừng lại, từ tốn giải thích cho Kiều Tư.
“Còn gì nữa?” Kiều Tư càng ngày càng hứng thú, không ngờ hôn nhân lại thú vị như vậy.
“Còn có…. Đứng góc tường… Tự suy ngẫm… Viết kiểm điểm….” Tiểu Niếp nhớ lại, “Còn có mắng… là ngày nào cũng mắc! Rồi phạt chạy, nhảy cóc….”
“Có cảm những chuyện này nữa?” Ninh Chấn Khiêm không thể ngồi yên được nữa….
“Vẫn còn….” Tiểu Niếp chưa có ý định dừng lại.
“Còn cái gì mà còn? Em đừng nói hươu nói vượn nữa được không? Từ trước đến nay anh chỉ có một phương pháp để thu thập em. Em nói xem?” Ninh Chấn Khiêm có thể để vợ mình tiếp tục kể những chuyện kia?
“Em….”
“Em em cái gì!” Ninh Chấn Khiêm nhìn cô, “Thu thập em!”
Kiều Tư càng ngày càng tò mò, “Lão Đại, cách anh nói là gì vậy?”
“…..”
Mặt tiểu Niếp sắp chín rồi……
“Hả?” Kiều Tư gấp gáp.
Tả Thần An cười nói, “Là một phương pháp hữu ích để ‘thu thập’ vợ…”
“Hả?” Kiều Tư vẫn vô cùng mơ hồ. Chẳng lẽ người Trung Quốc có cách gì đó huyền bí mà cô không chưa biết?
“Ừm, loại phương pháp này chỉ có chúng tôi mới có thể áp dụng được, trăm lần đều thành công…..” Tiêu Y Đình cười híp mắt, mặc kệ Diệp Thanh Hòa đang cấu tay anh dưới bàn.
“Chuyện đó… hình như không dễ hiểu. Để khi nào mấy người này dạy tôi sau!” Không thể để mấy tên đàn ông biết những cách của phụ nữ được!
Kiều Tư nhìn một lượt những người ở đây, có vẻ ai cũng hiểu trừ cô. Có lẽ cô cần học thêm Trung văn rồi….
“Có chuyện gì phải để sau! Bây giờ tôi nói luôn cho cô biết!” Phó Chân Ngôn nhịn không được lên tiếng, dù sao cũng là bạn bè, “Đó là….” Nhưng chỉ nói nửa câu, “Cách này tôi cũng đã dùng qua….”
“Hả?” Kiều Tư cảm thấy bản thân không hề có chút năng lực lí giải nào……
Nhưng câu cuối cùng của Phó Chân Ngôn vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười…..
“Mấy người… không cần đầu độc thanh thiếu niên… Trẻ nhỏ càng không nên….” Tiêu Thành Trác kìm nén từ đầu tới giờ mới lên tiếng.
Tiêu Y Đình ném gối ôm vào người cậu: “Chú thì trẻ nhỏ cái nỗi gì?”
Kiều Tư nhìn Tiêu Thành Trác, “Cậu cũng biết! Tên tiểu tử này! Thật không công bằng, sao chỉ có mình tôi không hiểu?!”
Tiêu Thành Trác trừng mắt với Kiều Tư: “Người phụ nữ này đúng là! Chỉ số thông minh của cô chắc chắn không tồn tại rồi! Cái cách đó… là cái cách… nếu dùng nhiều lần thì sẽ có tiểu Bảo bối đó!”
“…..” Kiều Tư không nói thêm nữa. Đôi khi ham học hỏi quá cũng không phải chuyện tốt……
Nhắc đến con nhỏ, ở đây chỉ có Tả Thần An là có rồi.
Tiêu Thành Trác chỉ về phía con bé: “Đây không phải trẻ nhỏ mà là con bé, mời mấy người nói chuyện lành mạnh đi!”
Y Thần càng lớn càng xinh xắn đáng yêu, từ đầu chỉ tập trung ăn điểm tâm, không nghe hiểu mấy chuyện người lớn nói. Lúc này mọi người đều nhìn con bé, con bé cao hứng nói: “Dì Kiều, dì có em bé?”
“Hả? Không! Không! Không có!” Kiều Tư gấp gáp phủ nhận.
Y Thần thấy không đúng, lại quay sang hỏi Ninh Chấn Khiêm: “Bác, bác có em bé?”
“Bác vẫn chưa…” Ninh Chấn Khiêm cười nói, xoa xoa bím tóc của con bé, “Sau này bác cũng sẽ có một em bé xinh xắn như Y Thần, khi đó con chăm sóc cho em được không?”
“Được ạ!” Y Thần vui vẻ vỗ tay, “Cháu sắp có nhiều em trai em gái rồi! Vui quá đi!”
Tả Thần An lúc này hỏi: “Lão Đại, anh muốn sinh bé gái?”
“Đúng vậy! Nhất định phải là con gái! Cảm giác của tôi không thể sai!” Ninh Chấn Khiêm hào hứng nói.
“Vậy gả cho Tả Hạ nhà này được không? Chúng ta đính ước thôi! Nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài!” Tả Thần An giống như nói đùa nhưng là lời thật lòng.
“Có thể xem xét! Chỉ có điều….” Ninh Chấn Khiêm nhìn về phía Tiêu Y Đình, “Chúng ta kết thân như vậy thì lão Nhị phải làm sao?”
Tiêu Y Đình chỉ mỉm cười, không nói gì.
Nhưng Diệp Thanh Hòa lại vui vẻ: “Lão Đại, lão Tam, hai người chưa thể đâu, chúng tôi cũng sẽ có con gái!”
“Con gái?” Tả Thần An cười nói, “Khoa học bây giờ phát triển đến mức này rồi sao? Từ bây giờ đã biết được rồi?”
“Là cảm giác của người cha người mẹ đó!” Ninh Chấn Khiêm kiên định, quay qua nói với Tiêu Y Đình: “Cậu cũng vậy đúng không?”
Tiêu Y Đình không trả lời……
Anh có muốn con gái không anh cũng không chắc nữa……
Nhưng em gái lại khao khát như vậy…..
Anh cười cười, không muốn phá hỏng bầu không khí, tay nâng trà cười nói với Ninh Chấn Khiêm: “Lão Đại, chúc cho hai người chắc chắn sinh được một bé gái xinh xắn! Chỉ có điều, đừng trách người anh em này nói thẳng, nếu thực sự được ban một bé gái, trong lúc mang thai, anh nhất định phải tránh xa…..”
“Lí do?” Vợ anh mang thai con anh thì anh phải là người chăm sóc, vì sao lại bắt anh tránh đi?
Tiêu Y Đình cười, “Là lo lắng cho cháu tôi thôi…. Sợ bị anh nhuộm đen!”
“….” Hừ! Ninh Chấn Khiêm anh mỗi lần áp dụng phương pháp kia đều thầm cầu nguyện đó nha! Cầu nước da con bé không đen thùi lùi như anh……..