Trong khu ở của công nhân có hơn chục cái giường nhưng lúc này chỉ có hai người ở đó.
“Cho hỏi, cái cậu họ Cương có ở đây không?” Anh hỏi. Anh chỉ biết mỗi họ của người này.
Hai người kia lắc đầu: “Không ở đây, tối qua nó bị cảnh sát đưa đi nói là có việc cần hỏi, đến giờ vẫn chưa về.”
Phản ứng đầu tiên của anh là, liệu người này có xảy ra chuyện gì không? “Làm sao để liên lạc được với cậu ấy?”
Một trong hai người lấy điện thoại ra, tra số điện thoại rồi đưa đến trước mắt anh, “Đây là số của nó.”
Tiêu Y Đình nhấn gọi, điện thoại tắt máy…….
“Chắc là không gọi được đâu, trước nó có nói điện thoại mang theo suốt không tiện.”
Tiêu Y Đình lưu lại số điện thoại, “Cậu ấy có nói khi nào về không?”
“Không hề.”
Anh bất đắc dĩ nói, “Về chuyện ngày hôm qua, anh biết những gì?”
“Tôi…. tôi chỉ được nghe kể lại…” Người kia gãi gãi đầu, bắt đầu nhớ lại, “Trong thời gian đình công, vì trời cũng lạnh nên chúng tôi rất ít ra ngoài, cả ngày đều ở trong phòng sưởi ấm. Hôm đó thằng Cương đi ra ngoài chạy về hô lớn, nói rất đáng sợ, có người rơi từ trên tầng thượng xuống, óc văng cả ra ngoài, nó không biết phải làm sao. Bọn tôi nói ngay gọi xe cứu thương, sau đó ra ngoài thì thấy có người nằm trên đất. Ngay sau đó cảnh sát và cứu thương cùng đến. Ở hành lang đột nhiên có một cô gái đi ra, dáng người rất nhỏ, ăn mặc phong phang, chúng tôi còn hỏi nhau cô ấy không sợ lạnh sao, còn cô ấy ngay sau đó bị cảnh sát dắt đi. À, còn có một người của chúng tôi, lúc đó cũng ở tầng thượng nên cũng bị dắt đi, người này nói chính mắt nhìn thấy cô gái đó đẩy người kia xuống.”
Chính mắt nhìn thấy? Người họ Cương kia chính mắt nhìn thấy ông ngoại rơi xuống, còn người kia chính mắt nhìn thấy em gái đẩy ông xuống?
Mi tâm của anh nhíu lại, “Trời lạnh như vậy, người kia ở trên tầng thượng làm gì?”
“À! Không phải mấy ngày trước có tuyết sao? Ống nước của chúng tôi bị đóng băng không chảy được nên không có nước dùng, chỉ cảm tuyết ở trên tầng thượng là sạch nhất nên cậu ấy lên đó để lấy nước xuống đun.”
Tuyết đọng……
Trong đầu anh loé lên gì đó……
“Vậy người đó đâu? Tên gì? Anh ta đang ở đâu?” Anh lại hỏi.
Người kia lại lắc đầu: “Cũng bị cảnh sát dẫn đi rồi, chưa về, bọn tôi gọi cậu ấy là Đặng Tử.”
Anh hỏi thêm số điện thoại của Đặng Tử, gọi nhưng cũng tắt máy.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn hai người.” Anh nói.
Rời khỏi khu công nhân anh đi lên khu hiện trường, chụp mấy tấm ảnh.
Anh còn đi qua đi lại khu công trường nhưng không thu thập thêm được gì, hoặc là nếu có gì giá trị thì cũng bị cảnh sát mang đi rồi.
Đột nhiên điện thoại của anh reo lên.
Anh nhìn, là của Khương Vãn Ngư.
Anh có chút căng thẳng: “Con nghe, mẹ.” Anh cố để giọng nói bình thường.
“Y Đình! Con trai……..” Khương Vãn Ngư còn khóc nhiều hơn hôm qua, “Con trai, bà ngoại con phải đi cấp cứu…..”
“….” Dù có lo lắng thì chuyện này vẫn xảy ra………
Anh không rõ, không rõ bản thân còn chịu được thêm đả kích gì nữa…….Anh phi một mạch đến bệnh viện, tất cả mọi người đều đang chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Sau một đêm, mẹ anh đã khác rất nhiều, vẻ mặt đau buồn, thất thần, phải tựa đầu vào vau ba anh, vô cùng tiều tuỵ.
Anh đi đến, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bà, “Mẹ…..”
Người hôm qua mẹ còn sức để khóc lóc kể lể với anh, hôm nay chỉ quay sang, hai mắt sưng đỏ nhìn anh, nước mắt lại trào ra, khóc không thành tiếng.
“Mẹ….” Anh đau xót, ôm lấy vai bà, nhẹ nhàng an ủi, “Mẹ, mẹ đừng lo quá, bà ngoại sẽ không có chuyện gì.”
Khương Vãn Ngư không đáp lại, chỉ có nước mắt là vẫn không ngừng rơi.
Anh nhìn ba mình.
Tiêu Thành Hưng thở dài, “Bà ngoại con biết chuyện…….”
Tiêu Y Đình không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vai Khương Vãn Ngư.
Mỗi giây mỗi phút ngoài phòng cấp cứu đều như giàu vò con người ta không thương tiếc, không ai nói một lời, im lặng đến chết chóc, tiếng nức nở của Khương Vãn Ngư càng nghe rõ hơn.
Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở, bác sĩ đi ra, tiếc nuối nhìn bọn họ lắc đầu…………
Tiêu Y Đình theo bản năng ôm chặt người trong lòng hơn, quả nhiên Khương Vãn Ngư vừa nghe xong liền ngất đi.
“Con đỡ lấy mẹ con đi! Cả đêm qua bà ấy không ngủ rồi!” Tiêu Thành Hưng vội vàng.
Bên ngoài phòng cấp cứu vô cùng hỗn loạn…….
Thậm chí còn không có thời gian để đau buồn, Tiêu Y Đình giúp Tiêu Thành Hưng đưa Khương Vãn Ngư vào phòng bệnh, những người còn lại lo hậu sự cho bà ngoại.
“Con đi xem bà…..” Tiêu Y Đình nói, thẳm sâu trong mắt anh là nỗi buồn khó chạm tới. Tối hôm qua anh và bà còn ngồi nói chuyện với nhau, bà còn vui vẻ ra vẻ trách móc ông ngoại ham vui. Vậy mà bây giờ, cả hai người đã không còn nữa, thế giới này thực sự quá nghiệt ngã…….
Anh vừa rời phòng bệnh liền có điện thoại gọi đến, là của cảnh sát, chắc chắn là về chuyện của em gái……….
Anh nhận điện thoại xong liền gọi điện cho Tiêu Y Bằng, hỏi về chuyện lo cho bà ngoại, sau đó lái xe rời đi.Trên đường anh có gọi cho Tiêu Thành Hưng hỏi thăm tình hình của Khương Vãn Ngư, anh nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng như có một khối nặng đè lên, hô hấp khó khăn……..
“Ba, mẹ đã tỉnh chưa?” Anh tin chắc cha anh cũng sẽ lí trí như anh, nhưng mẹ thì không……..
“Vẫn chưa. Chuyện bên bà ngoại đã ổn rồi chứ?” Tiêu Thành Hưng thấp giọng hỏi.
Tiêu Y Đình hít một hơi thật sâu, “Ba, có chuyện con muốn nói với ba, có điều, ba phải thật bình tĩnh, hơn nữa ba tìm cách nói chuyện này với mẹ để mẹ bớt suy nghĩ….”
Chuyện này dù sao cũng không thể giấu, anh chưa thể làm được gì cho cô, chỉ mong ba có thể giúp anh chỗ nói với mẹ……
“Con có chuyện gì?” Tiêu Thành Hưng hai ngày nay đã rất đau lòng, không nghĩ đến sẽ còn có chuyện nghiêm trọng hơn…….
“Ba, con….. Bây giờ con đang đi có chút việc, bởi vì em gái là nghi phạm giết ông ngoại……” Anh không biết mình đã nói ra những lời kia như thế nào, chỉ biết trong lòng anh vô cùng khó chịu.
“Cái gì?” Tiêu Thành Hưng quả nhiên không ngờ tới, hô lớn tiếng.
Chuyện không ai có thể tin……
Tiêu Y Đình chua xót nhíu mày, “Ba, con không tin em gái làm chuyện đó, ba chắc chắn cũng như thế, đúng không ba?”
“Chuyện này….. đúng là nực cười!” Tiêu Thành Hưng không giấu nổi kích động trong giọng nói.
“Vâng…. Con biết chuyện này rất nực cười nhưng chuyện không thể chối cãi là em ấy có liên quan đến cái chết của ông ngoại…. Ba, nhà mình đang rất rối, con nhờ ba chăm sóc mẹ hộ con, con tin em ấy nhưng mẹ thì không hoàn toàn, hơn nữa bây giờ…..” Anh không thể nói nữa, anh tin ba anh hiểu anh muốn nói gì.
Có điều, không nghe thấy tiếng đầu bên kia đáp lại.
Tiêu Y Đình không hiểu có chuyện gì, thấp giọng gọi, “Ba?”
Im lặng một lúc sau truyền đến tiếng thở dài nặng nề, sau đó là giọng của Tiêu Thành Hưng, “Y Đình, mặc kệ là phải hay không phải, con phải đính thân lo chuyện này, nhất định phải tìm ra sự thật, bất kể đó là gì! Ba… tin con!”
Tiêu Y Đình nghe xong những lời ấy có chút nhẹ nhõm hơn, Tiêu Thành Hưng nói tiếp,“Ba vẫn luôn tin con….”
“Cảm ơn ba.” Chóp mũi anh ê ẩm.
Từng lời nói của ba từ trước đến nay đều có ý nghĩa rất lớn với anh……..
Anh lại nhớ về người đầu tiên đi học, ba đưa anh đến trường, anh đã đi vào từ rất lâu nhưng ba anh vẫn đứng lại đó, nhìn về phía anh…….
Bây giờ cũng giống như vậy.
Cho dù anh có gây lỗi, cha cầm roi đánh anh, nhưng trên suốt quãng đường anh lớn, anh yêu và trưởng thành, cha anh vẫn luôn đứng ở phía sau, nhìn theo anh, là chỗ dựa mãi mãi vững chắc của anh…….
Bây giờ nhà xảy ra nhiều chuyện như thế, anh không thể một tay chống cả bầu trời, vì anh còn có ba, ba sẽ giúp anh…….
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Anh lấy thân phận luật sư để gặp cô.
Không từ ngữ nào có thể nói được cảm xúc khi đó của anh……
Hai người không gặp cô với anh giống như qua hai kiếp người. Anh đã trải qua khổ sở, đau đớn, sợ hãi, mẫu thuẫn, chấn động….. có những lúc tưởng trừng như không chịu được nữa anh vẫn phải gắng gượng, chính là để giờ phút này được nhìn thấy cô……
Anh nghẹn ngào, môi khẽ nâng nhưng không nói được thành tiếng, bao nhiêu chua xót đau đớn và mệt mỏi lại kéo lên không ngừng vào giờ phút đó, từ lồng ngực đi tới chóp mũi, hốc mắt, dường như kết tụ lại thành chất lỏng, nước mắt anh lã chã rơi xuống……..
Còn cô………..
Ánh mắt anh mông lung, không nhìn rõ dáng vẻ của cô, cho đến khi cô ngồi xuống trước mặt anh anh mới thấy rõ, trong ánh mắt lấp lánh của cô đều là vẻ ấm áp………….
Cô thấy anh khóc thì khẽ cười, giống như một đoá thuỷ tiên nở rộ: “Anh hai ngốc…..”
Vẫn giọng nói ôn nhu mà nhỏ vụn giống như hạt chân châu rơi xuống nước ấy, một câu ‘Anh hai ngốc’ càng khiến cảm xúc của anh mất kiềm chế, không ngừng bộc phát………
Anh nhìn cô điềm nhiên cười.
Tại sao ở trong hoàn cảnh này cô lại có thể ung dung cười như vậy? Người đau khổ yếu đuối lại là anh? Giống như mười hai năm trước, dù là có chuyện gì thì cô luôn là người lạnh nhạt, anh lại là người ỷ lại muốn được an ủi…..
Nhưng bây giờ đã khác, không phải sao?
Không phải còn là hiểu lầm, không còn là sai lầm tuổi trẻ, mà……… thế giới giữa hai người đã sụp đổ không ít……
“Anh hai…..” Cô lại gọi anh, giống như không hề có chuyện gì phát sinh.
“Ừm….” Anh tự chấn tĩnh bản thân, nhớ mình phải làm gì, hít hít mũi điều chỉnh lại cảm xúc.
“Anh hai, cảnh sát hỏi người thân của em, em nói…. là anh….” Cô nhìn anh, nhàn nhạt cười.
Lồng ngực anh nóng lên, càng thêm đau đớn, lại không thể khống chế cảm xúc ……
Anh vẫn nhớ ngày đó, khi hoa quế đang vào mùa nở rộ nhất, anh giang hai tay ra nói với cô, “Từ giờ đây chính là nhà….”
Câu tiếp theo anh còn chưa kịp nói, rằng anh sẽ là người nhà của cô…….
Qua bao nhiêu năm, anh vẫn có người nhà, những người yêu thương anh, còn cô chỉ có anh, cho dù giữa hai người họ có tờ giấy đăng kí kết hôn kia hay không……….
Nhưng mọi chuyện sao lại trở thành như thế này?
“Em gái….. rất xin lỗi….” Anh nghẹn ngào, đó là điều đầu tiên anh muốn nói khi gặp cô….. Xin lỗi….. Xin lỗi vì chuyện gì? Nói thay ai? Anh không rõ……… người tổn thương cô nhất liệu có phải là anh?
Cô vẫn yếu ớt cười, ngoài việc sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, không nhìn ra được thay đổi gì nhiều.
“Anh hai, đừng khóc, xấu quá….” Cô trêu anh.
Anh dùng lực hít hít mũi.
Anh cũng không muốn khóc, biết là rất xấu, và càng không nên khóc, nhưng anh không nén được, anh không rõ nước mắt này đến từ đâu, lại còn nhiều như thế? Tiêu Y Đình anh từng đánh nhau đến bể đầu, còn bị ba đánh nhiều lần nhưng chưa từng khóc như vậy, chỉ có cô, có cô mới khiến anh trở nên thế này………
Diệp Thanh Hòa nhìn anh có chút bất đắc dĩ, vẫn cười đùa, “Anh hai, Đại Luật sư Tiêu, thời gian có hạn, anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Anh đương nhiên có, mà còn có rất nhiều! Anh không thể quên thân phận và mục đích kia, nhưng chỉ có điều cảm xúc này đúng thật là………..
“Có…” Anh lại cố gắng ổn định một lần nữa, giọng đã khàn đặc, “Em gái, em có ổn không?”
“Được, rất ổn.” Giọng cô mềm mại ôn nhu giống như mọi ngày, cô giành lấy trà của anh, thay vào đó là sữa… Khoé môi cô vẫn luôn mỉm cười như thế, “Anh hai, em tin anh….”
Hốc mắt anh lại nóng lên, dùng lực gật đầu. Cô tin tưởng anh, thế nhưng bây giờ xem ra lại là anh không kìm chế được cảm xúc, đòi dựa vào cô, tìm kiếm an ủi bao dung từ cô…. Anh vẫn luôn như thế, không hề thay đổi, thật vô dụng!
“Em gái……” Anh không thể để bản thân tiếp tục vô dụng, “Em nhất định phải tin anh, anh nhất định sẽ tìm ra chân tướng, nhưng…… anh không thể ở cạnh em……..”
Nói đến đây anh đành tự khống chế chính mình, phải làm những việc cần làm, “Được rồi, kể cho anh những chuyện ngày hôm đó.”
“Được.” Cô trấn định, bắt đầu nhớ lại, “Hôm đó sau khi em đi ra từ nhà vệ sinh liền bị hai người lạ mặt bắt đi. Họ đi bằng Q5, và đưa em đến một công trường. Trong xe, tính cả lái xe là năm người, đều mặc đồ đen, còn cả mũ và kính, áo dựng cao cổ, không thể nhìn thấy mặt, suốt quãng đường cũng không nói gì. Sau khi đến nơi họ đưa em lên tầng thượng của một toà nhà. Ở đó….. có ông ngoại anh và hai người khác nữa, họ đứng ở cạnh lan can tầng thượng….”
“Vì sao lại chọn chỗ đó?” Đây cũng là điểm anh nghi hoặc, anh còn nhạy cảm khi nghe đến cô nói ‘ông ngoại anh’……..
Cô lắc đầu, “Em cũng không biết, em cũng nghi hoặc không hiểu vì sao lại là lan can tầng thượng. Sau khi đưa em lên đó bốn người kia liền rời đi, hai người bên cạnh ông ngoại anh cũng đi xuống. Lúc đấy em rất kích động và rối rắm, anh hai, không biết anh có biết được gì rồi…. người đó, cái nhẫn ông ta đang mang, nhịp thở của ông ta, chính là người đã giết chết cha em!”