Toàn bộ quá trình kiểm tra của Diệp Thanh Hòa đều cho kết quả rất tốt, bác sĩ sau khi thông báo tình hình cũng nhịn không được nói đùa cô: “Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày làm mẹ không còn xa nữa rồi!”
Diệp Thanh Hòa có chút xấu hổ, ghé mắt nhìn Tiêu Y Đình.
Tiêu Y Đình bị cô nhìn đến ngẩn người, cảm giác hạnh phúc chiếm hết tâm trí anh.
Bác sĩ đột nhiên nhắc tới một cô bé, cô bé hỏi Diệp Thanh Hòa có đến bệnh viện nữa không.
Diệp Thanh Hòa nghe xong liền quyết định cùng Tiêu Y Đình đến thăm cô bé.
Hai người đi đến cửa phòng bệnh, trong phòng có một cô bé ngồi ủ rũ trên giường, xung quanh là túi đồ, có vẻ như sắp xuất viện.
“Tiểu Ngư!” Diệp Thanh Hòa gọi.
Cô bé tên ‘Tiểu Ngư’ ngẩng đầu, nhanh chóng trở nên vui vẻ, “Chị!”
Tuy con bé đang rất vui nhưng không giấu được vẻ yếu ớt vì nằm viện thời gian dài.
“Tiểu Ngư, em được xuất viện rồi?” Cô nhìn thoáng qua người ông nội, vẻ mặt không giống đang vui vẻ khi cháu gái khỏi bệnh….
Người ông nội của cô bé lúc này mới cười ngượng, “Đúng vậy, con bé được xuất viện rồi….”
“Tiểu Ngư….. khoẻ rồi?” Diệp Thanh Hòa nhìn ra điểm bất thường.
“Khoẻ… khoẻ rồi… Về nhà nghỉ ngơi vẫn hơn….” Ông nội Tiểu Ngư ấp a ấp úng.
Diệp Thanh Hòa càng thêm nghi hoặc, nhìn về phía Tiêu Y Đình, hai người hiểu ý nhau, anh chào tạm biệt rồi rời đi.
Diệp Thanh Hòa ngồi xuống cạnh Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư vui vẻ kéo Diệp Thanh Hòa ngồi xuống.
Diệp Thanh Hòa vui vẻ nghe cô bé kể chuyện mấy tháng qua, còn tết lại bím tóc cho cô bé.
Lúc Tiêu Y Đình quay trở lại có nhìn thấy bím tóc cô tết cho Tiểu Ngư không khỏi có chút sầu não.
Tiêu Y Đình mang theo mấy cuốn sách tặng cho Tiểu Ngư, hứa hai người sẽ đến thăm con bé, sau khi chào hai ông cháu liền rời đi.
Tiểu Ngư nhìn theo bóng hai người có chút không nỡ.
Đột nhiên Diệp Thanh Hòa nhớ ra còn chưa giới thiệu anh với Tiểu Ngư, cô cười nói: “Tiểu Ngư, đây là anh Đình.”
“Chào anh Đình…” Tiểu Ngư chào Tiêu Y Đình, ánh mắt không giấu được vẻ đáng thương nhìn Diệp Thanh Hòa.
“Tiểu Ngư…” Ông nội cô bé gọi.
Tiểu Ngư cắn cắn môi dưới, cười với Diệp Thanh Hòa: “Chị, không có chuyện gì đâu, chỉ là em phải đi rồi, em có chút không nỡ….”
Tiêu Y Đình ôn nhu cười với cô bé: “Tiểu Ngư, chắc chắn anh và chị sẽ đến thăm em.”
Diệp Thanh Hòa cảm thấy có chút không ổn, nhíu mày nhìn anh, dù sao anh cũng không nên hứa chắc chắn với trẻ nhỏ như vậy, sau khi Tiểu Ngư về nhà không dễ để đến thăm cho lắm…..
Tiểu Ngư dường như cũng hiểu được gì đó, cười cười với hai người, vẫy tay chào.
“Hẹn gặp lại Tiểu Ngư, nhớ ngoan nhé!” Diệp Thanh Hòa cười với cô bé.
Ông nội Tiểu Ngư để ý hai người đã đi khá xa, nhỏ giọng nói với Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư ngoan, ông là ông nội lại không kiếm được tiền chữa bệnh cho Tiểu Ngư, chúng ta về nhà trước, ông sẽ tìm bác sĩ giỏi cho Tiểu Ngư, khi nào có tiền mình có thể phẫu thuật rồi….”
Tiểu Ngư hiểu chuyện gật gật đầu: “Vâng, con hiểu rồi ông nội, bây giờ con rất khoẻ, không hề không thoải mái, con cũng sẽ ngoan hơn, không làm ai mệt vì con…”
Đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy càng khiến người làm ông đau lòng: “Tiểu Ngư, con đứng đây đợi ông, ông đi làm thủ tục xuất viện.”
Trên đường đi ra sảnh chờ, ông nội Tiểu Ngư gặp vị bác sĩ điều trị của cô bé: “Đã sắp xếp được thời gian phẫu thuật, nhưng còn một số chuyện của cô bé tôi cần trao đổi thêm với ông.”
“Không phải…” Ông nội Tiểu Ngư ngần người, “Phẫu thuật? Con bé sắp xuất viện…..”
Hai ngày trước bác sĩ nói với ông cần sắp xếp người phẫu thuật sớm, tốt nhất nên có mặt ba mẹ con bé.
Ba mẹ Tiểu Ngư?
Ông cũng rất muốn hai đứa có thể có mặt! Nhưng chuyện không được hay ho, con dâu khi đi làm việc thì chạy theo người khác, một mình con trai ông ở lại Bắc Kinh, ông mang theo con bé về quê, nhưng con bé bị bệnh nên phải lên Bắc Kinh chạy chữa. Nhưng con trai ông chỉ là công nhân, không thể chịu được chi phí phẫu thuật. Con bé cũng không được nằm viện lâu, cứ khá lên một chút là đành xuất viện, bệnh nặng hơn lại vào viện, nhiều lần như vậy nên rất nhiều người quen mặt hai ông cháu ông….
Ông đã nghĩ ngợi suốt hai ngày qua nhưng không nghĩ ra cách nào, ông căn bản không thể kham được tiền phẫu thuật, còn ba con bé thì mất dạng mấy ngày nay không thấy đâu cả, vì vậy mới đành để con bé xuất viện……
Vị bác sĩ không hiểu: “Xuất viện? Vậy sao lại nộp phí phẫu thuật?”
“Phí phẫu thuật?” Ông nội Tiểu Ngư càng mơ hồ, “Ai đã nộp?”
“Có một người đàn ông, người đó không phải chú của cô bé?” Bác sĩ có chút nghi ngờ.
Dường như ông nội Tiểu Ngư đã hiểu ra gì đó: “Cái này… không… không được…”
Tiểu Ngư cũng nhận ra gì đó: “Là …. anh Đình?”
Vị bác sĩ không mấy quan tâm lắm đến chuyện ai là người nộp viện phí, nói với ông nội Tiểu Ngư: “Ông đi với tôi trước, còn phải kí tên trước khi phẫu thuật nữa.”
Ông nội Tiểu Ngư giống như không nghe thấy, chỉ nóng vội hỏi Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, là hai anh chị lúc nãy ở phòng bệnh?”
Tiểu Ngư gật đầu.
Ông nội Tiểu Ngư lập tức chạy về chỗ đóng viện phí, hỏi thăm cách thức liên lạc với người tên Diệp Thanh Hòa.
“Ông nội cháu có chuyện gì vậy?” Bác sĩ vẫn không hiểu chuyện là như thế nào.
Tiểu Ngư lắc đầu: “Cháu cũng không biết….. mà bác ơi….. cái phẫu thuật kia… chắc cháu không làm đâu ạ….”
“Cháu không phải sợ, bác sẽ tiêm thuốc tê nên cháu sẽ không đau chút nào! Cháu chỉ việc nằm thật ngoan để cô ý tá tiêm, sau đó cháu sẽ khoẻ mạnh thôi!” Bác sĩ trấn an Tiểu Ngư một lúc sau đó trở về văn phòng.
Tiểu Ngư cắn cắn môi. Cô bé ngồi một lúc thấy nhàm chán liền lấy cuốn sách Tiêu Y Đình vừa tặng ra, đột nhiên có một phong thư rơi ra.
Cô bé nhặt lên, nghĩ là thư của chị Thanh Hòa nên vui vẻ mở ra đọc, không ngờ trong đó đều là tiền…..
Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình vừa lên xe, đột nhiên điện thoại của Diệp Thanh Hòa vang lên.
Người bên kia rất vội, không đợi cô trả lời: “Cô Diệp, tiền kia…. thực sự chúng tôi không thể nhận….”
Diệp Thanh Hòa lúc này mới có thể trả lời: “Xin lỗi ông là ai?”
“Tôi là ông nội của Tiểu Ngư!”
Nghe đến đây Diệp Thanh Hòa như hiểu ra gì đó, cô nhìn qua Tiêu Y Đình, anh tỏ vẻ như không hề có chuyện gì…..
Thì ra vừa nãy anh nói quay lại thăm Tiểu Ngư là chuyện này…..
“Ông nội, bây giờ nói gì cũng không quan trọng bằng chữa bệnh cho con trẻ, tính mạng mới là quan trọng nhất! Sống được thì mới có thể nói đến chuyện khác.” Cô nói ngắn gọn nhưng chữ nào cũng rất có sức thuyết phục.
Nhất thời ông nội Tiểu Ngư không biết nói gì……..
“Ông nội, hôm Tiểu Ngư phẫu thuật bọn cháu cũng sẽ đến.” Diệp Thanh Hòa nói xong liền chào rồi tắt điện thoại.
Ông nội Tiểu Ngư không biết làm gì chỉ có thể đứng nắm chặt điện thoại, lúc sau mới nhớ ra ông còn chưa nói một lời cảm ơn, nhưng cô Diệp nói rất đúng, chữa bệnh cho con bé là chuyện quan trọng nhất! Tiền bạc hay ân tình sau này trả cũng được!
Diệp Thanh Hòa cất điện thoại, chậm rãi nói với Tiêu Y Đình: “Không ngờ anh …” Đột nhiên nói đến đây cô dừng lại, có cái gì mà không ngờ chứ? Anh vẫn luôn là người như vậy, từ chuyện của Vương Triết năm ấy, cô biết cô không nhìn lầm anh……
Có vẻ như nhà họ Tiêu đều như vậy, kể cả bác Tiêu, bác ấy cũng đã nuôi cô lớn đến bây giờ……
Nghĩ đến đây đột nhiên ngực cô co thắt lại, một cảm giác đau đớn kéo về ồ ạt……
Quả thật, khi cô quyết định quay về là đồng nghĩa với việc chấp nhận buông xuôi mọi chuyện, nhưng bây giờ nỗi đau đó đột nhiên bị chạm đến, không tránh khỏi cảm thấy không thoải mái……
Khoảnh khắc Khương Tông Văn rơi xuống cô từng có suy nghĩ mọi ân oán đến đây coi như kết thúc nhưng cô đã nhầm, cô không hề thấy thoải mái vì chuyện đó…..
Tiêu Y Đình không thấy cô nói hết cũng không thấy gì lạ, anh cười đùa: “Không ngờ chuyện gì? Không ngờ chồng của em cũng có ngày đạo đức sáng ngời sao?”
Bản thân Tiêu Y Đình từng nghĩ, mọi chuyện xảy ra đều có số mệnh của nó, ông ngoại hại em gái mất đi gia đình thì ba anh trao cho em ấy một gia đình khác; chính là nhân quả tuần hoàn, thiện ác có báo, ông ngoại anh từng làm chuyện không tốt thì để con cháu đời sau giúp ông bù đắp…..
Diệp Thanh Hòa nghe xong chỉ có thể cười cười, đột nhiên cô nhớ tới chuyện gì đó, thần thần bí bí hỏi anh: “Anh giữ quỹ riêng?”
Chi phí phẫu thuật cũng không phải một con số nhỏ nha…..
Anh nghe vậy liền vội vàng thanh minh: “Làm gì có! Là anh đưa mà em không lấy mà! Trong ngăn kéo cũng có tiền, mấy hôm trước em không có ở nhà nên anh trót…..”
Thấy anh gấp gáp giải thích cô không nhịn được cười vang.
Anh thấy cô như vậy liền hừ mạnh: “Tưởng anh sẽ sợ? Về nhà biết tay anh!”
Anh có thể làm gì được cô? Vẫn lời doạ cũ! Cô cố gắng để bản thân không cười nữa, nói về chuyện của Tiểu Ngư: “Tên con bé là Đặng Tiểu Ngư, lần đầu tiên gặp không hiểu vì sao em có cảm giác như nhìn thấy chính mình của năm đó, vì thế cứ tự nhiên mà thân thiết. Con bé cũng rất thích em, tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, rất ngoan, cũng rất mạnh mẽ, nhiều khi em cảm thấy không được như con bé nữa…..”
Tiêu Y Đình nghe cô nói chỉ cười, “Không được nói có ai đó giống em, trong mắt anh chỉ có một người duy nhất!”
“Ba hoa!” Diệp Thanh Hòa khẽ quát. Người này đúng là! Không thể nói chuyện nghiêm túc được mà!
Tiêu Y Đình đưa cô về nhà sau đó qua nhà họ Khương.
“Hai ngày nay tiểu thư nói ra ngoài giải sầu, hình như là đi biển với bạn bè, vẫn chưa nói khi nào thì về.” Người bảo mẫu nói như vậy với anh.
Anh buồn bã lái xe rời đi, trên đường đi có gọi điện cho Khương Vãn Ngư nhưng bà tắt máy.
Anh nghĩ, lúc này trong lòng bà chắc chắn rất rối loạn, đi ra ngoài giải sầu cũng rất tốt….
Mấy hôm sau Tiểu Ngư vào phòng phẫu thuật, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đến như đã hứa.
Tiểu Ngư thấy có ba người đưa mình vào phòng phẫu thuật nên rất vui vẻ, còn nói với ba người: “Ông nội, anh Đình, chị Hoà, ba người đừng sợ, em vào rồi ra ngay!”
“Được! Nhất định giữ lời nha!” Diệp Thanh Hòa cười nói với cô bé.
“Anh Đình, chị Hoà, hai người phải đồng ý với em, đưa em đi Trường Thành không không?” Tiểu Ngư vô cùng hào hứng.
“Đương nhiên được!” Diệp Thanh Hòa chậm rãi buông lỏng tay để y tá đẩy cô bé vào phòng.
Ba người cùng ở lại bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Tôi…. cảm ơn hai người…” Ông nội Tiểu Ngư nước măt rưng rưng.
“Đừng nói như vậy, chúng cháu cũng muốn Tiểu Ngư được khoẻ mạnh.” Tiêu Y Đình vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo Diệp Thanh Hòa vào lòng.
Quá thời gian phẫu thuật nhưng vẫn chưa thấy người đi ra, Diệp Thanh Hòa vô cùng nóng ruột, Tiêu Y Đình khẽ vỗ vỗ bàn tay cô: “Đừng lo lắng quá, thời gian phẫu thuật thường hay kéo dài, em đừng vội…”
“Em không vội….” Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Cái này mà gọi là không vội?
Tiêu Y Đình không muốn tranh cãi với cô!
Ông nội Tiểu Ngư không giấu được vẻ xúc động, “Không biết Tiểu Ngư có phúc khí gì mới gặp được hai cô cậu, còn được hai người giúp đỡ… đứa nhỏ này cũng thật may mắn…..”
“Ông nội đừng lo lắng quá, Tiểu Ngư chắc chắn sẽ khoẻ lại! Con bé sẽ lớn lên, báo hiếu với ông!” Diệp Thanh Hòa trấn an ông.
Ông nội Tiểu Ngư đã yên tâm hơn nhưng vẫn không vui lắc đầu: “Chỉ cần con bé khoẻ lại, còn tôi….. không biết còn chăm sóc con bé được bao lâu nữa…. ba mẹ nó thì…..”
Ông nói đến đây đột nhiên như có trực giác mách bảo, vừa ghé mắt liền thấy một người đàn ông từ phía hành lang phòng phẫu thuật đi lại, mũ kéo thấp, cổ áo dựng đứng che gần nửa mặt……
Ông nhìn kĩ người đó hơn.
Hai người Tiêu Y Đình cũng chú ý tới ánh mắt của ông.
Người đó đi đến trước mặt ông nội Tiểu Ngư, “Ba, Tiểu Ngư sao rồi?”
Thì ra là ba của Tiểu Ngư…...
Tảng đá trong lòng Tiêu Y Đình được gỡ xuống…..
Ông nội Tiểu Ngư lập tức trở nên tức giận: “Mày còn nhớ con bé? Còn nhớ mày là ba nó? Mày ở đâu mấy ngày nay vậy thằng này?”
Dường như anh ta cũng rất xúc động, giọng nói có chút run rẩy: “Ba, không phải con nói đi công chuyện sao? Còn Tiểu Ngư? Con bé sao rồi?”
Nói đến đây anh ta rút từ trong túi áo ra một sấp tiền, đến túi cũng không có, trực tiếp đưa cho ông nội Tiểu Ngư: “Ba, chỗ tiền này ba cầm để trả viện phí cho con bé, con không ở đây lâu được!”
Ông nội Tiểu Ngư vẫn rất tức giận: “Rốt cuộc là mày bận rộn cái gì mà con gái ốm đau cũng không chăm sóc được? Mày giống cha nó sao? Còn không bằng người lạ! Người ta không chỉ trả tiền phẫu thuật cho con mày còn ngồi hàng giờ chờ nó ra ngoài, mày đã làm được gì?”
Người này nghe tới đó bất giác quay đầu nhìn về phía Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa.
Khoảnh khắc người đó chạm mắt với Tiêu Y Đình thì mũ hay cổ áo của anh ta cũng không có tác dụng gì nữa…..
“Là anh!” Tiêu Y Đình nhận ra người này!