Diệp Thanh Hòa cảm thấy rất buồn về bản thân, thực sự cô đã không nghĩ đến anh……..
Nếu có thể cô tình nguyện không để anh biết, bởi vì có một số chuyện cô không bao giờ muốn anh biết, mãi mãi chôn chúng dưới tầng sâu. Nhưng đáng tiếc, không thể chuyện nào cũng được như người muốn, cô không cách nào ngăn được………..
“Đang nghĩ gì vậy? Sao không nói gì?” Anh không đành lòng khi thấy bộ dạng trầm tư của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Không cần lo lắng quá, chỉ cần là oan ức thì nhất định sẽ điều tra ra, em tin lời anh hai em nói chứ?”
Chuyện cô lo lắng không phải là chuyện này………
“Anh hai, em không lo lắng, đương nhiên em tin sự thật cuối cùng sẽ xuất hiện, hơn nữa luật sư Tằng nhất định sẽ không để Bạch Tân chịu oan ức, cho nên, anh không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc của mình.” Ý cô là, không cần anh can thiệp vào……..
Anh liếc xéo cô một cái, không nói gì.
Cái nhìn kia là có ý gì….. Cô tự giác không nói nữa.
Thực ra, nếu tìm người giám đốc của Hồng Kình nói chuyện chắc chắn sẽ tìm được gì đó, nhưng người này bị tạm giam còn chưa đến nửa ngày………….
Về đến nhà, hai người đều ngầm hiểu không nên để người trong nhà biết chuyện kia, không muốn ai phải lo lắng. Tiêu Y Đình còn vui vẻ trêu đùa cô từ nay được an phận ở nhà sinh con cho anh.
Khương Vãn Ngư đương nhiên rất tán thành, Tiêu Thành Hưng cũng vui vẻ, dù sao tuổi hai người cũng đã cao, cũng nên có cháu bồng bế, mà Diệp Thanh Hòa lại cứ lần nữa, nhân dịp này chỉ tập trung chăm sóc để cô sớm có cháu nội cho họ.
“Mẹ hiểu rồi! Hai đứa lo mà làm cho nhanh!” Khương Vãn Ngư vui vẻ.
Diệp Thanh Hòa nhẹ giọng ‘Vâng’. Lúc trước thái độ của Khương Vãn Ngư với cô luôn là lạnh nhạt, không thì cảnh cáo, nhưng bây giờ đã không còn, có vẻ như bà cũng mệt mỏi với việc ‘đối đầu’ với cậu con trai, càng ngày càng hoà hợp hơn với cô……..
Cô cúi đầu cười, đúng là tạo hoá trêu ngươi………
Tiêu Y Đình không muốn cho cô ra ngoài nhưng hôm sau cô vẫn đi đến Thiên Hải. Ngày hôm qua đi quá vội nên chưa kịp thu dọn nhiều thứ.
Tiêu Y Đình ra lệnh cho cô: “Cho em một giờ! Thu xếp xong liền về nhà, anh sẽ gọi điện kiểm tra!”
“…..” Cô không nói được gì……..
Lúc xe dừng trước cửa Thiên Hải, anh còn lề mề nhắc cô chỉ có một giờ.
Không khí hôm nay khi cô bước vào đã không còn bình thường, dọc hành lang như có hàng ngàn con dao chĩa thẳng vào người cô, quả nhiên là mọi người đã nghe nói chuyện này. Đúng là, chuyện tốt không ra tới cửa, chuyện xấu bay xa vạn dặm…..
Cô yên lặng thu dọn đồ trên bàn, bỏ lại phía sau tất cả ánh mắt không tốt.
Lúc cô rời đi nhiều người cũng chỉ dành cho cô một cái liếc mắt, sau đó lại cặm cụi làm việc, không chào hỏi cô lấy một câu.
Cô âm thầm cười, đeo túi sách rời đi.
Lúc ra đến cửa tình cờ gặp cậu nhân viên đưa hoa, cô dừng lại nói: “Từ hôm sau cậu không cần đến đây nữa, tôi nghỉ làm ở đây rồi.”
“Hả…..” Người đưa hoa trả lời, “Đưa hay không là phụ thuộc vào người gửi.”
“…….” Kệ đi…. Dù sao cô cũng không ở chỗ này nữa…….
Người đưa hoa nghĩ nghĩ, sau đó đưa đến trước mặt cô một bó hoa: “Nếu đã như thế, hôm nay cô chân chính nhận một bó…….”
Diệp Thanh Hòa tiện tay nhận lấy, trong đầu lại đang nghĩ một chuyện khác.
Cô không về nhà ngay sau đó. Cô cần gặp một người: Phạm Trọng.
Cô gọi điện cho Phạm Trọng.
Rất lâu sau mới có người nhận điện thoại, giọng nói bên kia điện thoại khàn khàn không rõ như vừa mới ngủ dậy.
“Phạm Trọng, là tôi, Diệp Thanh Hòa, ngại quá, đánh thức anh rồi.” Cô đứng bên đường, tay ôm bó Phong Tín Tử.
“Ừm… Có chuyện gì…..” Giọng nói đang mơ hồ đột nhiên rõ ràng, hình như chủ nhân của nó đã tỉnh táo hơn nhiều: “Thanh Hòa chủ động gọi điện cho tôi? Thật sư hiếm có.”
“Phạm Trọng, anh có rảnh không? Chúng ta gặp nhau một chút? Tôi có chuyện muốn nói với anh.” Cô không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
“Hả….” Phạm Trọng cười nhẹ, “Gặp nhau? Hình như không tiện lắm…..”
“…..” Ý là từ chối cô sao? Cô không nghĩ đến việc này…… Có chút không nói lên lời…..
“Thanh Hòa, cô tìm tôi có chuyện gì? Không nói được qua điện thoại sao?” Phạm Trọng hỏi.
Cũng được! Tiêu Y Đình chỉ cho cô một tiếng, nếu cô gặp mặt Phạm Trọng thì sẽ mất nhiều thời gian hơn, đành nói luôn ở đây cũng được, “Phạm Trọng, tin nhắn lần trước của anh là có ý gì?”
“Tôi không biết.” Phạm Trọng không chút do dự.
“….” Cô không biết nói gì, người này đúng thật là, bức người đến phát điên, “Phạm Trọng, tôi nói thật với anh, tôi gặp chuyện rắc rối.”
“Hả….” Phạm Trọng với nhẹ, “Vậy là không đủ cẩn thận rồi…….”
“Phạm Trọng……..” Có lẽ tin tưởng một người bằng trực giác là ngu xuẩn, nhưng cô cũng không phải biết đến Phạm Trọng ngày một ngày hai, nếu bắt cô nghĩ rằng anh là người hại cô thì không thể nào, tuy nhiên cô vẫn thấy người này rất kì lạ, có rất nhiều bí mật.
“Đồ ngốc…….” Giọng nói của Phạm Trọng đột nhiên nhẹ như gió, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi đi, cô còn có người đàn ông để dựa vào, giao hết cho Tiểu Nhị không được sao? Cậu ấy rất giỏi mấy chuyện này.”
Nghe kiểu nói chuyện này, hẳn là Phạm Trọng biết mọi chuyện……
Nhưng sao anh ta lại nói với cô như thế? Còn nhắc đến anh hai, “Phạm Trọng, tôi không muốn anh ấy bận tâm, nếu anh không tiện nói thì tôi cũng không phiền anh, coi như chưa từng có cuộc điện thoại này, cảm ơn.”
Cô thất vọng tắt điện thoại, vẫn là nên tự mình thì hơn.
Cô về nhà.
Cô vừa về đến thì quả nhiên Tiêu Y Đình gọi điện kiểm tra, dì Vân bắt máy vừa nhìn thấy cô ở cửa liền cười nói: “Về rồi! Về rồi!” sau đó đưa điện thoại cho cô, “Y Đình gọi.”
“….” Thời gian hình như có chút…… “Anh hai….”
“Quá 30 phút!” Giọng của anh lạnh lẽo.
“…” Đây là đang quản lí trẻ nhỏ sao? “Anh hai, tại xe đó! Bị kẹt xe…..”
“Đừng hòng lí do! Tự nghĩ nên phạt mình thế nào đi!”
Giọng này thật giống với của cô nhiều năm trước……
Thế nhưng, giờ phút này cô không có hứng thú vui đùa với anh, “Được rồi, anh về rồi nói sau.” Sau đó tắt máy, lên lầu.
Kết quả, người nào đó hung hăng đưa ra hình phạt cho cô: Ba ngày không được ra ngoài!
Hàng giờ sẽ có điện thoại kiểm tra…..
Cô chưa từng bị đối xử như thế……
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày bị chồng đối xử như thế…….
Nhưng ngày ở nhà.
Một hôm cô cùng Khương Vãn Ngư qua nhà anh cả đưa canh cho Trình Oái Vi. Hôm đó trời mưa xối xả. Ở đó còn có mẹ của chị ấy và …. Tống Thành Uy….
“Ôi, cậu của Vi Vi cũng ở đây sao?” Khương Vãn Ngư khẽ níu tay Diệp Thanh Hòa.
Đời đúng là trớ trêu, vì tình thân của Trình Oái Vi và ông ta mà quan hệ giữa cô và chị ấy từ tốt đẹp giờ chỉ còn là nhìn nhau mỉm cười…….
Diệp Thanh Hòa không phải là người không hiểu chuyện, Khương Vãn Ngư níu tay ý nhắc nhở cô cư xử có chừng mực. Đương nhiên, nếu Khương Vãn Ngư không nhắc cô cũng biết phải làm sao. Cô lẽ phép chào hỏi cả hai người, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Khoảng thời gian này Tiêu Y Bằng không ở nhà nhưng mọi chuyện đều rất ổn.
Đến lúc ra về, Tống Thành Uy và Diệp Thanh Hòa cùng mỉm cười chào nhau rất có chừng mực.
Tươi cười như thế nhưng sau lưng là gì? Diệp Thanh Hòa không muốn đoán mò, nhưng ngoài cô ra, không ai để ý trong mắt ông ta khi mỉm cười với cô có thứ gì đó loé lên……
Cô buông mắt, xoay người rời đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Trời đã tối đen nhưng mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ. Thành phố ngập nhiều chỗ khiến xe cộ càng khó khăn lưu thông.
Trong một tiểu khu nào đó.
Có tiếng mở cửa, bóng đen kéo dài trên hành lang yên tĩnh lạnh lẽo: “Còn muốn chạy?”
Người nào đó bất động: “Anh là ai?”
“Muốn mời anh đi xem trò hay.” Bóng đen nói.
“Anh tìm nhầm người rồi, xin đi cho, tôi không biết anh.” Người bên trong nói.
“Không cần vội.” Bóng đen chặn người kia lại, “Nếu anh không ngại, tôi cho anh nghe thứ này.” Người kia nói xong liền lấy một chiếc bút ghi âm ra, bật lên:
“Chuyện này là do tôi nhất thời bị tiền bạc mê hoặc nên làm việc sai trái. Hôm đó Dương Tĩnh, trợ lý luật sư bên Thiên Hải đến tìm tôi, tôi và anh ta là bạn bè nhiều năm, anh ta nói, chỉ cần tôi làm bên trung gian, lợi thu được không hề ít, nhiều hơn cả phấn đấu bao năm qua của tôi. Tôi hỏi anh ta là chuyện gì, có trái pháp luật không, anh ta trả lời không có quan trọng, chuyện rất đơn giản, trong chỗ tài liệu mà người trợ lý của luật sư Bạch sắp đưa tới sẽ có thêm một phần hồ sơ khác, tôi chỉ cần đưa chỗ hồ sơ đó cho một người, những chuyện khác không cần lo. Tôi thấy chuyện này quá dễ dàng đơn giản nên đồng ý ngay. Ngay sau việc tiền liền được chuyển vào tài khoản của tôi, còn chưa kịp đi đâu đó đã có người tìm đến cửa……”
Âm thanh tắt, bóng đen nói: “Dương Tĩnh, anh có muốn nghe tiếp không?”
Người được gọi là Dương Tĩnh kia hạ thấp giọng: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng.” Bóng đen nói, “Quan trọng là… người của Cục Tư pháp cũng đã biết chuyện, không quản ngại mưa to gió lớn đến tìm cậu, sẽ đến nhanh thôi, cậu thành thật nó rõ mọi chuyện đi.”
Đột nhiên bóng đen có điện thoại gọi tới: “Alo, tôi tới rồi, đúng lúc anh ta định chạy trốn…. Được, đến nhanh đi….”
Dương Tĩnh bị người nào đó giữ chân, không lâu sau đó thang máy có người đi lên, trong đó có mấy người trong Cục anh ta cũng quen, còn có một người, là luật sư Tiêu….
Dương Tĩnh bị người của Cục Tư pháp đưa đi, Tiêu Y Đình không đi theo mà chỉ nói họ vất vả trước khi họ rời đi.
Người ngoài đi rồi, Tiêu Y Đình kéo mũ của ‘Bóng đen’ xuống: “Lão Đại, lợi hại!”
Ninh Chấn Khiêm nhìn anh một cái: “Về sau mấy chuyện như thế này đừng có gọi tôi!”
“Không gọi anh thì gọi ai? Còn ai giỏi hơn anh sao?” Tiêu Y Đình cười nói, “Chúng ta không sao, chuyện lớn đã xong không nên để ý chuyện nhỏ nhặt, cũng đâu ai biết anh là ai! Hơn nữa, ai ra mặt đều bất tiện trừ anh! Chỉ có anh, toàn thân đen xì, quá phù hợp với ẩn thân trong đêm tối!”
Làm lão Nhị luôn lấy việc trêu đùa lão Đại làm thú vui, dù sao anh ấy cũng không biết tức giận, mà chắc chắn sẽ đồng ý giúp. Người giám đốc của Hồng Kình sao có thể dễ dàng khai ra như thế? Đoạn ghi âm này thực ra chính là tác phẩm của Tiêu Y Đình, người chỉnh sửa sao cho giống với giọng của người giám đốc chính là lão Đại. Loại chuyện này, nếu không nhờ lão Đại thì không ai có thể…….
Ninh Chấn Khiêm trầm mặt: “Tôi đi trước.”
“Sao vậy? Không vui sao? Lớn như vậy anh định về kiểu gì? Đợi đó, gọi thêm lão Tam nữa, ba người chúng ta không tụ tập cũng lâu rồi!” Tiêu Y Đình kéo anh vào thang máy.
Ninh Chấn Khiêm không đồng ý, lạnh nhạt nói: “Không được, tôi phải về, Niếp Niếp ở nhà một mình tôi không yên tâm.”
Quan trọng là… lúc anh đi khỏi nhà, Niếp Niếp có chuyện không vui, anh cũng thế, nhưng chuyện của lão Nhị khẩn cấp như thế nên anh không thể không đi, thành ra không thể an ủi cô ấy ngay được…. Hơn nữa là, anh cũng không phải người giỏi an ủi người khác…….