“Bà nội, không cần đâu ạ!” Tiêu Y Bằng khẩn trương nói, “Có thể mẹ con sẽ đi lễ chùa nên có dặn chúng con không được đi theo, để khỏi quấy rầy sự thanh tịnh…” Gần đây anh biết mẹ mình thường xuyên đi chùa…..
Bà nội nghe xong mới thôi hỏi, gật đầu nói: “Vậy cũng được, tìm chốn Phật, tu tâm dưỡng tính. Gần đây có nhiều chuyện xảy ra như vậy, cứ để chị ấy yên tĩnh một mình.”
Lúc này Tiêu Y Bằng mới có thể thở ra.
Nhà họ Tiêu vẫn náo nhiệt đông vui như mọi năm.
Những người lớn quây quần cùng nhau uống trà, trò chuyện.
Khi ai đó nói đến chuyện thư pháp, mọi người không quên khen chữ Tiêu Y Đình, nhưng Tiêu Thành Hưng lại được dịp khoe mẽ con dâu, dìm chính con trai mình xuống.
Mấy người lại quay sang trách Tiêu Thành Hưng quá khoe khoang con dâu, chọc cười mọi người….
Bà nội đè giọng nói nhỏ với Tiêu Y Đình: “Y Đình, bà cũng có hỏi thăm qua, bệnh của con bé Thanh Hòa ấy, chuyện có con rất khó đúng không?”
“Dạ… vâng…..” Tiêu Y Đình không muốn giấu giếm chuyện này.
“Ai….” Bà nội Tiêu thở dài, “Trên đời này đúng là…. không có chuyện gì hoàn mỹ, vậy con bé mãi mãi không thể mang thai sao?”
“Bà nội, con không cần có con…” Tiêu Y Đình nói, “Bệnh của em gái không nên mạo hiểm….”
“Ai…” Bà nội Tiêu không giấu được vẻ thất vọng, “Bà cũng hiểu cho hai đứa, chỉ là bà luôn mong muốn đông con đông cháu.. Nhưng dù sao cũng là chuyện không thể, không thể trách ai… Còn về phần con bé, chắc con bé buồn phiền nhiều lắm…”
“Vâng, cho nên con không bao giờ nói chuyện con cái với cô ấy….” Ý của anh cũng là mong bà hay mọi người không ai nhắc đến chuyện đó nữa….
“Con yên tâm, bà chưa có hồ đồ như vậy!” Bà nội Tiêu nói, “Nếu không thì hai đứa nhận con nuôi?”
“Bà nội, chuyện đó nói sau được không ạ?” Tiêu Y Đình không muốn nói về chuyện này nữa….
“Được rồi, hai đứa cứ sống hạnh phúc cùng nhau là được rồi…” Bà nội Tiêu có chút ngậm ngùi nói.
Lúc này Tiêu Y Đình có điện thoại, là Tả Thần An gọi chúc Tết, hai người nói qua nói lại một hồi mới cúp máy. Đặc biệt Tả Thần An báo một tin vui, lão Đại đã được toại nguyện, đã được làm cha…..
Ba người anh đúng là, không còn trẻ nữa rồi…..
--- ------ ------ ------ ------ -------
Tháng giêng có ngày sinh nhật anh và cũng là sinh nhật cô. Thực ra cô đã có ngày sinh nhật của riêng mình nhưng vẫn đồng ý tổ chức cùng một ngày với anh, còn anh đương nhiên rất vui vẻ khi cô quyết định như vậy.
Trưa hôm đó hai người đi cùng nhóm bạn, bữa tối là cùng mọi người trong nhà.
Địa điểm nhà hàng do Tiêu Y Bằng đặt. Những người khác trong nhà cũng đã chuẩn bị quà cho cả hai người.
“Nào Thanh Hòa, Y Đình!” Tiêu Thành Hưng nâng chén đầu tiên, “Y Đình, năm nay con 33 tuổi, từ năm 18 tuổi đến bây giờ đã là 15 năm, 15 năm ấy cha đều dõi theo hai đứa, dù là lúc hạnh phúc, khổ đau, tan rồi lại hợp, nên cha hiểu hạnh phúc lúc này đáng quý hơn tất cả. Người đàn ông khi bước vào tuổi 30 chắc chắn phải trưởng thành chín chắn, không còn là tiểu tử bốc đồng, còn Y Đình con, từng là đứa nhỏ khiến cha lo lắng nhưng bây giờ đã làm rất tốt mọi chuyện, cha tự hào về con, về sau con sẽ phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn của gia đình con, nhưng cha luôn tin tưởng con!”
“Con cảm ơn cha…” Tiêu Y Đình không nghĩ tới cha anh lại nói như vậy……
“Còn con, Thanh Hòa….” Tiêu Thành Hưng quay qua Diệp Thanh Hòa, “Cả cuộc đời mình người cha này luôn cứng miệng sống không phải hổ thẹn, nhưng cha thực sự cảm thấy có lỗi với con, để con chịu nhiều khổ sở như vậy, cha là người không có trách nhiệm, thật vô dụng….”
“Cha, cha không nên nói như vậy….” Diệp Thanh Hòa vội nói, “Dù là thời điểm nào Thanh Hòa luôn biết ơn cha, không hề thay đổi, vì con đã từng nói, con sớm đã coi cha như cha đẻ mình….”
Tiêu Thành Hưng cười có chút đau khổ, “Thanh Hòa, cha rất xin lỗi con, chuyện trong quá khứ cha không làm được gì, bây giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi, cha hứa sẽ không để con chịu thêm bất kì oan ức nào nữa!”
Diệp Thanh Hòa hiểu, tiếng xin lỗi kia là nói hộ Khương Vãn Ngư……
Nhưng mọi chuyện đâu đã ổn…..
Cô khẽ cười, “Con đã hiểu, cảm ơn cha…”
Lúc này mới Tiêu Thành Hưng có thể cười mãn nguyện, kêu mọi người cùng nâng ly.
“Y Đình, Thanh Hòa.” Tiêu Y Bằng nâng cốc chúc hai người, “Gia đình chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, người làm anh là anh lại càng thấy hổ thẹn, những lúc khó khăn đều không thể giúp gì được, người anh vô dụng này chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi… Về sau, anh hi vọng hai đứa sẽ chỉ có thuận lợi, hạnh phúc. Nếu có ai bắt chẹt hai đứa nhớ nói với anh, người nhà chúng ta không sợ ai hết! Thanh Hòa, em nhớ kĩ, đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân cô độc, em còn có gia đình này, mọi người sẽ luôn ở cạnh em, ở cạnh hai đứa…”
“Cảm ơn anh cả…” Trong lòng Diệp Thanh Hòa ấm áp vô cùng, gia đình luôn khiến người ta dễ cảm động như vậy…..
“Thanh Hòa!” Trình Vi Vi vui vẻ gọi cô, “Chị thì có thêm hi vọng, hi vọng chúng ta mãi là chị em tốt, để lần sau gia đình chị có xuống Giang Nam còn được tiếp đón!”
Diệp Thanh Hòa cười vui vẻ, “Chắc chắn rồi!”
Mọi người đều đã nói xong, đến lượt Tiêu Thành Trác thì có tiếng gõ cửa. Tiêu Y Bằng nghĩ là đồ ăn được đưa lên nên nói: “Cứ vào đi.”
Người vào đúng là nhân viên phục vụ, nhưng không mang theo đồ ăn: “Xin hỏi ở đây hai vị nào là Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa?”
“Là chúng tôi….” Tiêu Y Đình lên tiếng.
“Đây là quà của hai người, chúng tôi được nhờ chuyển giúp.” Người phục vụ đi đến, giao hai chiếc hộp trên tay cho Tiêu Y Đình.
“Là ai tặng?” Tiêu Y Đình hỏi, lúc này đột nhiên anh có cảm giác điện thoại anh vừa rung…..
“Người khách đó không để lại tên, là một vị phu nhân.” Người phục vụ trả lời.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Tiêu Y Đình nói.
“Để anh ra xem!” Tiêu Y Bằng đứng lên đi ra ngoài.
“Mở quà mở quà!” Tiêu Thành Trác quên luôn việc chúc mừng.
Tiêu Y Đình mở ra, là hai chuỗi ngọc Trân Châu rất tin xảo…..
Lúc này Tiêu Y Bằng đã trở lại, “Người đã đi rồi…”
Quả thực không cần đi xem… Ai cũng hiểu người đó là ai……
Diệp Thanh Hòa nhìn chuỗi ngọc trên tay Tiêu Y Đình…..
Tên của chuỗi ngọc này là ‘Tịnh Đế hoa khai’……
*Tịnh Đế Liên là đoá hai hoa sen cùng nở trên một cuống, được xem là loại sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm nên từng được dùng để tiến Vương đế, vì vậy có tên là ‘Tịnh Đế’.